Vết bớt nhỏ hình trái tim
Lục Thành cầm trong tay bộ tóc giả ướt nhẹp chảy nước, hắn buồn nôn vứt xuống đất.
"Anh vứt xuống đất làm gì? Bộ không phải dùng tiền mua chắc?" Cố Trường An nhặt tóc giả lên. Lúc nhìn thấy trên đó dính vết bùn đất, mặt cậu tối sầm lại, "Bẩn chết đi được. Túi đâu, đưa tôi cái túi."
Lục Thành quăng cái túi cho Cố Trường An, hữu ý vô ý ném trật.
"Tiên sư nó, anh ném đi đâu vậy hả?" Cố Trường An xoay người nhặt túi trên đất, lộ ra một phần eo trắng muốt, sau lưng mơ hồ có một ánh mắt đang nhìn sang, cậu nhất thời quay đầu lại.
Lục Thành đang lướt điện thoại, giống như không hề nhìn cậu.
Có cơn gió lạnh thổi qua, Cố Trường An lập tức đứng lên, đưa tay ra đằng sau kéo quần bò bị tụt xuống.
Trên màn hình điện thoại của Lục Thành là một trang web, bên trên có nội dung là "Sau thắt lưng có một cái bớt hình trái tim". Mắt hắn nhìn thoáng qua thanh niên đang lau chút nước trên chân, sau đó xỏ giày vào đi về phía trước, liền tắt điện thoại không nhanh không chậm bước theo.
"Trường An, dù cậu có mặc đồ nữ thì trông cũng không kỳ lạ tẹo nào."
Cố Trường An nghe thấy giọng nói bên tai, mặt thoáng cái đã tái lại. Cậu âm trầm quay đầu: "Mẹ nó đây là đang khen à?"
Lục Thành cười khẽ: "Đương nhiên."
Cố Trường An: "Ồ."
Lục Thành cứ như không nhìn thấy đỉnh đầu bốc khói của cậu, giọng điệu chân thành nói: "Nếu như cậu không đội tóc giả lên trước mặt mà là phía sau, chắc chắn sẽ trở thành mỹ nhân kinh thế hãi tục."
Cố Trường An: "Ha ha."
Lục Thành như là vừa nhớ ra gì đó, hắn vui vẻ nói: "Cũng may là vừa nãy tôi có chụp hình lại."
Mặt Cố Trường An tái xanh đến mức không thể nhìn nổi, cậu đưa tay ra: "Đưa đây."
Lục Thành ngoảnh mặt làm ngơ.
Cố Trường An kéo cánh tay người đàn ông lại: "Đưa điện thoại cho tôi."
Lục Thành điềm tĩnh: "Điện thoại là đồ riêng tư, tôi chỉ có thể cho người thân thiết nhất xem."
Huyệt thái dương Cố Trường An nhảy loạn, lý lẽ cũng nhiều lắm. Cậu lạnh lùng nói: "Vậy anh xoá tấm ảnh đấy đi."
"Gạt cậu thôi." Lục Thành nở nụ cười, "Căn bản không có tấm ảnh nào cả."
Cố Trường An: "..."
Lục Thành không cười nữa, độ cong bên môi như thể chưa từng xuất hiện. Mặt hắn không cảm xúc, ngữ khí cay nghiệt lạnh lùng: "Loại ảnh kia tôi chụp lại làm gì? Rửa ra đặt đầu giường đuổi ma?"
Cố Trường An: "..."
Không được quạu không được quạu, gϊếŧ hắn rồi ai giúp mình xử quỷ? Cố Trường An hít sâu, từ trong hàm răng bò ra vài chữ: "Người anh em, yêu diễn quá ha."
Con mắt Lục Thành khép nửa, buông tầm mắt xuống nhìn thanh niên bị bệnh trạng bao phủ đầy mặt, màu da tái nhợt gần như trong suốt, đôi môi lạnh đến tím bầm. Hắn chầm chậm mở miệng, ngữ khí nghe không được bao nhiêu tình người: "Lạnh không?"
Cố Trường An vốn đã tự thôi miên chính mình quên đi bộ quần áo ướt sũng trên người, chuyện bị lôi ra như thế, hiệu quả trong nháy mắt đổ nát, cậu ôm cánh tay run lẩy bẩy.
Lúc đang đi, Lục Thành lơ đãng đụng phải tay của thanh niên, như vừa chạm vào một khối băng.
Môi Cố Trường An tím bầm, cậu chịu không được tìm hộp thuốc lá, để một điếu bên mép, hàm răng run lên: "Lục Thành, châm lửa giúp tôi."
Lục Thành cau mày: "Cậu không tự làm được?"
Cố Trường An giơ tay, vô tội cười: "Cứng rồi."
Nụ cười này là thật lòng, không có chút giả vờ nào, cũng không mang mưu tính gì, đây là lần đầu Lục Thành nhìn thấy, có chút mới mẻ.
Một ngọn lửa màu đỏ vọt lên, bị gió thổi chập chờn không ngừng, khiến gương mặt Lục Thành lúc sáng lúc tối, làm cho người ta có ảo giác như sông băng đang tan chảy, hắn mang ngọn lửa đến bên thanh niên.
Cố Trường An ngậm điếu thuốc để sát vào, mùi khói thuốc tràn vào lỗ mũi. Cậu thoải mái khẽ thở ra một tiếng, mở to mắt nhìn người đàn ông cười: "Cảm ơn."
Lục Thành lại ấn bật lửa, có tia sáng ánh vào đôi mắt thanh niên, chốc chốc lại nhảy lên, cùng một nhịp điệu với tiếng tim đập của hắn. Hắn nhướng mày.
Cố Trường An nghi hoặc khó hiểu, tiếng nói mang theo giọng mũi: "Hả?"
Lục Thành lại thả ngón cái ra, ánh sáng biến mất, tất cả trở nên tối tăm không rõ, hắn không nói một lời cất bước đi.
Đầu óc Cố Trường An mơ hồ, lại sao nữa? Cậu chậc chậc, con hàng này chắc là ở nhà nhịn quá lâu, sinh ra cái gọi là tâm thần phân liệt, không đúng, là nhân cách phân liệt. Thôi kệ, đều là phân liệt cả, vất vả lắm mới được thả ra, vậy nên mỗi ngày đều diễn.
Một giây nhập diễn, thu phóng như thường, chuyển đổi qua lại giữa thật giả nhưng không có chút lúng túng nào. Toàn thế giới nợ hắn một giải ảnh đế Kim Mã.
Cũng nợ mình một cái, nợ từ rất lâu rồi. Cố Trường An nhả một vòng khói vào bầu trời đêm, phiền muộn nghĩ suy.
Cố Trường An thay bộ độ ướt sũng trong nhà vệ sinh gần đó, tuỳ tiện nhét vào túi đi ra đưa cho Lục Thành, bảo hắn cầm giúp mình một chút.
Kết quả vừa mở miệng liền hắt xì.
Sắc mặt Lục Thành tái nhợt lấy ra một cái khăn trong ví gấp thành hình vuông, dùng tốc độ nhanh nhất lau đi nước mũi của thanh niên.
Cố Trường An lại muốn hắt xì.
Lục Thành thấy thế lập tức nắm vai cậu xoay lại.
Cả người Cố Trường An run run liên tục hắt xì hai cái, cậu khịt khịt mũi, đôi mắt phía sau thấu kính đỏ lên.
Lục Thành dùng ánh mắt nhìn gà con mà nhìn thanh niên, không nể mặt nói: "Thể chất của cậu quá yếu."
Trong lời ấy còn có ghét bỏ rõ ràng.
Cố Trường An nhét lại điếu thuốc đã cháy nửa về miệng, không thèm để ý nhún vai: "Có một câu nói thế này. Lúc ông trời mở ra cho anh một cánh cửa, thì đồng thời cũng sẽ đóng lại một cánh cửa sổ của anh*."
*Khi Thượng đế đóng lại một cánh cửa, ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn.
Lục Thành liếc cậu: "Tôi nhớ có phải nói vậy đâu?"
"Cũng mang một cái lý tương tự." Cố Trường An hút điếu thuốc, cảm thán cười than thở: "Nếu ông trời chẳng những ban cho tôi một cái đại não thông minh, một trí tuệ khác hẳn người thường, mà còn cho thêm cả... Này, tôi còn chưa nói xong mà, anh đi đâu đó?"
Lục Thành không quay đầu lại đi ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Cố Trường An dần dần biến mất, lấy xuống mặt nạ giả tạo, cậu gảy tàn thuốc, vô nghĩa khẽ động khóe miệng, dù sao cũng là người từng chết qua, không thể nào được như người thường.
Con phố này không thể im lặng được, thỉnh thoảng lại có tiếng huyên náo vang lên. Ngoại trừ chó mèo kiếm ăn đêm, tên say khướt nào đấy, còn có cả người đi đường đang gấp rút hoặc là đi giải sầu.
Bây giờ Cố Trường An đã biết tương đối rõ địa hình nơi này. Cậu chuyên môn đi vào trong ngõ hẻm hẻo lánh, phải mấy lần quay đầu giục người đàn ông phía sau lẹ lên.
So với sự nôn nóng của cậu, Lục Thành như lão già ăn nhiều nên đi ra ngoài cho tiêu cơm, ung dung chậm rãi, một chút cũng không vội vàng.
Khi Cố Trường An thả điếu thuốc xuống dùng giày chà lên được mấy lần, hắn mới chỉ đi được có vài bước. Cậu một phát nắm lấy cổ tay người đàn ông bước nhanh ra khỏi ngõ nhỏ, quẹo vào một con ngõ khác, chóp mũi đều là mùi hôi của đất.
Lục Thành rủ mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, vừa động một chút liền thoát khỏi.
Cố Trường An nghiêng mặt sang một bên, biểu tình tối tăm.
Lục Thành bình tĩnh ra điều kiện: "Ngày mai tôi muốn ăn cơm cải xanh thịt khô."
Cơm cải xanh thịt khô? Cố Trường An nhanh chóng tìm tòi trong kho ký ức, phát hiện ra không có ghi chép nào cả, chưa từng ăn. Cậu phân tích đơn giản, hẳn là cùng ném cải xanh và thịt khô vào nồi cơm điện, sau đó cứ thế bấm nút nồi.
Cái này cậu biết.
Cố Trường An bỗng cười như người cha hiền từ: "Không phải chỉ là cơm cải xanh thịt khô thôi sao? Được, làm cho anh một nồi."
Lục Thành thoả mãn cong môi mỏng.
Cố Trường An nghiêng đầu đi, khẽ chậc chậc, lá gan rất lớn, dám ăn cơm cậu làm, cũng không sợ ngộ độc thức ăn miệng sủi bọt mép, hai chân vừa bước đã bay về trời.
Quả nhiên con người phải bị dồn đến mức đường cùng mới biết mình vẫn còn tiềm lực chưa được khai phá...
Cố Trường An liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, lần trước nấu món thịt bằm xào ớt xanh, thịt bằm không ra thịt bằm, ớt xanh không ra ớt xanh, sau đó hắn không bày ra khả năng nấu nướng siêu phàm nữa. Cậu kinh hãi nói: "Sáng mai anh nấu canh nhé."
Lục Thành nói: "Cũng được."
Cố Trường An rất bất ngờ, không phải chứ? Dễ nói chuyện đến vậy?
Lục Thành hất cằm, giọng khàn khàn cười: "Tôi nghĩ là món thịt bằm xào ớt xanh đã đủ để cho cậu thấy được kỹ thuật của tôi. Nếu vẫn chưa, tôi không ngại làm lại đâu."
"..."
Cố Trường An đè vai người đàn ông, phủi phủi tro bụi không tồn tại, cong môi cười dịu dàng: "Tôi giỡn thôi mà. Anh là khách, sao có thể không biết xấu hổ để anh bận rộn được, cứ để tôi làm đi."
Lục Thành dừng bước, tầm mắt đảo qua bàn tay ở bả vai.
Cố Trường An ngừng vỗ, lờ đờ bỏ tay ra, đút mười ngón tay lạnh lẽo vào áo bông tiến về phía trước.
Lục Thành vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt khoá vào bóng dáng cao gầy đằng trước. Hắn đưa tay chậm rãi vuốt nếp gấp nhỏ bên cổ tay áo bành tô, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một chút hứng thú, khóe môi thẳng tắp khẽ cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hôm nay đến đây, kết quả không quan trọng, quá trình thú vị là tốt rồi.
Trước mắt, du͙ƈ vọиɠ hiếu kỳ muốn tìm tòi khám phá về thanh niên của Lục Thành không những giảm bớt, trái lại còn ngày một tăng nhanh. Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy với ai khác, hi vọng đối phương còn có thể cho hắn thật nhiều kinh hỉ.
Chỉ có điều...
Ngón cái cùng ngón trỏ của Lục Thành ma sát vào hổ khẩu mấy lần, vật nhỏ này quá nghịch ngợm, rồi sẽ đến lúc phải khóc lên.
Cố Trường An đột nhiên rùng mình. Mỗi lần cậu tiến vào ngõ hẻm nhà Trương Long đều sẽ ngửi thấy một mùi, nhưng lại không nói rõ được là thứ gì.
Lần này cũng giống vậy, cậu ngửi thấy thứ mùi đó giữa ban đêm ướt lạnh cùng gió trời gào thét, có vẻ hơi quỷ dị.
Cố Trường An không đi vào một mình, đợi Lục Thành lại đây mới cùng hắn đi.
Lục Thành mang giày da, lúc đạp lên gạch trên mặt đường phát ra tiếng vang trầm nặng, động tĩnh rất nhẹ
Trên lầu hai nhà Trương Long sáng đèn, Liễu Thuý Phương đã trở về.
Cố Trường An mơ hồ nghe thấy tiếng cười đùa, không chỉ có bà, Tiền Phi cũng đang ở đó. Hai người bọn họ giống như trong lòng không hề chột dạ, bình tĩnh.
Nhà Trương Bằng nằm chếch nhà Trương Long, vách tường vừa vặn đối diện với cửa lớn nhà người phụ nữ kia.
Cố Trường An ngẩng đầu, tầm mắt thuận theo vách tường nhìn lên, trên lầu hai có một cái cửa sổ, người bên trong có thể nhìn thấy cảnh tượng trong viện.
Mà ngôi nhà này chỉ có mình Trương Bằng sống.
Cố Trường An gãi gãi cằm, cậu đã tới nhà người phụ nữ mấy lần, Trương Bằng có thể đã tận mắt chứng kiến rõ ràng từ bên trong cửa sổ, chỉ là nghĩ rằng đó là chuyện vô bổ, xem như không biết.
Một người tính cách nhạt nhẽo sẽ làm ra chuyện như vậy, thậm chí dùng góc nhìn của Thượng Đế mà đối xử với người khác, cảm thấy tất cả đều là đám nhân loại ngu xuẩn đáng thương.
Lục Thành không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt Cố Trường An. Cố Trường An không để ý, đụng thẳng vào lưng của hắn, rơi mất một thấu kính.
"..."
Cố Trường An xoa xoa cái mũi đau: "Tự dưng đứng lại làm gì?"
Lục Thành ra hiệu cho cậu nhìn về phía trước, đi.
Cố Trường An không nói gì. Cậu mở đèn pin điện thoại ngồi xổm xuống tìm thấu kính, càng cúi gần thì mùi đất tanh lại càng nồng.
Trong đầu chợt loé lên gì đó, Cố Trường An nhét thấu kính lại vào khung, dùng tay còn lại bốc một miếng đất đứng dậy ngửi một cái.
"Tôi biết rồi!"
Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An mở ra, kích động nói: "Là mùi xác chết trộn lẫn với mùi bùn đất."
Lục Thành tay đút túi: "Cái gì?"
Cố Trường An tự mình tiếp tục nói: "Đến cả tôi còn thấy kỳ lạ đây. Nếu tình cảm chị em của cả hai với nhau đều tốt, đứa em chết rồi ở bên cạnh chị mình, không nỡ xa chị mình, nhưng cô làm vậy là đang làm tổn hại đến tuổi thọ của đối phương."
"Cho nên không phải tình cảm tốt, dứt bỏ không được, mà là oán niệm."
Cố Trường An ném nắm đất xuống, một tay chỉ cánh cửa lớn đóng chặt: "Thi thể đang ở đây."
Theo câu nói cuối cùng của Cố Trường An, trong ngõ hoàn toàn tĩnh mịch.
Cố Trường An tắt đèn pin, hạ thấp giọng hỏi người đàn ông đang trầm mặc: "Anh có cách nghĩ khác?"
Lục Thành nói: "Cũng không có."
Cố Trường An không nhiều lời, ra hiệu Lục Thành leo tường.
Lục Thành không nhúc nhích.
Cố Trường An đến trước đầu tường rồi nhìn Lục Thành bằng ánh mắt mất kiên nhẫn "Anh rề rà cái gì, nhanh lên".
Lục Thành bỗng nhiên giương mắt, tầm nhìn đặt sau lưng Cố Trường An.
Cố Trường An nhận ra được, toàn bộ tóc gáy trên lưng lập tức dựng lên. Cậu ngồi xổm ở đầu tường, nhảy lên như thể tung bay giữa không trung, lẳng lặng nhìn qua.
Ngay lúc này, Lục Thành thoải mái nhảy sang, nắm lấy tay Cố Trường An lôi cậu vào trong sân.
Cố Trường An bị tóm đến lảo đảo, nửa người trên nghiêng vào lồng ngực Lục Thành, cằm cọ vào cổ hắn, sợi tóc lạnh lẽo chạm qua da dẻ ấm áp của hắn, không lưu lại chút vết tích nào.
Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật sau lần sờ mặt, cực kỳ không đúng lúc, Cố Trường An không hề sinh ra tâm lý bài xích, đầu cậu giờ toàn là thi thể đâu, ở chỗ nào.
Cho nên cậu vẫn luôn duy trì tư thế dựa vào lồng ngực Lục Thành.
"Lục Thành, bây giờ cô ấy đang ở ngay cạnh, anh hỏi cô ấy chuyện đã xảy ra đi."
"Cô ta đã quên mất mình là ai, chết như thế nào, chỉ còn là một luồng oán niệm ở lại dương gian, nán lại nơi xác chết."
"Xác bị giấu chỗ nào cô ấy cũng không biết?"
"Biết."
"Vậy con mẹ nó sao anh không..."
Cố Trường An ngẩng đầu mới phát hiện ra tư thế không đúng. Cậu như gặp quỷ vọt ra xa, vẫy vẫy tay chân xua tan cảm giác không tự nhiên: "Tôi đứng như vậy, sao anh không đẩy tôi ra?"
Lục Thành bỏ qua câu hỏi của cậu, chỉnh lại áo quần xộc xệch, chậm rãi nói: "Trước đó cô ấy cũng không biết xác mình ở đâu, đến đêm nay mới..."
Cố Trường An cắt ngang hắn, ngữ khí ôn hoà nói: "Được, tôi tin anh không có lừa tôi, mau nói cho tôi biết xác ở đâu?"
Lục Thành chỉ về một chỗ.
Cố Trường An nhìn theo hướng người đàn ông chỉ, có hai cây cái cây, một cây hồng và một cây táo, còn có cây hoa quế xiêu vẹo, thi thể bị chôn dưới gốc cây?
Không đúng!
Cố Trường An đến gần, cậu đi ra phía sau cây