Đây đều là giày cho người chết mang
Cố Trường An cho rằng Lục Thành còn phải làm mình làm mẩy một phen, không ngờ sau khi cậu biểu đạt xong lòng biết ơn, đối phương liền tắt đèn leo lên giường, động tác cực kỳ tự nhiên, không có nửa điểm gượng gạo.
Ấm áp trong chăn chỉ có thể loại bỏ lạnh lẽo trên người Trường An. nhưng dương khí đậm đặc của người bên cạnh có thể sưởi ấm linh hồn lạnh giá của cậu. Cậu vô thức phát ra một tiếng rên thoả mãn như thể vừa ăn xong một bữa tiệc lớn.*
*Editor: Đây cũng là lý do vì sao ở chương xx Lập Xuân nói điều hòa không có tác dụng với Trường An.
Lục Thành vừa nghe được, sắc mặt liền đen đi mấy phần. Hắn có ảo giác như mình đang bị một con dã thú gặm nhấm từng miếng từng miếng, không hẳn là ảo giác, dương khí đúng là từng chút từng chút trôi đi.
Bị gặm thì thôi đi, đối phương còn là người lòng tham vô đáy, không biết cảm ơn, vật nhỏ nham hiểm xảo quyệt.
Bóng đêm ảm đạm bị rèm cửa dày nặng che chắn. Trong phòng lặng thinh. Cố Trường An đến giờ mới chỉ nằm chung giường với Ngô Đại Bệnh trong vài tình huống, mỗi người một đầu.
Nằm cạnh người khác chung chăn chung gối vẫn là lần đầu tiên. Khoảng cách quá gần, đã bước qua vạch an toàn, cực kỳ không dễ chịu.
Huống hồ Ngô Đại Bệnh còn là người thân của Cố Trường An, người cậu coi như anh em ruột mà đối xử, đối phương cũng thế. Bọn họ là kiểu dù một ngày nào đó từng người lập gia đình thì vẫn có thể tụ lại cùng nhau ăn tết.
Người này thì không.
Cố Trường An nghĩ thầm. Nhìn bộ dạng cao hơn người một bậc của Lục Thành khẳng định sẽ không ngủ cùng ai, khí chất quý phái đâm vào làm mắt cậu đau.
Đều nắm giữ năng lực không theo khoa học, trong khi cậu ngậm muỗng gỗ sinh ra thì đối phương ngậm chính là thìa vàng, mỗi ngày lại tìm ra một điểm khác nhau, cuối cùng lại từ thế hệ trước tính lên.
Cùng không biết khi đó là cái tình hình gì.
Trong bóng tối bỗng vang lên giọng của Lục Thành: "Cậu động đậy cái gì?"
Lưng Cố Trường An ngứa, cậu cà cà cũng vô dụng, đành đổi thành lấy tay gãi: "Anh quan tâm tôi làm gì."
Lục Thành không có tình người nói: "Còn động nữa thì ra ngoài đi."
Cố Trường An xem thường khẽ xì, tiếp tục gãi lưng, thoải mái rồi mệt mỏi ngáp.
Bên cạnh giường đột nhiên chìm xuống, một luồng hơi ấm áp ập tới, Cố Trường An không kịp chuẩn bị bị bao trùm tiến vào. Cậu ngừng thở, sau lưng cứng ngắc.
Khoé môi Lục Thành cong lên một khoảng, hắn cười khẽ: "Ha..."
Giọng nói từ tính mà dễ nghe.
Cố Trường An không xuất hiện trạng thái lỗ tai mang thai trong truyền thuyết, chỉ cảm thấy toàn bộ tiếng cười kia đều là trào phúng. Dây cung trong đầu cậu kéo căng, theo bản năng phản kích lại. Kết quả là vừa há mồm ra đã hít phải khí tức của đối phương vào trong phổi.
"Anh dựa vào tôi gần vậy làm gì?"
Lục Thành khép nửa mắt nói: "Không thể dựa à?"
Cố Trường An không nói hai lời, trực tiếp ở trong ổ chăn nhấc chân đạp tới.
Bóng tối đối với Lục Thành giống như ban ngày, tầm mắt như thường. Hắn thoải mái cản lại bàn chân đá sang của thanh niên: "Đêm khuya rồi, cậu ở trước mặt đàn anh nghịch ngợm cái gì?"
"Mẹ nó. Đàn anh? Nghịch ngợm? Mấy từ quỷ quái gì vậy?" Máu già vọt đến cuống họng Cố Trường An.
Lục Thành đẩy chân thanh niên ra, khẩu khí lạnh nhạt nói: "Tôi nói lại lần cuối cùng. Tuổi của tôi lớn hơn cậu, hơn nữa lớn hơn rất nhiều."
Hắn nằm xuống, kéo chăn lên, nhắm hai mắt lại nói: "Ngủ đi. Còn nữa, đừng có lộn xộn."
Mặt Cố Trường An hướng lên trần nhà: "Lớn hơn nhiều so với tôi? Anh không phải người?"
Tâm tình Lục Thành không chút chập chờn nói: "Tôi có phải người hay không không liên quan đến cậu."
Cố Trường An giật giật khóe miệng, hờ hững đáp: "Đúng vậy. Tôi quản anh có phải người không làm gì, ăn thua gì đến tôi."
Lục Thành lật người, đưa lưng về phía cậu, lười mở miệng.
Một lát sau, Cố Trường An xua đống cảm xúc lung ta lung tung đi. Cậu đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh, "Đợi tí nữa hẵng ngủ. Rốt cuộc chuyện giấc mộng chết chìm của tôi là sao?"
Bên cạnh không có âm thanh.
Giả vờ không nghe thấy đúng không. Cố Trường An thầm cười lạnh. Cậu lấy ra bật lửa lạch cạch ấn lên, dùng ngọn lửa soi mặt người đàn ông.
Nhãn cầu dưới mí mắt người đàn ông giật giật. Con ngươi sâu thẳm tựa một mảnh trời đêm, tia sáng ngọn lửa nhảy vào trong mắt hắn, như là bên trong chứa ánh sao lấp lánh.
Nhìn vào chừng hai ba giây, đầu Cố Trường An hiện lên lời Lập Xuân từng nói. Cô bảo rằng đôi mắt người này rất có hồn, như là biết nói, bên trong chứa chan bao la tình cảm, nhìn ai cũng giống đang nhìn tình nhân.
Cố Trường An đầu hàng trước sự buồn nôn. Cậu ném bật lửa đi, điên cuồng xoa xoa da gà trên cánh tay, hết xoa bên trái lại xoa bên phải: "Anh đừng có lúc nào cũng tỏa ra gay khí được không?"
Lục Thành bất thình lình chuyển sang một kênh không liên quan: "Không thể đuổi quỷ, chỉ có thể loại bỏ niệm."
Cố Trường An nhanh chóng tiến vào trong kênh của hắn: "Niệm?"
"Oán niệm, ác niệm, chấp niệm, ái niệm các loại." Lục Thành hời hợt, "Mỗi một loại tình cảm một khi vượt qua mức độ bình thường, đều sẽ biến thành niệm."
Cố Trường An nằm vào trong chăn, tư thế tuỳ ý thả lỏng: "Vậy làm sao để những con quỷ dừng lại ở dương gian rời đi?"
Bờ môi mỏng của Lục Thành khẽ nhấp: "Tự nguyện."
"Tự nguyện?" Cố Trường An khó mà tin được, "Cõi âm không quản?"
Môi mỏng Lục Thành giật giật: "Tôi còn chưa chết. Chờ khi nào tôi chết, tôi đi hỏi người quản lý của cõi âm rồi lên trả lời cậu vấn đề này."
"..." Nếu thật sự có lúc đó, cũng đừng đến tìm tôi.
Cố Trường An ấn bật lửa, ánh lửa chiếu lên mặt hắn một màu xanh nhạt u buồn. Lục Thành không chỉ có đôi mắt âm dương mà còn có năng lực thông linh. Trong mắt cậu hiện ra một vệt sáng suy tính.
Một cái tay đưa sang lấy đi bật lửa khỏi Cố Trường An, chuẩn xác không chút sai sót vứt vào chiếc ly cạnh giường, vang lên một tiếng "Keng".
Cố Trường An ngẩn người rồi cười rộ lên, bóng tối chẳng ánh hưởng đến người này tẹo nào, thú vị thật. Cậu một tay đỡ đầu: "Này. Anh vẫn chưa nói cho tôi chuyện về giấc mơ kia."
Lục Thành nhắm mắt lại: "Tôi chỉ đến giúp cậu độ kiếp. Những chuyện khác, tôi không quản."
Cố Trường An liếc sang: "Đối với anh không phải là dễ như ăn cháo sao?"
"Đúng là như thế." Lục Thành rất vô tình nói, "Nhưng tôi không muốn làm."
Huyệt thái dương của Cố Trường An nhảy nhảy. Cậu kéo vai người đàn ông qua, bày gương mặt tươi cười cho đối phương xem: "Giúp tôi một việc."
Lục Thành vén mắt nhìn sang.
Trên đời này có những người từ nhỏ đã thích làm một kẻ lừa đảo, chẳng hạn như vị đằng trước đây, rõ ràng là giả vờ giả vịt, một bụng suy nghĩ xấu, lòng dạ thâm sâu, tâm tư chất chồng, lại khiến cho người ta tưởng là chân tình đáy lòng.
Cố Trường An nhíu mày: "Anh qua chỗ tôi hẳn còn có việc khác đi? Vậy thì, anh giúp tôi một lần, tôi giúp anh một lần. Thế nào?"
Lục Thành trầm mặc không nói, như là đang nghĩ xem giao dịch này có lợi hay không.
Cố Trường An ra sức chào hàng chính mình như Vương Bà*: "Đối phó quỷ tôi không làm được, mà bàn về đối phó người thì tôi thạo hơn anh."
*Vương Bà: Một nhân vật trong Thủy Hử, thuở trẻ làm gái phong trần, về già làm bà mối, không từ thủ đoạn để kiếm tiền.
Lục Thành nói: "Thành giao."
Cố Trường An thở phào một hơi, có câu này rồi, những chuyện sau này sẽ dễ xử lý: "Nói đi."
Bên tai có tiếng vang nhẹ nhàng, là tiếng bịch đồ ăn vặt bị mở ra. Cố Trường An nghiêng đầu hỏi: "Kẹo dẻo đường? Không phải anh bảo trước khi ngủ mình không ăn gì sao?"
"Bị cậu làm phiền. Đây là ngoại lệ." Lục Thành vừa ăn vừa nói: "Ban ngày trong phòng người phụ nữ có bớt màu đỏ trên mặt có quỷ..."
Cố Trường An kích động cắt ngang: "Đệt! Quả nhiên có!"
Lục Thành nói: "Cậu tự nói tiếp đi."
Cố Trường An cười một cái: "Thấy anh nói lời này, tôi làm sao mà nói được, anh cứ tiếp tục đi."
Cậu nghe thấy tiếng nhai bên cạnh, không nhịn được liếm môi: "Ăn một mình cũng không phải lắm. Cho tôi một chút đi, tôi ăn với anh."
Lục Thành không cho, chậm rãi hỏi: "Kẹo đường quan trọng hay là sự tình quan trọng?"
Trong lòng Cố Trường An mmp, ngoài miệng cười đáp: "Đương nhiên là sự tình quan trọng rồi. Anh nói tiếp đi."
Lục Thành ăn xong một miếng, lấy thêm một miếng khác từ trong túi: "Lúc cậu đỡ người phụ nữ đó vào, con quỷ đang ở trong sân, cửa là nó đóng lại."
Cố Trường An chậc, chẳng trách khi đó cậu lại có cảm giác âm phong lượn lờ. Cậu chờ nữa ngày vẫn không thấy hắn nói tiếp: "Sau đó thì sao?"
Lục Thành nói: "Không có sau đó."
"..."
Cố Trường An vuốt vuốt sợi tóc: "Là nam hay nữ?"
Lục Thành: "Nữ."
Cố Trường An liên tục tung câu hỏi: "Bao nhiêu tuổi? Dung mạo ra sao? Mặc cái gì? Có quan hệ gì với người phụ nữ kia? Tại sao muốn lưu lại nhà cô ấy? Hai người có giao lưu gì hay không?"
Lục Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Con người chỉ là tràn ngập sợ hãi với những thứ mình chưa biết, vừa nhắc đến hồn ma đã bị doạ ra nướƈ ŧıểυ. Thực ra nhân tài mới là đáng sợ nhất. Rất nhiều quỷ hồn đều cực kỳ yếu, bị dương gian hạn chế, cũng chẳng còn bao nhiêu ý thức, dựa vào đủ loại niệm ở lại dương thế, chỉ là vẫn còn giữ lại dáng vẻ trước khi chết, thoạt trông doạ người. Có người ngay cả việc mình chết rồi cũng không biết, vẫn cứ tiếp tục cuộc sống bình thường."
Cố Trường An nhíu mày: "Vậy ý anh là, con quỷ kia không biết mình đã chết?"
Lục Thành trả lời: "Đó chỉ là nêu ví dụ."
Cố Trường An trợn trắng mắt, người này đúng là đến giúp cậu, hay là ngáng chân cậu?
"Gần đây người phụ nữ kia vẫn luôn ở cùng con quỷ, thu phải rất nhiều oán niệm." Lục Thành nói, "Cậu dựa gần cô ấy quá nên bị dính vào một chút. Vậy nên nửa đêm mới gặp ác mộng."
Cố Trường An lấy hơi: "Chiếu theo lời anh nói, vậy chẳng phải mỗi buổi tối cô ấy ngủ đều..."
Lục Thành nhàn nhạt nói: "Nếu không phải thì làm sao lại ra dáng vẻ không ra người không ra quỷ được?"
Cố Trường An đột ngột hỏi: "Anh biết vẽ à?"
Lục Thành trả lời: "Coi như tinh thông."
Cố Trường An xuống giường bật đèn, đưa giấy và bút tới, bảo Lục Thành vẽ dáng vẻ con quỷ ra. Cậu liếc mắt nhìn kẹo dẻo đường trong tay đối phương, nuốt nước bọt nói: "Anh vẽ trước đi, tôi đi xuống nấu bát mì."
"Cho tôi một bát."
Lục Thành giương mắt, ánh mắt như đang nhìn thằng nhãi con vô dụng nhà mình: "Không cần bỏ thứ gì lạ, tôi không muốn rượu gia vị, nước tương nhạt hay dầu vừng gì đó, chỉ muốn ăn mì không, được chứ?"
Cố Trường An sầm mặt đá cửa ra ngoài.
Đợi đến lúc Cố Trường An nấu xong thì Lục Thành cũng gác bút, hoàn thành.
Cố Trường An vào trong cầm tờ giấy lên xem. Từ phương diện chuyên nghiệp mà nói, đúng là người trong nghề, đường nét gọn gàng trôi chảy, tỉ lệ hình thể và thần thái đều không mắc lỗi, mà thứ phá bỏ sự chuyên nghiệp lại là...
Phía trên cổ khoanh hình tròn là có ý gì? Cố Trường An đặt giấy trước mặt người đàn ông: "Mặt người đâu?"
Lục Thành gắp sợi mì ăn: "Tôi bị mù mặt."
"Ngoại trừ mặt, những thứ khác tôi đều đã vẽ cho cậu cả. Nếu mà cậu vẫn không thu hoạch được gì, chỉ có thể nói là đầu óc cậu bị nước vào làm nát bét hết rồi."
Cố Trường An hai tay chống bàn gỗ, cúi xuống nhìn người đàn ông: "Mì ngon không?"
Mí mắt Lục Thành không nhấc: "Cậu nhổ nước miếng vào mì?"
Cố Trường An cười nhạo: "Loại hành động não tàn kia chỉ có não tàn mới có thể làm."
"Đúng vậy." Lục Thành thổi mì trên đầu đũa, "Nếu mà cậu nhổ vô, vậy chẳng khác nào chúng ta gián tiếp hôn môi."
Cố Trường An mặt co quắp lùi về sau vài bước. Mẹ kiếp, người này có bệnh.
Thoáng cái đã đến ba giờ rưỡi, con gà trống trong viện nhẹ gáy lên. Hai, ba con gà chạy ra uống nước ăn thức ăn, chờ ánh bình minh đến. Cố Trường An và Lục Thành trở về giường.
Cố Trường An túm chăn, lấy hết phần của Lục Thành, hắn lôi chăn trở về.
Ngay sau đó, Cố Trường An liền túm lại: "Một chân của tôi lộ ra ngoài rồi."
Lục Thành thờ ơ nói: "Nếu cậu không banh hai chân rộng đến vậy, cái chân kia cũng sẽ không ở ngoài."
Cố Trường An ngồi bật dậy. Cậu ở trong bóng tối nhìn chằm chằm người đàn ông, mặt sa sầm nằm xuống lại như cá muối. Ngày mai nhất định phải phơi nắng chăn, giặt ga giường. Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi ý thức cậu tan biến.
Ngày hôm sau tiết trời âm u, mây đen dày đặc, gió to càn quét.
Mặt Cố Trường An cùng một kiểu với tiết trời kia, mây đen thì thôi đi, đã vậy còn như sắp mưa nữa chứ, chăn cậu vẫn ẩm ướt vô cùng. Trong tủ có hai cái ga giường, đều là ba khi còn sống cất vào. Một cái mùi mốc gay mũi, không phơi nắng thì không có cách nào nằm được.
Cá chép bên trong lu lớn nhảy lên một cái, một giọng nói nhẹ nhàng đi ra từ bụng của nó, là Trần Dương ở cách vách.
"Buổi tối anh đi ăn cơm với mấy đồng nghiệp."
"Chơi cái gì mà chơi, anh đi làm về mệt gần chết, làm gì còn tinh lực mà đi chơi. Cơm nước xong bọn anh qua quán net đánh một trận rồi về."
Trong viện nhà Cố Trường An đặt một cái lu để thả cá không ăn hết vào. Lời nói dối của hàng xóm láng giềng đều ở trong bụng cá, bao gồm cả từ những người đi ngang qua nhà cậu. Cậu một cái cũng không lấy ra, chẳng có bao nhiêu giá trị.
Ngày hôm nay là vừa dịp, Cố Trường An mới vừa nghe lời nói dối của Trần Dương xong đã thấy hắn mang theo vợ và đứa con ba, bốn tuổi đến tận cửa, bảo rằng có chút chuyện cần ghé qua nhà họ hàng, không tiện mang theo thằng bé, liệu có thể để nhờ nó ở đây giúp trông chừng một chút không.
Cố Trường An gặm táo tây: "Trước mười một giờ có thể về không? Buổi chiều tôi có việc cần ra ngoài."
Trên mặt Trần Dương tươi cười: "Có thể, có thể. Làm phiền Trường An rồi."
Người phụ nữ bên cạnh là Hồ Quyên vợ hắn ta, vô cùng xinh đẹp, vóc người giữ gìn không tệ, tính tình rất tốt, không thể thấy được là đã có con.
Thức ăn trong nồi của người ta bao giờ cũng thơm hơn thức ăn trong nồi mình.
Cố Trường An ánh mắt như có như không nhìn bộ đồ đẹp Trần Dương và Hồ Quyên mặc trên người. Cậu đã quên mất đó là chuyện khi nào, cậu từng nghe thấy lời Hồ Quyên nói dối với Trần Dương, bảo nếu hắn tìm gái ở ngoài thì nhớ mang bao vào, nếu như không mang thì nhất định làm ơn phải nói cho cô biết, cô sợ chết, không muốn dính vào cái loại bệnh kia, còn nói sẽ ly hôn với hắn.
Nếu là lời nói dối, vậy tức là lúc đó trong lòng Hồ Quyên không có ý nghĩ kia, hoặc là không đủ kiên định.
Những lời nói dối tương tự Cố Trường An không chỉ một lần nghe đến, đều là Hồ Quyên và Trần Dương nói.
Hai vợ chồng cùng sống chung một chỗ trong thời gian dài, thứ nên biết không nên biết đều sẽ biết, Hồ Quyên nắm chắc trong lòng, chỉ là không đâm thủng tầng giấy mỏng kia.
Đạo phu thê Cố Trường An không hiểu, cũng không muốn đi nghiên cứu, không có quan hệ gì với cậu.
Lời nói dối không phân quốc gia, cũng không phân giới tính, nghề nghiệp, tuổi tác.
Đứa nhóc nhìn chằm chằm nửa quả táo tây trong tay Cố Trường An, miệng ngọt ngào nói: "Anh Trường An ơi, anh đẹp trai quá.".