Chung Diệp nói: "Trẫm hỏi đệ, nếu đệ không biết thân phận thật của trẫm, có còn về Thanh huyện tìm trẫm không?"
Hi Trì sửa lại đầu tóc rồi lắc đầu, trả lời theo sự thật: "Sẽ không."
Thứ nhất là không có thời gian, thứ hai là bọn họ đã chia lìa hai năm, Hi Trì lo lắng mình sẽ quấy rầy cuộc sống hiện tại của nghĩa huynh.
Hơn nữa du sơn ngoạn thủy thường chỉ là chuyện để mơ mộng, trong hiện thực có rất ít người giống như Hi Trì có thể buông bỏ mọi thứ, mỗi người đều có con đường riêng phải đi, huống hồ cho dù là Hi Trì vẫn gặp phải nhiều chuyện vướng chân bất đắc dĩ.
Hi Trì chỉ có thể đặt người mình quý trọng vào trong ký ức.
Chung Diệp kéo y lại gần: "Đến tìm kiếm cũng chưa từng làm, còn dám nói nhớ trẫm. Mấy năm nay trẫm đi tìm đệ vô số lần."
"Cho dù đời này không gặp lại nghĩa huynh ta vẫn nhớ huynh như cũ," Hi Trì mỉm cười, ngữ khí vân đạm phong khinh như đang dỗ người ta vui vẻ, khó phân thật giả, "Trí nhớ của ta rất tốt, cả đời sẽ không quên."
Chung Diệp nhướn mày.
Hi Trì nói: "Nếu nghĩa huynh chính là Hoàng Thượng, vậy có một việc ta muốn cầu xin nghĩa huynh."
Chung Diệp gật đầu: "Kim Hoa Điện đã chuẩn bị rượu, chúng ta vừa uống vừa nói."
Kỳ thật tối nay Hi Trì đã uống vào mấy chén, y không quá có đam mê thưởng rượu, nhưng không dễ gì may mắn gặp lại nghĩa huynh kết bái, y cũng muốn thoải mái say sưa một phen.
"Được."
Trịnh Như đã sai người bố trí xong xuôi Kim Hoa Điện, phần lớn thời gian Chung Diệp thường ngủ tại đây, có thể xem là tẩm cung của thiên tử.
Rượu quý món ngon đã ở trên bàn, Chung Diệp và Hi Trì ngồi đối diện nhau. Chung Diệp rót hai ly rượu rồi đưa cho Hi Trì một ly, bản thân mình thì nâng một hơi cạn sạch. Uống vào mới nhận ra đây là Quỳnh Hoa Tương bí chế trong cung, nhấp vào miệng vị ngọt êm nhu hòa, tửu hậu lại lớn, rất dễ say.
Đối với Trịnh Như mà nói, quân tâm là chuyện ngày nào cũng phải phỏng đoán, đoán đúng mới sống sót được. Chuyện Ngọc Tuyết lần trước hắn ta đã bị cho một bài học, không phải vì dám cả gan phỏng đoán quân tâm, mà là xui xẻo đoán sai tâm ý của Chung Diệp.
Hi Trì nếm một ngụm: "Rượu này ngon thật."
Chung Diệp nói: "Nếu đệ thích thì cứ thường xuyên tiến cung tìm trẫm. Vừa rồi đệ muốn nói chuyện gì?"
"Ta không muốn thành thân," Hi Trì nói, "Hy vọng nghĩa huynh thu hồi lời đã nói trước mặt phụ vương ta, không cần sắp xếp hôn sự gì cả, ta không cần."
Chung Diệp rót đầy ly cho Hi Trì: "Trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, vì sao hiền đệ không muốn thành hôn? Chẳng lẽ trong lòng đã có người?"
Vừa nhớ tới Thịnh Nguyệt, ác ý trong lòng Chung Diệp lập tức không có chỗ phóng thích, tuy người này đã chết nhưng vẫn ở trong lòng Hi Trì như cũ.
Hi Trì hoàn toàn không biết suy nghĩ của Chung Diệp, y đơn giản chỉ không muốn thành hôn với một người xa lạ. Hơn nữa, không phải mỗi người cứ đến một độ tuổi là nhất định phải làm một việc gì đó.
Hi Trì nâng ly uống một hơi cạn sạch: "Ta chỉ cần người định mệnh, nếu không có được thì cả đời này liền thôi. Ta tồn tại không phải để thành thân sinh con kéo dài hương khói, mà là để làm những chuyện bản thân mình muốn. Nghĩa huynh, huynh nhất định hiểu lời ta nói, có đúng không?"1
Chung Diệp lại rót đầy cho y: "Nếu hắn đã chết thì sao?"
"Ta sẽ nhớ hắn cả đời." Hi Trì trả lời, "Nếu thực sự có người này."
Chung Diệp nói: "Nghĩa huynh sẽ không cưỡng ép đệ làm bất cứ chuyện gì đệ không thích, nếu đệ không muốn thành thân, nghĩa huynh sẽ không tứ hôn."
Hi Trì cười với hắn: "Đa tạ nghĩa huynh."
Uống nhiều dễ say, thường ngày tửu lượng Hi Trì không kém, hôm nay chỉ mới uống mấy chén đã không chống đỡ được. Y không tin mình đã say nên uống thêm vài chén nữa, uống đến nỗi nói không rõ chữ: "Lúc nhận ra nghĩa huynh là Hoàng thượng, nhất thời ta chưa biết phải ở chung với huynh như thế nào, đối xử như huynh đệ, hay là tôn kính như quân vương......"
Ngoài mặt y biểu hiện rất thong dong, trên thực tế trong lòng lại có muôn vàn ý nghĩ.
Chung Diệp đoạt ly rượu trong tay Hi Trì, bên trong còn một nửa, Chung Diệp ngửa đầu uống cạn.
Chung rượu vàng khắc hoa văn kim khuông bảo điền* rơi xuống tấm thảm dày, Chung Diệp đỡ cánh tay Hi Trì: "Trẫm là huynh trưởng, đệ cứ đối xử như với ca ca, xem phụ mẫu trẫm như phụ mẫu đệ là được rồi."
*Hoa văn kim khuông bảo điền (金筐宝钿团花纹) đại loại như vậy:
Tuy Hi Trì đã say khướt nhưng không đến mức hồ đồ: "Hoàng Thượng không có thân đệ đệ, hơn nữa ——"
Tuy Hi Trì đã say khướt nhưng không đến mức hồ đồ: "Hoàng Thượng không có thân đệ đệ, hơn nữa ——"
Thịnh Quý phi và Thành Đế đã chết, làm sao y có thể xem phụ mẫu của Chung Diệp thành phụ mẫu mình được?
Hi Trì nhìn mọi thứ xung quanh đã xoay chuyển chồng chập lên nhau, một Chung Diệp cũng biến thành hai ba người. Mặt y đỏ bừng, nhưng mặt mày Chung Diệp vẫn như quan ngọc đoan chính như cũ.
Y giờ tay sờ soạng lung tung, cuối cùng sờ được mặt Chung Diệp: "Nghĩa huynh, ta say rồi, vì sao huynh vẫn không say?"
Chung Diệp nắm cổ tay Hi Trì: "Tửu lượng của trẫm tốt hơn đệ, hai người chúng ta có một người say là đủ rồi."
Nếu cả hai cùng say, Chung Diệp lo lắng sẽ gây ra hành động gì thất thố với Hi Trì.
Hi Trì xoay người sờ lên bàn, cuối cùng sờ được bình rượu hoa văn bảo điền thon dài tuyệt đẹp, bên ngoài khảm châu báu lộng lẫy như khoác vũ y tiên hạc, đưa cho Chung Diệp: "Nghĩa huynh cũng phải say đi, không thể chỉ mình ta vui vẻ được."
Chung Diệp nhìn thoáng qua, trong bình còn khoảng một nửa Quỳnh Hoa Tương, rượu này rất mạnh, uống hết nửa bình chắc chắn sẽ gục.
Cẩm y trên người Hi Trì đã nới lỏng, phát quan cũng tuột xuống, thân hình mảnh mai không thể đứng vững tựa như ngọc xây tuyết chạm.
Chung Diệp trực tiếp ngửa đầu uống cạn bình rượu. Uống xong hắn ném bình, bế ngang Hi Trì lên: "Đệ say rồi, tối hôm nay ngủ lại trong cung đi."1
Hi Trì bị đặt xuống long sàng bắt lấy cánh tay Chung Diệp: "Nghĩa huynh, ta thật sự nhớ huynh."
Chung Diệp thừa dịp men say chưa bốc lên đầu nhanh chóng đẩy người ra, cởi giày cho y: "Đệ ngủ đi đã, nghĩa huynh cũng rất nhớ đệ."
Hi Trì rất tự giác tìm một tư thế thoải mái trên giường, nhắm mắt lại.
Trịnh Như vốn cho rằng Hoàng thượng đang ở bên trong điên loan đảo phượng cùng Hi tiểu công tử phong hoa tuyệt đại, bỗng nhiên người xông ra ngoài nồng nặc mùi rượu dọa hắn ta sợ chết khiếp: "Úi chao Hoàng Thượng!"
"Sai người nấu canh giải rượu mang lên, dọn dẹp bàn rượu bên trong đi, đổi huân hương mới." Chung Diệp lạnh lùng phân phó, "Ngươi đi Thành Vương phủ truyền lời, nói đêm nay Hi Trì không quay về."
"Tuân lệnh."
Chung Diệp đứng bên ngoài hít thở, cơn gió cũng mang theo hương rượu hoa ngào ngạt khiến đêm đầu hạ có thêm vài phần kiều diễm.
Trong cung không có chuyện gì, tâm tình Hoàng Thượng cũng tốt đẹp, nhưng tình hình trong phủ Thành Vương thì không được tốt lắm.
Thành Vương lo lắng đứng ngồi không yên.
Hi Trì là đứa nhỏ vừa ra ngoài xã hội, hoàn toàn là một tờ giấy trắng đâu đã hiểu chuyện gì, vạn nhất y lỡ lời đắc tội Hoàng đế thì biết làm sao cho phải?
Hi Tu Viễn đã ở lâu cùng Hi Trì, biết đệ đệ mình là người đáng tin cậy: "Phụ vương yên tâm, A Trì sẽ ứng phó được, đầu óc đệ ấy rất linh hoạt, hẳn sẽ không nói gì ngớ ngẩn trước mặt Hoàng thượng đâu, cha say rồi nên đi nghỉ đi, để con ngồi chờ đệ đệ."
Thành Vương nói: "Cha con không có say, chúng ta cùng nhau chờ."
Hi Tu Viễn trầm mặc: "Thôi cũng được."
Không đến một khắc sau Thành Vương đã ghé lên bàn ngủ mất, còn ngáy vang đến rung trời. Thời điểm Trịnh Như vào nhà đã nhìn thấy Thành Vương ngủ ngon lành.3
Hắn ta đành gọi Hi Tu Viễn ra: "Hi tướng quân, ngài đưa Thành Vương về giường ngủ đi, đừng đợi nữa, đêm nay Hi công tử sẽ không trở lại, y cùng bệ hạ uống với nhau mấy chén rượu, có lẽ sẽ nghỉ lại trong cung."1
Giao tình của Hi Tu Viễn và Trịnh Như không cạn, nhanh nhẹn hỏi: "Trịnh công công, huynh đệ nhà ta không nói thêm gì mạo phạm Hoàng thượng chứ? Y tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, chưa gặp qua nhiều quý nhân."
"Cái này ngài yên tâm, Hoàng Thượng không phải người chấp nhặt, huống hồ Hi công tử có thể mạo phạm chuyện gì?" Trịnh Như nói, "Nô tài lắm miệng hỏi thêm một câu, vị Hi công
tử này lai lịch như thế nào?"
Trịnh Như luôn cảm thấy dáng vẻ Hi trì quá không giống người thường.
Hi Tu Viễn trả lời đúng sự thật: "Năm đó phụ vương ta cưới tiểu thư Diêu gia Lật Nam, chắc ngài cũng biết? A Trì là con trai ruột của Diêu phu nhân, vẫn luôn được nuôi dưỡng ở Lật Nam."
"Diêu phu nhân gả cho Thành Vương rất rình rang, ngày rời Kinh thành mọi người đều thổn thức không thôi. Hoá ra năm đó Diêu phu nhân đã có thai."
Hi Tu Viễn bất đắc dĩ nói: "Phụ vương ta cũng bị Diêu gia giấu giếm rất nhiều năm, không biết đến sự tồn tại của A Trì, người ngoài càng không thể biết. Thế lực Diêu gia quá lớn, bọn họ muốn giấu chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay, huống hồ Lật Nam cách xa Kinh thành ngàn dặm càng khó truyền tin tức."
Trịnh Như không ngờ thân phận Hi Trì lại khó lường như vậy, hắn ta đã từng nghe tiếng Diêu phu nhân, là kim chi ngọc diệp Diêu gia, mỹ danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, kẻ quê mùa thô thiển như Thành Vương căn bản không hầu hạ nổi, cuối cùng quan hệ giữa hai người tan vỡ, Diêu phu nhân tái giá với Tây Nam Vũ Vương.
Vũ Vương cũng là bá chủ vang dội một vùng.
Có mẫu thân xinh đẹp như vậy, khó trách dung mạo Hi Trì cũng tuyệt thế lay động lòng người, ngắm bao nhiêu lần không chán, chỉ hận không thể cả ngày bám dính lấy y.
Trịnh Như suy nghĩ một phen: "Nô tài đã biết, ngài mau đưa Thành Vương đi nghỉ ngơi đi."
Hi Tu Viễn đưa hắn ta ra ngoài: "Trịnh công công đi thong thả."
Thành Vương đã ngáy khò khò, Hi Tu Viễn sợ đánh thức đột ngột sẽ bị ông ta đấm cho, đành sai nha hoàn phủ thêm cho Thành Vương một chiếc áo khoác rồi trở về phòng ngủ.1
Sau khi Trịnh Như trở về Chung Diệp còn chưa ngủ, chính sự hôm nay đã sớm xử lý xong, Chung Diệp đang ngồi dưới đèn xem một cuốn điển tịch vừa đưa tới.
Đôi khi Trịnh Như phải cảm khái, trong số các Hoàng đế của Huyên triều, Chung Diệp tuyệt đối là người có học vấn sâu rộng nhất, thân làm Hoàng đế nếu không đủ học thức và thủ đoạn đúng là rất khó khống chế đám quan viên mười mấy năm đèn sách thi cử dưới quyền.
Thế nhưng thứ Chung Diệp am hiểu nhất lại không phải là học vấn, mà là võ công, cao thủ đại nội có khi còn không bì kịp thân thủ của hắn.
Hiện tại Chung Diệp đã qua cơn say, Trịnh Như bẩm báo hết những gì hỏi thăm được. Ngày thường Hoàng thượng nghe thấy gì cũng bình tĩnh hững hờ, hôm nay động tác lật sách lại chậm đi mấy phần.
Mắt phượng hẹp dài hơi nâng lên: "Diêu gia Lật Nam? Ngoại tổ phụ y là Phụ Quốc Công?"
Trịnh Như gật đầu: "Chính là vị lão gia tử này, là nguyên lão bốn triều, nghe nói bây giờ thân thể vẫn rất cường kiện."
Chung Diệp nói: "Không hổ là gia phong Diêu gia, khó trách lại chung linh dục tú* đến thế."
(*钟灵毓秀: ý nói môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra con người ưu tú)
Trịnh Như nói: "Tháng này Vũ Vương sẽ vào kinh, ông ta cưới mẫu thân Hi công tử, cũng có quan hệ với y."
Không riêng gì cái tên Diêu Hi, thân phận Hi Trì này cũng liên quan đến quá nhiều người. Một thân phận ở dân gian được đa số sĩ tử đại nho và bá tánh bình dân tung hô, một thân phận khác dây mơ rễ má đến không ít gia đình quý tộc.1
Vũ Vương và hoàng thất cũng có quan hệ huyết thống với nhau, mẫu thân Vũ Vương là công chúa Chung gia, lần này vào kinh không chỉ vì chuyện tiến cống, mà còn để yết kiến Hoàng thượng tỏ lòng trung thành.
Thịnh gia đã bị Chung Diệp xử lý, mấy năm nay quyền lực của triều đình càng lúc càng lớn, quan viên Tây Nam bị thay máu từ trên xuống dưới, quân quyền chính quyền giám quyền bị phân tách riêng rẽ chế ngự lẫn nhau, mà những người mới này chỉ tận trung với Hoàng thượng.
Vũ Vương bị động tác đao to búa lớn của Chung Diệp kinh sợ, vội vàng vào kinh nối lại quan hệ với hoàng thất. Ông ta vốn không có dã tâm, chỉ sợ Hoàng đế có lòng nghi ngờ.
Chung Diệp buông quyển sách trên tay, để Trịnh Như hầu hạ thay quần áo.
Ở phòng trong Hi trì đang ngủ ngon lành, hương thơm của Quỳnh Hoa Tương kéo dài mãi không tan, không giống mùi các loại rượu bình thường, chỉ có hương bách hoa thuần túy tinh khiết.
Chung Diệp nhìn dáng ngủ của y, lại gần giúp Hi Trì cởi áo. Y ngủ thật sự say, có người động vào chỉ hơi mở mắt, thấy là Chung Diệp thì yên tâm nhắm mắt lại, phối hợp với hắn kéo áo ngoài ra. Phát quan đã sớm bị ném qua một bên, mái tóc đen dài tán loạn trên gối mềm.
Ngày mai không cần lâm triều, Chung Diệp ôm Hi Trì vào lòng, thừa dịp y không tỉnh táo cúi đầu hôn lên trán một cái: "Trẫm đối xử với đệ tốt hơn, hay là Thịnh Nguyệt tốt hơn?"16
Hi Trì mệt không mở nổi mắt, bên tai nghe thấy một câu sặc mùi ghen tuông như vậy chỉ thấy kỳ quặc. Vì sao nghĩa huynh luôn thích nhắc đến Thịnh Nguyệt? Y đã nói trước mặt mình không được nhắc cái tên này rồi mà.
Thịnh Nguyệt để lại cho Hi Trì một bóng ma quá lớn, tính cách y thân thiện dễ gần đến thế vẫn không thích ở gần gã, đủ để thấy chuyện xấu gã tổn thương Hi Trì lớn đến mức nào.
Hi Trì mơ mơ màng màng nói: "Thịnh Nguyệt hắn......hắn......"
Thịnh Nguyệt hắn dựa vào cái gì mà so với nghĩa huynh.
Nếu không có người nhắc tới, Hi Trì đã sớm quên mất cái tên từng nơi chốn gây khó dễ mình này. Đáng tiếc y quá buồn ngủ, chưa kịp nói cho hết câu, chỉ nói được cái tên đã ngủ mất.
Chung Diệp tin là Hi Trì uống say nói thật, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội, dùng sức ấn chặt Hi Trì vào lòng mình.
Thích Thịnh Nguyệt thì thế nào? Thi thể gã mục rữa cả rồi, cuối cùng không phải y vẫn ngủ trên long sàng với hắn đó sao.
Chung Diệp nói: "Trẫm hỏi đệ một lần cuối cùng, giữa trẫm và Thịnh Nguyệt ai quan trọng với đệ hơn, trả lời sai trẫm cắn đệ."8
Lúc này Hi Trì đã không còn nghe thấy Chung Diệp nói gì nữa, đương nhiên sẽ không trả lời.
Chung Diệp cho rằng Hi Trì không nói tức là thừa nhận "Thịnh Nguyệt quan trọng hơn", câu trả lời này đối với Chung Diệp dĩ nhiên là trả lời sai.1
Trong lòng hắn chưa bao giờ ghen tuông như vậy.2
Chung Diệp nghiêm túc nhìn đôi môi mỏng xinh xắn của Hi Trì, sau một lát lại cúi đầu xuống, khẽ cắn lên vành tai y. Tư thế này thoạt nhìn như hắn đang hôn lên cổ Hi Trì.
Hai người đắp chung tấm chăn mỏng màu minh hoàng thêu long phượng, đã sang đầu hạ nên cả hai đều đổ chút mồ hôi.
Hàm răng cọ qua vành tai mềm ấm khiến Hi trì thấy vừa đau vừa nóng, một tay y đẩy Chung Diệp ra quay người sang hướng khác, thân thể còn chưa kịp quay hết đã bị Chung Diệp mạnh mẽ kéo lại ôm vào ngực.
Đêm nay chỉ cắn lên vành tai Hi Trì một cái, sau đó Chung Diệp quy quy củ củ ôm Hi Trì, hai người ngủ một giấc đến tận hừng đông.
Bình thường giờ Mão thượng triều, trời còn chưa sáng Hoàng đế đã phải thức dậy thay quần áo chỉnh tề. Cho dù không tảo triều Chung Diệp cũng sẽ dậy từ trước giờ Mão, lần này lại hiếm thấy ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng rõ.