Âm thanh có chút bất lực, có chút dở khóc dở cười vang lên khiến Mai Thư không nhịn được mà quay đầu.
Trước mặt cô hiện tại là một gương mặt điển trai lâu ngày không gặp.
Dáng vẻ Duy Thành có phần thoải mái và phóng khoáng hơn khi còn ở thành phố.
Anh mặc một chiếc phông đen dịu mắt, áo khoác gió bên ngoài xắn qua khuỷu tay, dù trời lạnh nhưng vẫn có những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán rộng.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà Mãi Thư lại thấy Duy Thành có vẻ gầy đi khá nhiều, dưới đôi mắt sâu hút kia cũng hiện quầng thâm rõ rệt.
Lẽ nào anh được nghỉ dưỡng mà vẫn phải giải quyết công việc hay sao?
Mải nhìn người đàn ông một lúc lâu, Mai Thư quên mất không lên tiếng đáp lời anh.
Thật ra là cho đến khi định thần lại rồi, Mai Thư vẫn không biết nên nói gì với anh ấy cả…
"Sao em biết tôi ở đây?"
Thấy cô gái nhỏ kia rốt cuộc cũng chịu quay đầu nhìn mình, Duy Thành chậm rãi mở lời hỏi trước.
Hiện tại anh rất muốn tiến lên ôm chặt Mai Thư vào lòng nhưng chỉ sợ khiến cô gái ấy khó xử.
Anh không dám thể hiện cảm xúc của mình một cách quá đà.
Hơn nữa, dù sao cũng mang một tiếng "giận dỗi bỏ đi", Duy Thành muốn nhân cơ hội này "làm cao" với cô đôi chút, mặc dù anh biết bản thân mình cũng chẳng nhịn được bao lâu nữa đâu.
"Em… hỏi anh Bình."
Mai Thư vừa ấp úng vừa lén lút nhìn trộm sắc mặt của người đàn ông đối diện.
Thấy anh vẫn tiếp tục duy trì thái độ lạnh nhạt, Mai Thư càng xoắn xít trong lòng, không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào.
Rõ ràng hôm đó anh cũng nói chuyện khó nghe, vậy mà hiện tại cứ như một mình Mai Thư có lỗi vậy.
"Ra vậy.
Thế em tìm tôi à?"
Hỏi thừa! Người đàn ông này rõ ràng biết rõ mà còn cố tình muốn nghe Mai Thư nói ra, anh ấy quả thật rất đáng ghét!
"Không tìm anh thì em đến đây làm gì…" Mai Thư cúi đầu lẩm bẩm, hai tay không ngừng đan chéo vào nhau, bộ dạng giống như đang ủy khuất vì bị bắt nạt.
Đương nhiên là Duy Thành không thể tiếp tục nhìn thêm.
Anh vươn tay kéo cô gái đối diện vào lòng, cứ thế mà siết chặt lấy cô như anh vừa tưởng tượng, không cho cô một cơ hội trốn thoát.
Mai Thư bị động tác của người đàn ông làm cho giật mình.
Cô đứng ngơ ra trong phút chốc, hai tay đờ đẫn không biết nên đặt vào đâu cho phải.
Cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể, đây là lần đầu tiên anh ấy trực tiếp ôm chặt cô như vậy.
"Thật ra em không cần tìm tôi.
Tôi phát điên vài ngày sẽ lại quay về chỗ em thôi."
Lời này là nói thật, mới có năm ngày mà anh đã nhớ cô đến phát điên rồi.
Rõ ràng là anh không thể nổi giận với cô quá lâu được.
Nếu hôm nay Mai Thư không tới đây, Duy Thành cũng định đến chiều sẽ quay về thành phố, mặt dày xin lỗi cô gái nhỏ của mình.
Mai Thư nghe vậy liền thở dài, cô cũng không suy nghĩ thêm về ý tứ sâu xa trong câu nói đó nữa.
Bàn tay chậm rãi vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, Mai Thư luôn dùng cách này để an ủi cho anh.
Từ sau đêm lần trước cô thật sự đã coi anh như một đứa trẻ lớn xác rồi.
"Sao em có thể không đi tìm anh đây? Điện thoại thì anh không chịu mở nguồn, tới công ty anh cũng không kiếm được, em còn cứ tưởng…"
"Cứ tưởng làm sao?" Duy Thành tựa cằm lên vai Mai Thư, trầm giọng.
"Tưởng anh bị bắt cóc hả?"
"Anh còn đùa được? Buông em ra mau!"
Mai Thư nổi đóa đấm mạnh một cái vào lưng Duy Thành, đương nhiên cú này đối với người đàn ông ấy cũng không hề hấn gì mấy.
Duy Thành bật cười, cánh tay ở ngang hông cô gái càng siết chặt hơn.
Anh phải nhân cơ hội này ôm cho thoả thích mới được.
"Được rồi được rồi, em đừng nóng.
Anh có cảm giác cái vẻ hiền lành nết na của em sắp bị bay sạch rồi đấy."
Mai Thư muốn thoát cũng không thoát nổi.
Cô chỉ đành đứng im mặc kệ.
Không chỉ anh ấy cảm thấy vậy đâu, ngay cả bản thân cô cũng thấy dạo này mình dễ bị chọc giận.
Chắc chắn là do người đàn ông này tính cách quá xấu xa mà, chứ không làm sao một người hiền lành như cô lại trở nên đanh đá như thế?
Nhưng rốt cuộc, lý do thật sự là vì Mai Thư đã sớm