"Á!"
Bóng đen kia đột ngột nhảy ra, hại Mai Thư giật mình hét toáng lên rồi giật lùi về sau.
Khi cô còn chưa kịp hoàn hồn, người đàn ông trước mặt đã vòng tay ôm lấy eo cô kéo ngược trở lại.
"Cẩn thận nào."
Gương mặt quen thuộc cùng giọng nói trầm ấm vang lên, Mai Thư nhìn thấy Duy Thành liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong khoảnh khắc kia cô còn tưởng mình sẽ bị kẻ xấu bắt cóc nữa chứ.
Sau khi bớt sợ hãi, Mai Thư bắt đầu cảm thấy tức giận.
Cô vung tay đánh mạnh vào lồng ngực người đàn ông kia, cất giọng oán trách.
"Anh dọa em chết khiếp rồi đấy!"
Tiếng cười thích thú của Duy Thành vang dội bên tai Mai Thư, người đàn ông ấy buông cô ra rồi đảo mắt nhìn qua một lượt.
Sau khi xác nhận cô gái nhỏ của anh không bị thương chỗ nào cả, Duy Thành lúc này mới lên tiếng.
"Anh chỉ muốn cho em một bất ngờ thôi."
Mai Thư vẫn thấy bực mình vì ban nãy bị anh dọa một trận.
Cô đứng cho ngay ngắn trở lại, vừa bĩu môi vừa nhỏ giọng lầm bầm.
"Thế mà bảo có quà, nếu quà là anh thì em không thèm đâu."
Duy Thành muốn cười tiếp lắm, đây là lần đầu tiên anh thấy Mai Thư giận dỗi với mình như vậy.
Nhưng bộ não sáng suốt nhắc nhở anh ngay lúc này nên dỗ dành cô, Duy Thành cưng cô như vậy đương nhiên sẽ không để cô giận mình.
"Đương nhiên vẫn có quà, anh chỉ là hàng đi kèm thôi.
Cô gái xinh đẹp đây có muốn nhận mặt hàng đi kèm này không?"
"Vậy phải xem món quà đó có giá trị không đã."
"Sẽ không làm quý cô thất vọng đâu."
Duy Thành vừa nói vừa lấy từ trong túi quần ra một thứ gì đó.
Hình như là một chiếc hộp hình vuông nhỏ nhắn, nhưng mà tối quá nên Mai Thư không nhìn rõ đó là thứ gì.
Cho đến khi chiếc hộp được Duy Thành nhét vào tay, cô mới đoán sơ sơ được món đồ anh tặng mình.
"Đi thôi, vào nhà đã, vào nhà rồi mở."
Mai Thư lại theo Duy Thành đi vào trong nhà.
Dưới ánh sáng chan hòa của phòng khách, cô lúc này mới nhìn rõ được người đàn ông kia hơn.
Râu đã mọc lún phún trên chiếc cằm vuông vức, mái tóc vừa đi gió về cũng bị làm cho hơi toán loạn, chỉ duy đôi mắt kia thì vẫn sáng rực và thu hút như vậy.
Một chút phong trần bụi bặm, một chút chững chạc trưởng thành, Duy Thành của lúc này rõ ràng là rất quyến rũ.
Nếu như không tính những lần anh nổi hứng trêu chọc cô, dáng vẻ của anh hoàn toàn phù hợp với hình tượng một người đàn ông đã ngoài ba mươi và có sự nghiệp vững vàng.
Duy Thành bên này cũng đã phát hiện Mai Thư đang đứng đơ ra nhìn mình.
Nhưng anh không lên tiếng nhắc cô, chỉ cứ im lặng mà cười tủm tỉm.
Cho đến khi Mai Thư tự động chột dạ đảo mắt đi, người đàn ông đối diện kia còn bật cười thành tiếng, báo hại cô xấu hổ ho khan một trận… Cũng may là Duy Thành không mượn chuyện này chọc ghẹo Mai Thư, anh chỉ chỉ vào cái hộp trong tay cô rồi nói.
"Em mở ra đi."
Mai Thư lúc này mới nhớ đến cái hộp nhung màu đỏ mình đang cầm.
Nghe theo lời anh, cô chậm rãi mở ra xem thử bên trong đó có gì.
Không nằm ngoài dự đoán, quả nhiên Duy Thành đã rinh về một món trang sức lấp lánh cho cô.
Đó là một sợi dây chuyền nhỏ nhắn được thiết kế rất tinh tế.
Nhìn qua thì nó có vẻ giản dị và không đắt tiền cho lắm, nhưng nếu để ý kỹ sẽ biết nó được làm tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Mai Thư cũng đoán Duy Thành sẽ không bao giờ tặng cô một món trang sức bình thường đâu vì căn bản anh đối với cô rất hào phóng.
"Cái này và cả nhẫn cưới nữa, anh mong em sẽ luôn đem theo bên mình."
Người đàn ông này lúc nghiêm túc thì sẽ luôn tôn trọng Mai Thư như vậy.
Anh không yêu cầu cô thực hiện mà chỉ "mong" và cũng chưa bao giờ ép cô làm những việc mà cô không muốn làm.
Phút chốc, trái tim Mai Thư dâng lên một loạt cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Có chút vui vẻ, có chút dè chừng, có chút sợ hãi và cũng có chút biết ơn…
"Nhẫn cưới thì em sẽ tập làm quen nhưng còn món đồ này…"
Đắt quá! Đem đi sợ là bị giật đứt cổ mất!
"Vậy thì bao giờ có anh em cứ đeo, nếu ở một mình ngoài đường thì cất đi là được.
Có cần anh đeo thử cho em xem không?"
Mai Thư định bảo với Duy Thành rằng cô có thể tự đeo được.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ kia, Mai Thư thật