Cố Trường An! Tỉnh lại!
Cánh tay như da bọc xương kia hiện ra bệnh trạng màu xám đen, mạch máu từng cái rõ ràng, khiến người xem có chút không thoải mái. Cố Trường An không đẩy ra, tuỳ ý để người phụ nữ bên trong nắm lấy mình, móng tay đâm vào áo bông của cậu.
"Cô ơi, cô....."
Cố Trường An còn chưa nói hết câu, người phụ nữ trong nhà đã ngã xuống. Cậu dùng tay còn lại đỡ thân thể mềm nhũn của đối phương lên, vừa thấy rõ dáng vẻ liền hít một hơi.
Giống như Liễu Thuý Phương từng nói, cái bớt màu đỏ chiếm cứ cả nửa khuôn mặt người phụ nữ, từ bên phải thái dương lan rộng đến dưới mũi, má trái, sau đó kéo thẳng xuống cổ.
Cả gương mặt hiện ra mấy phần kinh hãi.
Không chỉ Liễu Thuý Phương, mấy gia đình xung quanh cũng đều tránh thật xa người phụ nữ này, cho rằng cô là quỷ bệnh, con ma lem, nghĩ rằng dính vào cô là gặp đen đủi.
Cố Trường An đỡ người phụ nữ té xỉu vào trong phòng ngủ, xúc cảm chạm vào ấm áp, là người sống sờ sờ, đây là phản ứng đầu tiên của cậu. Phản ứng thứ hai là nhẹ đến mức cực kỳ bất thường, trên người như không có miếng thịt nào, chỉ còn lại mỗi khung xương, cộm thấy sợ.
Sau lưng không có động tĩnh, Cố Trường An quay đầu lại, phát hiện người đàn ông vẫn đứng tại chỗ, hai tay đút túi, cau mày, dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn sang.
"Anh ngẩn ra làm gì? Lại đây phụ tôi một tay."
Môi mỏng Lục Thành hé mở: "Cậu biết cô ta?"
Cố Trường An lắc đầu: "Không quen biết."
Lục Thành nhếch nhếch môi cười nói: "Cậu thật sự là một con người nhiệt tình đấy Trường An."
Lời này nghe thế nào cũng không giống như xuất phát từ nội tâm mà khen. Cố Trường An hoàn toàn không phải là người tốt, phần lớn đều mang theo mục đích sau lưng. Cậu làm như không nghe thấy dùng ánh mắt thúc giục.
Ngay lúc này, cửa viện đột nhiên "Ầm" một tiếng đóng lại. Giống như có một đôi tay vô hình ở sau cửa đẩy một cái.
Cố Trường An mặt không biến sắc ôm người phụ nữ, ánh mắt cẩn thận liếc nhìn bốn phía.
Cửa lại phát ra tiếng vang kẹt kẹt. Lục Thành mở hoàn toàn cửa ra, nhấc chân vượt qua bậc cửa vỡ nát đi vào. Hắn trở tay đóng cửa lại, ngẩng đầu lên nhìn thanh niên tóc đen.
Cố Trường An đưa người phụ nữ vào trong phòng, thấy trước mắt chỉ có thể dùng sáu chữ để khái quát – nhà chỉ có bốn bức tường.
Chính là vì không còn gì khác, nên đôi giày ở góc tường mới trông nổi bật hơn.
Là Trương Long khi còn sống cho.
Cố Trường An vừa đặt người phụ nữ lên giường thì cô tỉnh. Ngất khoảng hai, ba phút, hẳn là do bệnh hạ đường huyết phát tác, vì xem ra cô bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
Hai má người phụ nữ hóp sâu, xương gò má nhô cao bất thường, hiện ra một đôi mắt rất lớn bị mảng bớt đỏ tươi tôn lên. Tướng mạo càng doạ người hơn.
Cô nhìn hai người xa lạ đằng trước, trong mắt có thể thấy rõ hoang mang và bất an.
Cố Trường An không lộ ra chút cảm xúc mâu thuẫn nào, cậu mỉm cười, lời nói nhỏ nhẹ: "Cô ngất xỉu trước cửa."
Người phụ nữ dựa vào đầu giường, trên mặt đổ đầy mồ hôi, hơi thở suy yếu, giọng nói nhẹ như ruồi muỗi: "Cảm ơn."
Ánh mắt Cố Trường An không dấu vết quét qua người phụ nữ. Vừa nãy không để ý đến, giờ đây ống quần cô dịch lên mới phát hiện trên chân là đôi giày sandal, đã vậy còn không mang tất.
Loại thời tiết này Cố Trường An dù mang giày bông nhưng chân vẫn đông cứng. Độ tồn tại của đôi sandal quá mạnh mẽ, cậu chăm chú nhìn thêm, hình như là giày nam.
Chân người phụ nữ rất lớn, khoảng cỡ 39 40, da bọc xương.
Có lẽ là nhận ra được tầm mắt của Cố Trường An, người phụ nữ rút chân vào chăn.
Cố Trường An thân mật nói: "Tối hôm qua có tuyết rơi, hôm nay lạnh cóng, cô mang giày sandal sẽ sinh bệnh."
Người phụ nữ lấy tay nắm tóc, dường như định che đi vết bớt trên mặt mình. Cô sợ hãi nói lắp: "Không, không, không có chuyện gì."
Cố Trường An không dừng tay: "Lúc nãy tôi vào đây nhìn thấy bên trong có rất nhiều giày, có cả giày bông để mang vào mùa đông. Sao cô không dùng?"
Người phụ nữ không trả lời, chỉ gắng sức kéo tóc che mặt.
Lời Cố Trường An chưa kịp ra khỏi miệng thì người phụ nữ đã bắt đầu ho khan, cả cơ thể gầy trơ xương không ngừng run lên. Cô ho dữ dội, miệng mở lớn, cặp mắt hằn tơ máu nhìn sang bên ngoài.
"Khục... Khụ khục... Khụ khụ khụ khục..."
Trong phòng chì có tiếng ho khan thống khổ không thể tả của người phụ nữ. Cô nằm úp sấp trên giường, cả người run rẩy kịch liệt, hết một tiếng lại một tiếng, như là muốn ho hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Cố Trường An có một cảm giác không thoải mái khó giải thích. Không biết người phụ nữ đang nắm lấy mạn giường, mu bàn tay nổi gân xanh là đang giãy dụa, thoi thóp sắp chết, hay vì một nguyên nhân khác.
Tóc người phụ nữ vừa dài vừa đen, như một mảnh vải tối màu che trước mặt cô. Chỉ có thể thấy đoạn cổ lộ ra phía sau, quá nhỏ, cảm giác như chỉ cần đụng nhẹ là gãy.
Khiến người ta có cảm giác như là..... Một cây gậy đỡ cái đầu ở phía trên, cái đầu ấy loạng chòa loạng choạng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Lục Thành nãy giờ không mở miệng cũng không làm gì đột nhiên xoay người Cố Trường An về trước mặt mình.
Cố Trường An không kịp chuẩn bị, thân thể không đứng vững dựa vào người hắn.
Không chờ Cố Trường An phản ứng, Lục Thành đã cúi đầu, đôi môi mỏng dán vào lỗ tai cậu: "Tôi hơi sợ."
Một hơi thở ấm áp phả lại gần, nơi bị chạm vào có chút ngứa, nổi lên một tầng da gà. Cố Trường An lập tức đứng thẳng, nhìn sang người đàn ông bằng ánh mắt nghi vấn. Anh sợ cái gì? Nơi này có quỷ?
Lục Thành dùng khẩu hình miệng trả lời: "Có gián."
Cố Trường An: "..."
Người phụ nữ đã ngừng ho từ bao giờ. Cô thở dốc, ánh nhìn trống rỗng, đôi mắt đỏ chót, trên mặt có rất nhiều nước mắt sinh lý.
Cố Trường An vừa muốn đi tới trước giường thì tay bị kéo lại, cậu liếc người đàn ông.
Lục Thành lại dùng khẩu hình miệng: "Con gián."
Cố Trường An một con cũng không phát hiện, cả căn phòng ngập tràn tử khí, cậu chưa làm gì thì người phụ nữ đã mở miệng: "Trước đó, tiên sinh, có thể giúp, giúp tôi rót cốc nước được không?"
Xác định người phụ nữ đang gọi mình, Cố Trường An nói có thể: "Cô chờ một chút."
Dứt lời, cậu lôi Lục Thành ra khỏi phòng.
Lục Thành nhìn thấy thanh niên đi tới chỗ đôi giày góc tường, lấy điện thoại từ trong túi ra chụp, hắn dùng ngữ khí trần thuật nói: "Cậu rất có hứng thú với vụ án kia."
Cố Trường An nhanh chóng làm một tấm ảnh đẹp rồi cất điện thoại lại. Cậu cười một cái: "Nói cho anh biết một bí mật. Thực ra trong người tôi chảy xuôi dòng máu chính nghĩa."
Lục Thành nghiêng đầu đi, lười nhìn cậu.
Cấu tạo phòng ốc của nhà này đại khái giống với nhà Trương Long. Chẳng qua lầu hai vẫn là tường vôi, không có dấu vết người ở. Ngoại trừ tro bụi và mạng nhện thì toàn là giày, chỉnh tề dựa vào tường, có đủ cho cả bốn mùa, mỗi một đôi đều là giày mới.
Có nhiều giày như vậy mà còn dùng một đôi sandal cũ nát không hợp mùa. Quá bất thường.
Lúc Cố Trường An xuống lầu, Lục Thành đang đứng ở trong viện chắp tay đưa lưng về phía cậu, rất có vài phần khí thế chúa tể thiên hạ.
Trong phòng truyền đến tiếng ho khan, Cố Trường An mang nước đi vào.
Người phụ nữ đưa tay nhận cốc. Cố Trường An thấy cô gầy yếu như vậy còn nghi ngờ liệu cô có cầm nổi không.
Cố Trường An nhìn người phụ nữ run tay uống nước, cậu thuận miệng hỏi: "Trong nhà chỉ có một mình cô sống thôi à?"
Người phụ nữ cúi thấp đầu nhẹ nhàng gật gật.
Cố Trường An nói: "Tôi đã xem tin tức rồi. Đúng là sởn cả tóc gáy. Cô sống ngay sát vách, vẫn là nên coi chừng một chút. Nếu có bạn bè thì bảo người ấy qua đây ở với cô, hoặc cô tạm thời ở nhờ bên đó trong thời gian ngắn."
Đầu người phụ nữ cúi thấp hơn trước: "Không có, không có bạn bè."
Có lẽ là do ho quá nhiều mà giọng nói của cô rất khàn, như là có giấy nhám ma sát trong cổ họng: "Tôi, tôi quá xấu. Bọn họ, bọn họ mà biết, sẽ cùng nhổ nước bọt lên người tôi, còn, còn có thể đánh tôi, mắng tôi, nói tôi là sao chổi."
Lời này tràn đầy tự ti, bi thảm, thống khổ, cùng với tuyệt vọng, chỉ không có oán hận.
Cố Trường An thu lại cảm xúc nơi đáy mắt: "Bạn bè là phải cùng nhau thổ lộ tâm tình. Nếu như bọn họ làm vậy tức là rõ ràng họ không phải bạn bè của cô, cô không cần phải khổ sở."
Bờ vai gầy gò của người phụ nữ run lên.
Cố Trường An đẩy kính, chậm rãi nói, "Thế giới này tuy rằng tồn tại rất nhiều ác ý, nhưng thiện ý lại càng nhiều hơn."
Lục Thành vừa đi vào cửa thì nghe thấy lời ấy, bước chân ngưng tại chỗ.
Người phụ nữ trên giường ho khan vài tiếng rồi liên tục uống mấy ngụm nước lớn. Cô bị sặc, lại ho khan thêm một trận, trên mặt toàn là nước mắt với nước mũi.
"Cô biết không? Người chết rồi, đến thiên đường hay địa ngục không phải dựa vào lớp da bên ngoài thế nào, mà là tâm."
Người phụ nữ bỗng nhiên ngẩng đầu.
Đôi môi nhạt màu của Cố Trường An cong lên, cười chân thành với người phụ nữ.
"Từng góc của thế giới này đâu cũng có rất nhiều người đang sống cực kỳ khổ cực, nhưng họ vẫn nỗ lực sống sót, vì sinh mệnh vô cùng quý giá." Cố Trường An hiện ra đặc biệt trịnh trọng, như đã quên mất mình là một người bi quan chán đời.
Ra đến sân, ý cười bên môi Cố Trường An thu lại. Cậu vừa đi vừa nhìn cô gái ở bên trong đang bắt đầu sửa soạn. Cần phải bóc tách những thứ có giá trị và phân tích từng cái.
"Có phải cậu thường nói dối không?"
Bên tai đột nhiên có giọng nói vang lên quấy nhiễu tâm tư Cố Trường An. Cậu mím môi quay đầu: "Anh nghĩ sao?"
Lục Thành đi về phía trước, để lại cái gáy cho cậu: "Khi cậu nói dối không có kẽ hở, người ta không thấy được là cậu đang nói láo."
Mặt Cố Trường An mơ hồ giật giật, trong miệng trêu chọc: "Chắc là do tôi đẹp trai quá ấy."
Lục Thành không quay đầu lại nói: "Con mắt của cậu biết lừa người."
Cố Trường An cảm thấy không vui, như bị người ta nắm chặt đuôi hồ ly: "Tôi chỉ nói những lời nói dối có thiện chí."
Lục Thành đáp: "Cũng là nói dối."
Cố Trường An tiến lên hai ba bước áp sát người đàn ông, vòng đến trước mặt hắn, nhìn hắn: "Vậy tôi hỏi anh, anh thì không nói dối à?"
Lục Thành thấp giọng khụ một tiếng, nâng tay sờ sờ mũi.
Cố Trường An cười lạnh, không phản đối đi, bản thân là diễn tinh mà còn ở đây cùng tôi so đo.
Cậu khều sợi tóc đen trước trán, thẳng tiến lên, nửa thật nửa giả nói: "Tôi thừa nhận mình tiếp cận người phụ nữ kia vì ôm ấp mục đích. Dù sao cô ấy cũng sống sát vách nạn nhân trong vụ mưu sát kỳ quái. Dáng vẻ có chút kỳ lạ của cô ấy làm khơi dậy lòng hiếu kỳ của tôi. Thế nhưng những lời tôi nói trước khi đi không phải giả, tôi không lừa cô ấy."
Lục Thành nhìn bóng dáng cao gầy của thanh niên: "Lòng người bị da thịt bao lấy, cậu có thể nhìn được sao?"
Cố Trường An cao thâm khó dò: "Còn phải xem người đó có muốn tôi thấy được không."
Lục Thành nhìn cậu khoác lác.
Ra khỏi ngõ hẻm, được ánh sáng mặt trời chiếu lên người, Cố Trường An cảm giác nhiệt độ chung quanh đã tăng rất nhiều, không còn lạnh như vừa nãy: "Lục Thành, anh không cảm thấy người phụ nữ kia tuy trông thần trí bình thường lại có những hành động bất thường à? Tôi vừa nhìn đôi giày sandal kia đã run."
Lục Thành nói: "Người lập dị có nhiều lắm."
Lời này rõ ràng đã tung kết bài luôn, chủ đề rất khó tiếp tục nữa, nhưng Cố Trường An vẫn muốn đi sâu vào: "Tôi cảm thấy trong cái viện kia có âm khí. Anh không thấy ma quỷ gì à?"
Lục Thành đáp: "Hơi thở gia đình có liên quan mật thiết với người sống bên trong. Người phụ nữ kia đã mốc meo cả rồi, nơi ở không có tí hơi người nào là chuyện bình thường."
Cố Trường An nghe được lời giải thích mới mẻ: "Mốc meo?"
Lục Thành vừa đi vừa nói: "Không chỉ mốc meo mà còn mục nát."
"..."
Cố Trường An nhanh chóng bước chân đuổi theo Lục Thành, sóng vai cùng hắn đi, "Trong viện thật sự không có quỷ?"
Lục Thành không nhìn cậu, ánh mắt rơi vào khoảng không, hời hợt nói: "Không phải ai chết rồi cũng còn lưu lại dương gian, phần lớn đều muốn xuống địa phủ đầu thai."
Hắn tăng nhanh bước chân kéo dài khoảng cách với Cố Trường An, trong giọng nói không nghe ra tâm tình dị thường, nhưng sắc mặt lại cực kỳ lạnh lùng: "Lưu lại dương gian này không chịu rời đi không phải cô hồn, mà là ác quỷ."
Cố Trường An bỗng cảm thấy có chút phiền lòng, ba hẳn cũng đã đi đầu thai rồi. Cậu sờ sờ túi, ngoại trừ điện thoại thì chỉ có ví da, không có gì ăn: "Có mang kẹo dẻo đường không?"
Lục Thành lắc đầu: "Hôm nay tôi ra cửa không mang nhiều, ăn xong từ lâu rồi."
Cố Trường An nhìn về phía người đàn ông: "Thứ đồ chơi kia thật sự là đặc sản nhà anh?"
Lục Thành cười không nói.
Cố Trường An nhìn thấy một cửa hàng bán lẻ không mấy nổi bật kẹp giữa khu dân cư. Cậu lấy ví ra: "Tôi đi mua thuốc lá."
Lục Thành dường như có chút kinh ngạc: "Cậu hút thuốc?"
"Thỉnh thoảng."
Cố Trường An đi mua gói thuốc thường, phần còn lại mua bật lửa, vừa tròn mười lăm đồng. Cậu mở ra đưa cho Lục Thành một điếu.
Lục Thành nói: "Tôi không hút thuốc lá."
Cố Trường An cười, đuôi mắt cong cong: "Cuộc đời của anh thiếu mất một lạc thú."
Nói xong, cậu đưa một điếu lên mép, hàm răng khẽ cắn đầu thuốc, lạch cạch ấn bật lửa, một ngọn lửa màu xanh lam hiện lên, mùi thuốc lá từ từ tản ra.
Lục Thành nhìn thanh niên híp mắt rít thêm một hơi, tư thái thành thạo lão luyện này có xung đột rất lớn với gương mặt học sinh ba tốt.
Mùi thuốc lá bị gió thổi về phía Lục Thành. Hắn lùi lại, động tác này thể hiện rõ sự bài xích.
Cố Trường An bắt được, con mắt của cậu loé lên, bỗng giảo hoạt tiến đến gần, phả một miệng khói vào mặt người đàn ông, suиɠ sướиɠ chờ xem phản ứng của đối phương.
Lục Thành không xé mở mặt nạ, chỉ nhíu mày: "Khó ngửi."
Cố Trường An cách một lớp khói mù quan sát người đàn ông, nhìn như tao nhã lễ độ, ôn tồn lịch sự, bình dị gần gũi, nhưng thứ giấu sau tấm mặt nạ kia chính là lạnh lùng máu lạnh, kỳ thực xem như cùng một hạng người với cậu.
Chẳng qua Cố Trường An không phải loại sinh ra đã mang theo khí chất cao quý, cậu chỉ là một người dân bình thường.
Mỗi người đều mang một cái mặt nạ cùng mục đích đằng sau. Giống như Cố Trường An, cậu dùng bộ dạng mỏng manh yếu đuối, thuần lương vô hại gặp người khác, thừa dịp họ chưa sẵn sàng để đào ra một cái bẫy.
Lục Thành thì giấu đi tính cách thật sự của mình, có lẽ là do sinh hoạt bất đồng? Không thể loại trừ khả năng từ bé đã sống trong môi trường ngột ngạt nặng nề, không cho phép cất cánh một cái.
Cũng có thể là biết rằng tính tình của mình thật sự không tốt, những người khác không dám lại gần, sau này đi ra không có ai quen biết, nên nhất thời hưng khởi diễn vai người tốt.
Người có tiền mạch não tương đối khác với mọi người, khó mà đoán được.
Cố Trường An hưng phấn bất thường, chờ xem khoảnh khắc lớp vỏ bọc của Lục Thành vỡ tan.
Là một người quanh năm khoác đủ loại da người, Cố Trường An biết việc lớp vỏ rách đi có lúc rất khó, có lúc chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Cuộc sống tràn đầy kịch tính.
Khi Cố Trường An phục hồi tinh thần lại thì Lục Thành đã đi xa. Cậu chậm rãi ung dung theo sau, hít từng miếng thuốc.
Ở giao lộ có một cái sạp hàng đánh giày, ông chủ là cụ ông lần trước gặp. Ông đang đánh ủng da cho một người phụ nữ, bên cạnh còn có một người đang đợi, chính là anh họ Trương Bằng của Trương Long.
Người phụ nữ trả tiền xong rời đi. Đến lượt Trương Bằng, hắn ngồi xuống gác chân ở trên, có vẻ như là khách quen cũ.
Cụ ông lấy hai mảnh giấy dầu lót vào trong giày Trương Bằng. Trước tiên đánh lên một lớp xi, sau đó dùng bàn chải tỉ mỉ đánh đều, còn dùng khăn lau từng chút một. Ông đánh rất nghiêm túc, động tác trên tay cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Trương Bằng không lướt điện thoại mà chỉ chằm chằm nhìn cụ ông đang đánh giày cho mình, cằm banh ra, biểu cảm cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là cay nghiệt, như thể chỉ cần không thoả mãn một chút thôi là sẽ cởi giày ra vứt vào mặt cụ ông.
Cố Trường An gọi Lục Thành.
Lục Thành một tay đút túi, nghiêng đầu dò hỏi: "Làm sao?"
Cố Trường An chỉ cho hắn cái sạp hàng kia: "Anh đã từng đánh giày ở ngoài chưa?"
Lục Thành lắc đầu.
Cố Trường An nói: "Tôi cũng chưa. Đi, chúng ta đi nhìn xem người ta đánh như nào."
Lục Thành không muốn xem.
Cố Trường An đã đoán được là người đàn ông sẽ phản ứng như vậy. Cậu muốn chính là kết quả này, bên miệng cậu phả khói: "Vậy anh cứ tìm chỗ nào ngồi chơi, tôi tự đi một mình."
Lục Thành nở nụ cười: "Tự dưng tôi có hứng thú rồi."
Cố Trường An: "..."
Kế hoạch thất bại. Cố Trường An đành mang Lục Thành đi cùng, dự định tuỳ cơ ứng biến.
Cố Trường An đến gần, đôi mắt vẩn đục của cụ ông híp lại, nụ cười hiền hoà nở trên khuôn mặt đầy nếp nhăn: "Cậu là người trẻ tuổi ở bờ sông hôm đó."
"Đúng, là con." Cố Trường An mặt đầy ý cười thừa nhận, "Ông ơi, sao ông lại mở sạp hàng ở đây?"
"Kiếm ít chi tiêu trong nhà." Trên mặt cụ ông hiện ra biểu tình tang thương cùng hàm hậu, còn có chút đắc ý, "Tay nghề ông tốt, giá cả cũng rẻ, cho nên mọi người đều làm ở chỗ ông."
Cố Trường An ngồi xổm xuống nhìn ông đánh giày: "Một tháng có thể kiếm được một ngàn sao?"
"Một ngàn?" Cụ ông như vừa nghe được chuyện cười lắc đầu một cái nói: "Ba, năm trăm đã tốt rồi."
Cố Trường An ngẩng đầu: "Ít đến vậy?"
Cụ ông lấy vải lau mép giày Trương Bằng một chút: "Bây giờ rất nhiều người đều tự mua xi về nhà đánh, cũng khá ổn, dùng vài ba đồng đánh giày đã thấy đắt, chỉ có vài người nguyện ý bo tiền."
Cụ ông cười ha ha nói: "Giống như Tiểu Trương đây vậy, mỗi ngày đều đến chỗ ông đánh giày, ông thực sự đã có thể kiếm lời rồi."
Trương Bằng không phản ứng.
Cụ ông cũng không thấy kỳ, hình như quen rồi.
Cố Trường An ngửi thấy mùi xi đánh giày gay mũi: "Ông ơi, con thấy trên mạng có đưa tin nơi này xảy ra án mạng, rất nhiều người quan tâm. Người con đã gặp ở bờ sông hôm ấy là nạn nhân."
Cụ ông than thở: "Là Trương Long, thằng bé mất rồi, chết rất thảm."
Cố Trường An chú ý biểu tình biến hoá của Trương Bằng, tiếp tục hỏi: "Con thấy chết rất tàn nhẫn, hung thủ đã bắt được chưa ạ?"
"Khó lắm." Cụ ông dùng bàn tay thô ráp phủi bụi trên ống quần, lại thở dài, "Ai cũng nói không phải người làm, chẳng biết được, ngược lại chỉ có ông trời nắm chắc trong lòng, từng chút từng chút nhớ kỹ."
Ngón tay ông chỉ người ngồi trên ghế: "Đúng rồi, Tiểu Trương đây chính là anh họ của Trương Long."
Trương Bằng lúc này mới có phản ứng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cụ ông như là đang trách ông nhiều chuyện.
Cố Trường An đúng lúc lộ ra biểu cảm bừng tỉnh: "Thảo nào... Vừa nãy con còn thắc mắc tại sao nhìn giống giống."
Trương Bằng đột nhiên rút chân lại, ném năm đồng vào rương gỗ nhỏ trên mặt bàn, không quay đầu lại rời đi.
Cụ ông cẩn thận thu tiền, phẩy phẩy tay nói: "Tính tình nó hơi quái, con đừng để trong lòng."
Cố Trường An không thèm để ý cười: "Trông như một người rất xét nét."
"Xét nét quá mức, còn mắc chứng khiết phích gì đó." Miệng lưỡi cụ ông khô nứt, "Cũng vì cái chứng đấy ba mươi người mới có một người, nên không có ai nguyện ý chơi cùng nó."
Cố Trường An đưa cho ông cụ một điếu thuốc, dí sát vào châm lửa: "Sao lại không có ai được, nhìn anh ta cũng chẳng đến nỗi nào."
Cụ ông nhả khói, thả lỏng đáp: "Do tên nhóc cậu không biết thôi chứ bệnh tình của Tiểu Trương nghiêm trọng lắm, trên người lúc nào cũng mang bình xịt khử trùng. Lúc thường không muốn thân thích gì ghé qua, bạn bè cũng không có. Trừ đi làm ra thì đều ở nhà. Mỗi lần ra đường không cẩn thận đụng phải ai một cái cũng không được thì nào có ai chịu nổi... Ai da, không nói nữa không nói nữa, mỗi người đều có một số phận riêng."
Đôi mắt vẩn đục của cụ ông nhìn về phía sau thanh niên, hiền lành cười nói: "Đây là bạn của cậu à? Trông rất anh tuấn, nhìn là biết sinh ra từ nhà giàu."
Cố Trường An thấy thú vị cười hỏi: "Ông ơi, ông cảm thấy con tuấn, hay anh ta tuấn?"
Cụ ông nhìn Cố Trường An, rồi lại nhìn Lục Thành, trả lời Cố Trường An: "Anh ta anh tuấn, còn cậu xinh đẹp."
Phía sau vang lên giọng nói của Lục Thành: "Mắt nhìn của ông tốt lắm ạ."
Mặt Cố Trường An giật giật.
Lục Thành không hỏi làm sao Cố Trường An quen biết với cụ ông, Cố Trường An đương nhiên cũng sẽ không không chủ động nói.
Cố Trường An đưa tin tức về Trương Long ra: "Anh không thấy quỷ hồn của người này?"
Lục Thành nói: "Có thấy tôi cũng không nhận ra được."
Có việc cần người, Cố Trường An kiên nhẫn hỏi: "Vậy anh có chú ý thấy con quỷ nào không mang giày không?"
Lục Thành nhìn cậu không nói gì.
Cố Trường An nhíu mày với người đàn ông, nhìn tôi làm gì? Có hay không có?
Lục Thành dời tầm mắt đi, làm