Căn nhà lại có điện, cơn mưa ngoài trời cũng tạnh hẳn.
Trong phòng khách tràn ngập ánh sáng, Mai Thư ngồi yên tĩnh trên ghế sofa chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Ban nãy, sau khi Duy Thành ổn định, anh đã bảo cô lên phòng khách trước để anh đi xem lại cầu giao dưới nhà.
Mai Thư thì nghĩ rằng anh xấu hổ nên mới muốn ở một mình đôi chút, vì vậy cô cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Nhớ về chuyện vừa mới xảy ra, Mai Thư không hề cảm thấy quá kỳ lạ.
Con người cho dù lớn đến đâu, nếu thật sự mắc phải những chướng ngại tâm lý trong quá khứ, việc sợ hãi như vậy đều rất bình thường.
Chỉ có một điểm mà Mai Thư thắc mắc nãy giờ, đó là tại sao những lần trời mưa sấm trước kia Duy Thành không hề có biểu hiện như vậy?
Lẽ nào phản ứng này phát sinh từ một lý do sâu xa hơn sao?
Duy Thành bấy giờ từ phòng bếp đi ra, điều đầu tiên anh nhìn thấy là bóng lưng cô gái nhỏ bất chợt thở dài một tiếng.
Anh không nói gì vội, chỉ chậm rãi đem cho Mai Thư một cốc nước chanh rồi bình tĩnh ngồi xuống ghế đối diện, bộ dạng như kiểu em muốn hỏi thì cứ hỏi đi vậy.
"Ờm… điện nhà mình có vấn đề sao anh?"
Vẻ mặt người đàn ông kia tự nhiên nghiêm túc quá, Mai Thư không quen nên đành phải lái sang vấn đề khác trước.
"Ừ nhưng tôi đã xem qua rồi, không sao đâu."
"Vâng…"
Mai Thư cúi đầu nhìn cốc nước chanh ấm trên bàn, nhấc lên rồi lại đặt xuống, uống một ngụm rồi lại vân vê thành cốc, thật sự không biết nên mở lời với người đàn ông kia thế nào.
"Em yên tâm đi, tôi không mắc vấn đề gì về thần kinh đâu."
Giọng nói khàn khàn đột ngột vang lên, Mai Thư ngẩng đầu nhìn Duy Thành, thấy anh ung dung nói tiếp.
"Nhưng trước kia thì tôi có gặp vài chuyện không tốt nên mới phải đi điều trị tâm lý một thời gian."
Mặc dù đã đoán được từ ban nãy nhưng Mai Thư vẫn không thể không ngạc nhiên khi nghe chính miệng Duy Thành nói vậy.
Một người đàn ông chững chạc trưởng thành như anh, mọi thứ trên người đều vô cùng hoàn hảo, ấy vậy mà quá khứ cũng thật chật vật.
"Có phải chuyện đó… liên quan đến bố mẹ anh?"
Mai Thư ngập ngừng lên tiếng, trước khi hỏi vẫn luôn quan sát nét mặt Duy Thành cứ như kiểu sợ anh sẽ khó chịu.
Người đàn ông đối diện thì có vẻ hiểu được ý cô, anh cười cười thấp giọng.
"Em không phải sợ đâu, chướng ngại tâm lý của tôi đã được trị khỏi hoàn toàn rồi.
Hôm nay… hôm nay chỉ là trường hợp hy hữu."
"Có điều em đoán đúng rồi.
Tôi bị vậy là do chuyện gia đình."
Bố mẹ Duy Thành ly hôn, hẳn là trước đó anh đã phải trải qua rất nhiều việc.
Mai Thư từng đọc một cuốn sách, nói rằng những người đứa trẻ có gia đình tan vỡ dù ít hay nhiều cũng sẽ bị tổn thương về mặt tinh thần.
Thế nên bây giờ người ta mới cần phải đề cao hai chữ "trách nhiệm" đối với chính các con của mình.
Nếu là cô, không đi tới bước đường cùng cô sẽ không ly hôn.
"Từ lúc tôi bắt đầu có nhận thức về thế giới xung quanh, bố mẹ tôi đã bất hoà rồi.
Nhưng mà hồi đó họ còn lo lắng cho tôi, họ không bao giờ tranh cãi trước mặt tôi.
Sống cùng dưới một mái nhà mà họ như hai người xa lạ, không ngừng chiến tranh lạnh với nhau."
Duy Thành bắt đầu chậm rãi kể về câu chuyện của mình.
"Năm tôi học lớp hai, tôi đã tình cờ nhìn thấy mẹ tôi ôm hôn với một người đàn ông xa lạ trong chính căn nhà của mình.
Bố tôi là một người bận rộn, thường xuyên đi công tác, đương nhiên là ông không thể tận mắt chứng kiến cái cảnh đặc sắc đó."
Học lớp hai sao? Mai Thư nghe vậy liền không khỏi cảm thán.
Một đứa trẻ bảy, tám tuổi sẽ nghĩ gì khi thấy mẹ mình nɠɵạı ŧìиɦ đây? Chắc chắn là lúc đó anh đã rất sốc.
Có điều người đàn ông trước mặt vẫn rất bình thản, tựa như từ lâu anh đã xem đó là chuyện của người xa lạ vậy.
"Mẹ biết tôi nhìn thấy nên đe dọa tôi, bắt tôi giúp bà giữ bí mật.
Từ đó trở đi, mẹ tôi thường xuyên nổi cáu, phạt đánh tôi khi bà không vừa ý."
"Còn nhớ năm đó trời mưa rất lớn, bà ấy đã nhốt tôi ngoài ban công rồi đi ra khỏi nhà mà quên mất thả tôi ra.
Tôi cứ đứng