"Ám? Anh nói cái gì ám cơ?"
Mai Thư vốn cứ nghĩ bản thân đang nghe nhầm, cô không ngờ rằng người đàn ông trước mặt đây lại có thể nói ra những lời khó tiếp nhận đến như vậy.
Duy Thành chậm rãi xoay người về phía đối diện cô, vẻ mặt anh lúc này thật sự rất lạnh nhạt.
Không chút biểu cảm thừa thãi nào, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô rồi tiếp tục lên tiếng, ngữ điệu vô cùng bình thản.
"Chẳng phải em nói hôm nay là ngày giỗ của người bạn đó sao? Hắn chết rồi mà vẫn khiến cho em mất hồn lâu như vậy, không phải đang ám em thì là gì đây?"
Mai Thư nghe xong thoáng tức giận, một người hiền lành như cô vậy mà cũng bị anh chọc cho tức giận.
"Anh đang nói cái quái gì vậy? Anh Thành, em đề nghị anh tôn trọng người đã khuất."
Duy Thành nhìn biểu cảm khác thường của cô gái mà bật cười tự giễu.
Cảm xúc mãnh liệt như vậy, Mai Thư quả thật chỉ bộc phát khi người ta động đến mối tình đầu kia của cô mà thôi.
Tính ra anh ở trong lòng cô cũng chẳng bằng một góc của hắn ta, vậy cho nên anh không có quyền nói về hắn ta sao?
"Tôn trọng? Vậy em có tôn trọng anh không?"
Mai Thư có thái độ như vậy, căn bản không phải vì trong lòng cô còn yêu Quốc Huy.
Quốc Huy ngoài việc là bạn trai cũ còn là ân nhân cứu mạng của cô cơ mà? Anh ấy vì cô mới chết, sao cô có thể để người khác nghĩ và nói không hay về anh ấy chứ?
"Em biết, hôm nay là em có lỗi với anh.
Nhưng kể cả em có lỗi với anh, anh cũng không thể lôi người không liên quan vào như vậy.
Người bạn đó của em đã mất, em không muốn anh dùng giọng điệu đó nói về họ.
Có tức thì anh cứ nhắm vào em, anh việc gì phải châm chọc đến họ chứ?"
"Không liên quan? Đào Mai Thư, em có dám đứng đây thề rằng hắn không ảnh hưởng tới mối quan hệ của chúng ta không? Em có dám thề rằng hôm nay em ngồi mất hồn hàng tiếng đồng hồ không phải là vì hắn không?"
Những câu hỏi của Duy Thành thật sự khiến Mai Thư kinh ngạc.
Người đàn ông này đang vừa đoán liền trúng hay là đã biết điều gì đó từ trước?
Mai Thư chưa từng sợ anh sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Quốc Huy, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm anh những chuyện trong quá khứ.
Nhưng cô vẫn luôn không có cơ hội để kể, càng không nghĩ những chuyện đó có thể trở thành lý do để hai người họ xảy ra tranh cãi như bây giờ.
Mai Thư tự ổn định tâm trạng của mình trước.
Xong xuôi, cô quyết định nhún nhường một bước với Duy Thành.
"Phải, em không dám thề.
Có những chuyện trong quá khứ em vẫn giấu anh, chúng ảnh hưởng tới em rất sâu sắc.
Nhưng hiện tại chúng ta đừng bàn về vấn đề này nữa được không? Đợi đến khi anh bình tĩnh và em cũng bình tĩnh, em sẽ từ từ kể lại và nhận lỗi với anh."
"Đợi? Bao lâu?"
"Không lâu, em hứa."
Mai Thư cũng đã xác định được cảm xúc của mình đối với người cũ, cô chắc chắn sẽ không để bóng hình anh ấy làm ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng với Duy Thành trong thời gian tới.
Cô khó khăn lắm mới đưa ra một khẳng định với anh như vậy, chỉ mong anh sẽ hiểu và cho cô thêm chút thời gian.
Phòng khách bất giác chìm sâu vào tĩnh lặng.
Người đàn ông đối diện không đáp lời cô, anh cứ vậy mà đứng yên một chỗ như kẻ mất hồn.
Qua một lúc, Duy Thành bỗng nhiên ngẩng đầu thở dài.
"Tôi mệt rồi Thư à." Anh nói.
Người đàn ông ấy dùng một đôi mắt mơ hồ nhìn Mai Thư, vẻ mặt giống như con thú nuôi đang bệnh và sắp bị người ta vứt bỏ, vừa mệt mỏi lại vừa đáng thương.
"Tôi cứ tưởng tôi sẽ trụ được cho đến khi em quay đầu… Có lẽ tôi không thể đứng ở phía sau chờ em được nữa rồi…"
Bỏ lại vài câu mông lung như vậy, Duy Thành cứ thế mà đi thẳng về phía cửa chính, không hề quay đầu.
Mai Thư đứng ngây người tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh.
Cô muốn đuổi theo anh và nói rằng trời đang mưa rất to, nhưng chẳng hiểu sao hai chân cứ cứng đờ ra không thể nhúc nhích.
Những lời Duy Thành nói có nghĩa là gì, Mai Thư đương nhiên nghe không hiểu.
Nhưng một suy nghĩ điên rồ vừa vụt lên trong đầu cô, nó khiến cô ảo tưởng rằng dường như người đàn ông đó đã có tình cảm với cô từ rất lâu về trước.
Điều đó quá vô lý!
Ngoài trời vẫn không ngừng mưa, cơn gió mạnh ùa vào phòng khách rộng lớn, khiến gian nhà đã trống lại càng thêm lạnh lẽo.
Cô gái trẻ dường như đã mất hồn, hôm nay đối với cô mà nói cũng xảy ra quá nhiều chuyện rồi.
***
Duy Thành cứ vậy mà đi suốt cả một đêm.
Mai Thư không biết đã chờ anh bao lâu, cô chỉ biết khi