Thế là Mai Thư và người chồng cưới vội của mình đã sống với nhau được hơn một tuần rồi.
Cô cũng đã dần dần làm quen được với thói quen và sinh hoạt khi ở chung.
Thật ra là ngoài việc ngủ nghỉ, mọi thứ đối với Mai Thư đều rất ổn thỏa.
Duy Thành cũng có thói quen xấu, ví dụ như việc anh lười tắm.
Có lẽ đàn ông ai cũng như nhau, đều khá bừa bộn và cẩu thả với chính bản thân mình.
Nhưng được cái anh rất "nghe lời" Mai Thư, cô chỉ cần nhắc nhẹ vài câu là anh đã răm rắp làm theo rồi.
Nhiều lúc Mai Thư cảm thấy anh khá ngoan ngoãn, giống như một cậu em trai hiền lành của cô vậy.
Ngoài việc lười tắm ra thì thói quen sinh hoạt hằng ngày của Duy Thành không có điểm gì gây trở ngại cho Mai Thư.
Ngược lại, Mai Thư còn cảm thấy việc lười biếng một chút giúp anh trở nên "chân thực" hơn rất nhiều.
Phụ nữ lạ lắm.
Họ thường xuyên ao ước gặp được một người đàn ông hoàn hảo như các nhân vật trong tiểu thuyết lãng mạn.
Nhưng đến khi gặp được rồi, họ lại cảm thấy người đó quá xa vời, hoàn toàn không thể với tới.
Mai Thư thì cũng như vậy.
Cho nên việc phát hiện ra Duy Thành còn có nhiều tật xấu khác làm cô rất vui vẻ.
Hai người bọn họ đăng ký kết hôn vốn chỉ có vài người biết.
Ngay cả đối với gia đình mình, Mai Thư vẫn chưa dám mở miệng thưa chuyện.
Đơn giản là vì quyết định lúc đó của cô quá hấp tấp, bố mẹ cô mà biết được nhất định sẽ đuổi cô đi luôn.
Vậy mà hôm nay Duy Thành lại muốn đưa Mai Thư đến gặp mẹ của mình.
Tình huống này… cũng thật khó đỡ.
Mai Thư đơ người nhìn Duy Thành một lúc lâu sau khi nghe lời đề nghị đó.
Nếu không phải là vì hai con mắt cô vẫn đang mở to, Duy Thành sẽ tưởng rằng cô đang ngủ gật ấy chứ.
"Em không phải lo lắng đâu, chúng ta đi lấy lệ thôi."
Đi lấy lệ ấy hả? Lần đầu tiên Mai Thư nghe thấy có người nói việc gặp phụ huynh là đi lấy lệ đấy.
Duy Thành dường như cũng cảm thấy lời vừa rồi không đúng lắm, anh nhanh chóng lên tiếng sửa lại.
"Đương nhiên một ngày nào đó tôi cũng phải về ra mắt bố mẹ em.
Việc đó thì không thể qua loa lấy lệ được."
Mai Thư cũng chỉ biết sơ qua rằng bố mẹ chồng đã sớm ly hôn.
Cô không nghĩ Duy Thành lại bài xích mẹ ruột của mình đến như thế.
Hẳn cũng phải có lý do sâu xa gì đó chăng?
"Tôi hiện tại chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa cũng phải về thay đồ mới được chứ?"
Duy Thành đối với những rối rắm của Mai Thư cũng chỉ cười cười, anh vừa tiếp tục lái xe vừa đáp.
"Không cần đâu em, đến chào một chút rồi đi là được."
Rốt cuộc, Mai Thư dù có không muốn cũng phải làm theo ý anh vì đơn giản anh đang là người ngồi ghế lái.
Dù sao cũng là gặp mẹ chồng đó, bảo cô không căng thẳng sao được!
Cô gái ngồi trên ghế phụ không ngừng cúi thấp đầu rồi bẻ từng đốt ngón tay.
Rõ ràng là cô ấy đang rất lo lắng nên mới như vậy.
Cứ chốc chốc lại ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xem xét gì đó, Mai Thư lúc này thật sự như đang ngồi trên đống lửa.
Duy Thành bật cười, không biết anh lấy ra từ đâu một cái kẹo đưa cho Mai Thư, bộ dạng ân cần như dỗ ngọt trẻ nhỏ.
"Tôi đã nói rồi mà, em đừng lo lắng.
Dù mẹ tôi có nói gì thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi."
Trong đầu Mai Thư lúc này quả thật đã liên tưởng tới bảy bảy bốn chín tình huống máu chó trong phim truyền hình rồi.
Theo những gì trên phim chiếu, sẽ có hai kiểu mẹ chồng phổ biến nhất.
Đầu tiên sẽ là tình huống mẹ chồng vứt tiền vào mặt con dâu và bảo cô con dâu nghèo khổ hãy biến đi.
Trường hợp còn lại thì là mẹ chồng quốc dân, ân cần săn đón con dâu của mình.
Mai Thư đoán bản thân có khả năng cao rơi vào hoàn cảnh thứ nhất hơn…
"Anh… lát nữa anh có thể… đừng để tôi ngồi riêng với mẹ anh được không?"
Giọng nói lí nhí vang lên, Duy Thành không nhịn được nữa mà cười lớn thành tiếng.
Tiếng cười ha hả đó của anh làm cho Mai Thư thẹn quá hoá giận, quay người vung tay đập vào bả vai bên cạnh một cái.
"Đừng cười, tôi nói thật mà!"
Từ ngày sống