Anh đi chết đi
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, trong viện đã bị phủ lên một tầng trắng bạc lúc nào chẳng hay.
Ngô Đại Bệnh vừa trở về đã bận rộn quét tước vệ sinh, chuẩn bị cơm tối, sắp xếp hành lý. Cố Trường An ngồi trên ghế ăn cổ vịt cậu mới mang về, chỉ chốc lát đã hết vài túi. Nếu không phải thi thoảng cậu lại khịt khịt thì thật sự không nhìn ra bây giờ đang bị cảm mạo.
"Đại Bệnh, cảm thụ khi lần đầu tiên xa nhà là gì?"
"Hoảng loạn, bối rối." Ngô Đại Bệnh đưa lưng về phía cậu ngồi xổm sắp lại vali da, cơ bắp thô kệch căng thẳng lộ ra trên lưng, "Bên ngoài lớn, phồn hoa."
Cố Trường An gặm vịt cổ, giọng nói mơ hồ: "Có chụp hình không? Cho anh nhìn một chút."
Ngô Đại Bệnh nghiêng đầu qua, ánh mắt như đang nhìn thỏ con bị nhốt trong lồng: "Trường An, anh cũng có thể rời khỏi đây."
Cố Trường An giật giật khoé miệng.
Ngô Đại Bệnh chụp rất nhiều ảnh, nhưng kỹ thuật của cậu thực sự là một lời khó nói hết. Cố Trường An nhìn qua một lượt, không phải mơ hồ không rõ, mà là kết cấu hỗn loạn.
"Thiếu chút nữa là bị mất điện thoại." Lòng Ngô Đại Bệnh vẫn còn sợ hãi, có chút buồn bực nói, "Nếu mà thất lạc rồi, ảnh chụp của em sẽ mất sạch."
Cố Trường An đỡ trán. Vóc người cao lớn, dũng mãnh khôi ngôi, cả người đều là một khối cơ bắp lớn, rõ ràng sở hữu khí thế trấn áp non sông, lại cho người ta cảm giác như một đứa nhỏ dễ bị ức hiếp, người bình thường thật sự là không làm nổi.
Ngô Đại Bệnh lấy quần áo ra cất vào tủ: "Trường An, cổ vịt rất cay, anh không thể ăn nhiều nữa, dễ bị nóng."
"Không ăn." Cố Trường An quẳng cái túi trong tay vào thùng rác, giọng điệu tuỳ ý hỏi: "Có mang thứ gì tốt về không?"
Ngô Đại Bệnh lấy ra một cái hộp màu xám từ trong vali: "Em mua áσ ɭóŧ giữ ấm cho anh."
Cố Trường An nhận lấy mở ra, màu này chịu được bẩn, kiểu đơn giản, là loại cậu thích: "Bao lớn?"
Ngô Đại Bệnh nói: "180."
"Mặc vừa." Cố Trường An bỏ hộp lên bàn. Cậu hắt xì một cái, cười hỏi: "Còn gì nữa không?"
Ngô Đại Bệnh lấy hai thanh chocolate dove đưa cho Cố Trường An, nói: "Là một bạn nữ tặng em. Em không thích ăn đồ ngọt nên mang về cho anh."
Cố Trường An nhìn ra cậu đang ngượng ngùng, trêu ghẹo nói: "Bạn nữ? Đại Bệnh, xem ra mày vừa ra ngoài một lần đã phát triển đường tình duyên rồi?"
Mặt Ngô Đại Bệnh nóng lên, lắp bắp nói: "Không, không có. Cô ấy nói em như anh trai, có cảm giác an toàn."
"Theo như thông thường thì." Cố Trường An chậc chậc, "Trước gọi anh trai, sau gọi anh yêu."
Mặt Ngô Đại Bệnh đầy mờ mịt.
Cố Trường An dùng giọng điệu người từng trải nói: "Về chuyện tình cảm với mày mà nói thì có chút khó học. Chịu khó tìm hiểu thấu đáo trong thời gian ngắn, từ từ từng bước, không hiểu cứ nói với anh, anh dạy mày."
Ngô Đại Bệnh ấp úng thầm thì: "Chẳng phải Trường An cũng chưa từng trải sao?"
Cố Trường An híp mắt: "Hử?"
Ngô Đại Bệnh vội vàng lắc đầu: "Không có gì không có gì."
Cố Trường An quay về chủ đề chính: "Đại Bệnh, mày còn mang gì về không?"
Ngô Đại Bệnh nói: "Không có."
Cậu bỗng như nhớ ra thứ gì kêu a một tiếng, lấy ra một cái túi nhựa màu đen từ góc trái vali: "Đúng rồi, còn cái này."
Cố Trường An hỏi: "Gì vậy?"
"Hoa hồng Tây Tạng." Ngô Đại Bệnh mở túi ra, bỏ hai bọc đựng hoa hồng Tây Tạng lên bàn, "Dùng để ngâm chân. Trường An, trước khi ngủ anh dùng mà ngâm chân, rất tốt cho cơ thể."
Cố Trường An nhìn theo mặt cậu: "Không còn cái gì khác?"
Ngô Đại Bệnh gãi gãi sau đầu: "Em không mang đủ tiền, có rất nhiều thứ đều muốn mua, thế nhưng không thể mua, lần sau em góp thêm chút tiền là mua được. Trời ơi, em quên mất còn một thứ. Trường An, cái này cho anh."
Cố Trường An nhìn tượng đất đang nằm trong bàn tay rộng lớn của Ngô Đại Bệnh: "Anh mày?"
"Vâng. Em bảo sư phụ làm theo dáng nằm của anh, giống đúng không?" Trong mắt Ngô Đại Bệnh có vẻ sùng bái, "Sư phụ cực kỷ đỉnh, rất nhanh đã hiểu được. Em thấy giống anh y như đúc."
Cố Trường An cầm lấy tượng đất thưởng thức, nửa ngày mới thở dài nói: "Đại Bệnh, mày mới trở về, nghỉ ngơi đi, cơm tối để anh nấu."
Đến tận khi cửa đóng lại, Ngô Đại Bệnh vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần. Trường An... nấu cơm?
Cố Trường An đặt tượng đất trên bàn trà phòng khách. Cậu vùi mình vào bên trong xích đu, tầm mắt lướt qua tượng đất nhìn về phía hư không.
Đại Bệnh rốt cuộc dẫn theo thứ gì trở về, tại sao còn muốn giấu đi, không chịu nói cho mình biết?
Ghế xích đu bằng chất gỗ cổ điển đung đưa, Cố Trường An tháo kính đặt xuống đùi, nhắm mắt lại suy tư.
Tiếng mở cửa "Kẹt, kẹt" đột nhiên xuất hiện, tâm tư Cố Trường An bị xáo trộn. Cậu hơi nheo mắt nhìn người đàn ông đang đi vào trong viện, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn.
Vừa thấy hai con cá chép trong tay người đàn ông, Cố Trường An đã ngồi thẳng ngay lập tức: "Cá đâu ra?"
Lục Thành nói: "Mua trên đường,"
Cố Trường An nhảy dựng lên, sắc mặt âm trầm ra lệnh: "Đừng xách vào đây, mang qua cách vách hoặc đại chỗ nào đi! Mau lên!"
Cái lời nói dối vừa kết thúc kia của Trương Long là từ cá mập đầu người này xách từ chợ về. Quỷ mới biết trong bụng con cá lần này có gì không.
Cố Trường An không thể nghe, một khi đã nghe được lời nói dối có giá trị, cậu không muốn nhận cũng phải nhận, vậy nên trước tiên vẫn chưa thể lấy được.
Dù cho năng lượng dưới lòng đất còn phải mất một quãng thời gian mới tiêu hao hết, không có cảm giác nguy hiểm thì vẫn phải lập tức bắt tay xử lý, bởi cậu đã bị ba mình dạy bảo ra chứng cưỡng chế.
Mà mấy hôm nay cũng có bão tuyết, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, không thích hợp ra ngoài, chỉ hợp vùi mình ở nhà.
Lục Thành mặc kệ phản ứng mạnh mẽ của thanh niên. Hắn mang theo cá vào, bỏ những thứ khác ra ngoài, để cá lại trong nhà bếp.
Cố Trường An từ đầu đến cuối đều không nghe ra được lời nói dối nào. Cậu thở phào một hơi, bĩnh tĩnh trở lại, thiếu chút nữa đã bị doạ chảy mồ hôi ướt lạnh cả người.
"Muốn biết chuyện gì xảy ra cũng không hỏi, lại tự mình phí sức xoắn xuýt ở đây."
Nghe thấy giọng nói từ bên cửa, mặt Cố Trường An lúc xanh lúc đen. Cậu quay về làm ổ trong xích đu, bơ phờ biết rõ còn hỏi: "Anh mới ở đấy nói gì đó?"
Lục Thành mới vừa rửa sạch tay, trên đầu ngón tay có giọt nước chảy xuống. Hắn lấy khăn, ung dung thong thả lau dọc theo ngón tay thon dài: "Người thông minh giả ngu, số lần càng nhiều, càng không thông minh lên được."
Cố Trường An cảm thấy giọng nói ấy vô cùng ồn ào: "Anh có thể câm miệng hay không?"
Lục Thành phớt lờ lời thanh niên: "Cậu rất quan tâm cậu ta."
Cố Trường An gối tay sau gáy: "Nói thừa, nó là anh em duy nhất của tôi."
Động tay lau tay của Lục Thành hơi dừng: "Anh em?"
Cố Trường An nghe vậy, con mắt đang nhắm hé ra một cái khe nhìn người đàn ông: "Không phải trước kia anh từng nói với tôi rằng anh đã tìm hiểu về tôi và những người bên cạnh tôi rồi sao?"
Lục Thành nhìn thanh niên, nở một nụ cười tao nhã mê người: "Tôi chỉ tìm hiểu cậu."
Cố Trường An cười ha ha hai tiếng rất giả tạo: "Nói như vậy, đó là niềm vinh hạnh của tôi?"
Lục Thành tiếp tục lau tay: "Cậu có thể hiểu như thế."
Cố Trường An lườm một cái.
Trong phòng khách vừa yên tĩnh một lát, giọng Lục Thành lại vang lên: "Cố Trường An, cậu tìm người coi mệnh cho mình à?"
Sau đó cũng không có câu trả lời.
Mí mắt Cố Trường An giật giật, coi qua rồi, ba và bà ngoại cùng coi, kết quả đại khái giống nhau. Mệnh cậu không tốt, trong đời có biến hoá bất ngờ, coi như có thể chịu nổi đại kiếp nạn sắp đến, mà kiếp nạn cũng có liên quan đến người bên cạnh cậu.
Nhưng kiếp nạn sẽ không lấy đi cái mạng của cậu, bởi vì cậu sẽ gặp được người gọi là có duyên phận, gặp dữ hoá lành.
Theo lời ba, Cố Trường An vừa ra đời đã chết, không hiểu sao sau đó lại sống được. Cậu hỏi bao nhiêu lần cũng đều về chung một đáp án, việc đổi số mạng trả giá rất cao, vẫn rất lời, bằng không cậu cũng chẳng được thấy thế giới này.
Dù rằng vô cùng nhàm chán.
Cơm tối Cố Trường An không nấu được, đi nằm.
Ngô Đại Bệnh đứng trước giường, muốn nói mà không thể nói, mặt sa sầm, cảm giác như đang đưa tang cho cậu.
Cố Trường An lớn tiếng ho khan, cổ họng bốc khói, đầu đổ đầy mồ hôi: "Khụ... Đại Bệnh... Mày..."
Ngô Đại Bệnh vội vàng cúi xuống đem lỗ tai lại gần.
Cố Trường An lấy hơi, thở ra một hơi nóng hổi: "Anh mày còn chưa có chết, không có di ngôn muốn nói, khụ khụ!"
Ngô Đại Bệnh: "..."
Lục Thành đang đứng dựa cửa không mặn không nhạt mở miệng: "Tôi đã nói cậu ta không có việc gì, lần này cuối cùng cũng nên tin chưa?"
Ngô Đại Bệnh lúng túng gãi mặt: "Trường An, buổi tối em với anh..."
Chưa kịp dứt lời, sắc mặt cậu bỗng thay đổi, dường như phía trước có cái gì ngăn cho cậu tiếp tục nói.
"Trường An, em đi ngủ, không thoải mái nhớ gọi em, cũng có thể gọi Lục Thành, chúng em đều có thể nghe thấy."
Ngô Đại Bệnh nói xong liền vội vã đi ra ngoài.
Đáy mắt Cố Trường An có u ám xẹt qua. Ngô Đại Bệnh vốn muốn ngủ chung phòng với cậu để ban đêm thuận tiện chăm sóc, nhưng đối phương lại vì một lý do bất đắc dĩ nào đó đổi ý.
Lúc cậu không biết, trong phòng này có thứ khác vào được.
Hoặc là nói, vẫn luôn đi theo Ngô Đại Bệnh.
Cố Trường An gọi lại người đàn ông đang chuẩn bị rời đi, đột ngột hỏi: "Anh thấy được?"
Lục Thành không ngạc nhiên chút nào: "Ừm."
Cố Trường An cắn môi dưới, cậu không hỏi nữa, chờ Ngô Đại Bệnh thông suốt, chủ động nói cho cậu nghe sự tình.
Lục Thành biết tại sao thanh niên không hỏi, đây là tự tôn của cậu.
Chuyện anh em trong nhà, người trong cuộc không kể mà lại nghe được từ miệng người ngoài, cảm giác có chút nực cười. Huống chi... không thể cho người ngoài lý do để cười nhạo.
Lục Thành đi vào phòng, chân đứng trước giường, từ trên cao nhìn xuống thanh niên bị bệnh trạng bao phủ: "Người anh em duy nhất của cậu có chuyện lén lút gạt cậu, hơn nữa còn tận lực che giấu. Cậu có tư vị gì?"
Cố Trường An hời hợt: "Không có gì ghê gớm, sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ đến. Nó là cá thể độc lập, có cuộc sống riêng của mình."
Lục Thành cười khẽ: "Trong lòng cậu không nghĩ như vậy, cậu rất thất vọng."
Cố Trường An bỗng nhướng mắt lên, ánh nhìn lạnh lẽo.
Lục Thành khom lưng kéo chăn cho cậu, dáng vẻ thân mật vỗ hai cái không nặng không nhẹ: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Nơi đáy lòng sâu xa nhất của Cố Trường An bị người ta dò đến, điều này khiến cậu cực kỳ không vui, còn có chút kinh hoảng, cảm giác như bị người ta mổ bụng cá ra.
Giống như Lục Thành nói, Cố Trường An thực sự thất vọng. Cậu đã nhiều lần thăm dò, nhiều lần đưa ra cơ hội, nhưng Ngô