Dám nhìn nữa ông đây gϊếŧ mày
Cố Trường An nấu cá lóc cũng như lúc làm mấy món ăn trước đấy, đều là chiếu theo công thức mà làm, điểm bất đồng duy nhất là lần này cậu dụng tâm.
Lúc món canh cá lóc hoàn thành, căn bản cũng không khác mấy với miêu tả trên công thức, vị thơm nồng nặc.
Thời điểm Lục Thành ăn canh, Cố Trường An ngồi bên cạnh nhìn hắn, như đứa học sinh tiểu học thấp thỏm bất an chờ được cha mẹ tuyên dương.
Miệng vừa hạ xuống, sâu trong nội tâm Lục Thành dâng trào một cảm xúc khó tả. Đầu lưỡi hắn phi thường nhạy cảm, lúc này nếm món canh cá, có thể nếm ra được bao nhiêu tâm tư cùng tinh lực thanh niên đã tập trung vào khi nấu.
Cố Trường An chờ nửa ngày cũng không đợi được phản ứng. Cậu thiếu kiên nhẫn gõ gõ bàn: "Vị thế nào."
Lục Thành mở miệng nói: "Không tồi."
Cố Trường An không hài lòng liếc mắt: "Chỉ là không tồi?"
Lục Thành nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên, ánh mắt chòng ghẹo: "Thế em muốn đánh giá như nào?"
Cố Trường An đổi cách hỏi trực tiếp hơn: "Chấm mấy điểm?"
Lục Thành nói: "Chín trên mười."
Sắc mặt Cố Trường An cực kỳ khó coi: "Tại sao không phải là một trăm?"
Lục Thành không trả lời mà giải thích lý do tại sao lại là chín trên mười: "Nấu nướng được tám phần, một phần là nhờ tâm ý em bỏ vào."
Ồ, nghe rất có logic, Cố Trường An không nói hai lời lập tức bưng canh cá đi.
Lục Thành cản hành động của thanh niên, giọng điệu dỗ trẻ con nói: "Được rồi, cho em một trăm."
Khoé miệng Cố Trường An hơi vểnh lên, giả bộ không vui cười nhạo một tiếng: "Chậm rồi, em đã bực mình."
Sau đó Cố Trường An bảo Ngô Đại Bệnh chấm điểm cho cậu.
Ngô Đại Bệnh nói sáu mươi, xong nhìn sắc mặt cậu, liền nhanh chóng bỏ thêm mười điểm: "Canh cũng ổn, chỉ là bỏ hơi nhiều tiêu, uống vào xót họng."
Cố Trường An tháo kính xuống ngồi trên băng ghế nhỏ, trông như đã bị đả kích, tâm tình vô cùng phiền muộn.
Ăn đồ của bản thân mình nấu sẽ tự nhét thêm một bộ lọc, cho rằng vô cùng xịn xò, nhưng thực chất lại cực kỳ bình thường. Lục Thành nói phóng đại lên, Đại Bệnh là nói thật, trong hồ cá không bay ra lời nói dối của cậu.
Ngô Đại Bệnh có chút chân tay luống cuống, cậu ta ngốc nghếch an ủi: "Trường An, anh thật sự đã rất nỗ lực. Em cũng không nghĩ anh có thể..."
Cố Trường An mở miệng cắt ngang: "Bắt đầu từ ngày mai, mày dạy Lục Thành nấu cơm."
Ngô Đại Bệnh: "Dạ?"
"Anh suy nghĩ tỉ mỉ một chút, anh thật sự không có thiên phú về phương diện nấu nướng, Lục Thành có, mày thu anh ấy làm học trò đi." Cố Trường An đeo mắt kính một lần nữa, híp mắt cười, "Đừng nói cái gì mà mày vẫn có thể nấu cơm cho anh, sau này mày lập gia đình, sẽ có nơi mình muốn chăm sóc, phía bên anh cứ để Lục Thành lo là được."
Ngô Đại Bệnh nghe vậy sửng sốt một chút. Cậu cúi đầu, tay gãi gãi gáy, chần chừ nói: "Nhưng Lục tiên sinh sẽ không học đâu."
Cố Trường An tràn đầy tự tin: "Anh đi nói, mày chỉ cần quan tâm dạy dỗ."
.
Lục Thành đi vệ sinh xong ra ngoài, thiếu chút nữa đã va phải Cố Trường An. Hắn nhìn người nọ, thấy sai sai, lập tức đề phòng, lỡ như có tình huống đột ngột phát sinh thì cũng kịp thời làm ra biện pháp đối phó.
"Em đứng đây làm gì? Ngửi mùi thối?"
Cố Trường An không trả lời mà hỏi lại: "Đau bụng?"
Lục Thành đi về phía trước: "Không có."
Cố Trường An kéo người đàn ông lại, híp mắt chăm chú nhìn sang, giọng điệu bình tĩnh: "Xạo."
Lục Thành cúi chếch đầu cho cậu ánh mắt "Biết rồi còn hỏi".
Cố Trường An lắc đầu nói: "Dạ dày của anh mảnh mai hơn so với em tưởng."
Lục Thành đang định nói thì thấy thanh niên cực kỳ chân thành tiếp một câu: "Vì nghĩ cho dạ dày của anh, em đã có một quyết định."
Hắn có dự cảm xấu, vội vàng đổi chủ đề: "Không còn sớm, tắm rửa lên giường xem tivi thôi, có chuyện gì để mai lại..."
Cố Trường An đột nhiên sải bước đến gần giơ tay ôm lấy Lục Thành.
Thân thể Lục Thành chấn động, làm sao thế này? Bé con nhớ ba? Hay là cảm thấy được cho điểm quá thấp, càng nghĩ càng khổ sở? Hắn than thở, biết vậy đã sớm cho một trăm.
Vẫn là phải dỗ dành.
Bầu không khí rất tốt, Lục Thành cúi đầu hôn lên sợi tóc của thanh niên, sau đó dời xuống gương mặt cậu, bên tai vang lên giọng của cậu.
"Em đã nói chuyện với Đại Bệnh, bắt đầu từ ngày mai, nó dạy anh nấu cơm. Anh học cho tốt vào, tương lai của dạ dày anh, dạ dày em đều trông chờ vào anh nuôi sống."
"..."
Lục Thành kéo người đang nằm nhoài trong lồng ngực mình ra một chút: "Em nói thật à?"
Cố Trường An giương mắt mỉm cười với người đàn ông, tay chỉnh lại cổ áo hắn: "Vậy phải xem anh muốn đi cùng em bao xa."
Lục Thành nhìn cậu diễn.
"Nếu như anh chỉ định đi cùng em một đoạn rồi sau đó mỗi người một ngả, vậy anh cũng không cần học nấu cơm, em tìm người khác học." Cố Trường An chậm rãi nói, bày ra tư thái móc tim móc phổi, "Nếu anh muốn đưa em đến nhà anh, còn muốn lượn lờ khắp thế giới, ít nhất mấy món ăn thường ngày cũng phải biết. Em không thích ăn thức ăn ngoài ở nhà, cũng không muốn mời bảo mẫu, xuất hiện một người không quen khiến em không dễ chịu."
Lục Thành tiếp tục nhìn cậu diễn.
"Em biết anh sẽ nói, vậy tại sao em lại không học." Nói tới đây, Cố Trường An thở dài, lộ ra biểu tình bất lực tòng tâm, "Em không thể không thừa nhận rằng về phương diện nấu nướng, anh giỏi hơn so với em, lợi hại hơn em, thiên phú của anh cao đến mức khiến em phải hít khói. Em tin chỉ cần anh chịu học thì nhất định sẽ có thể học giỏi, thành học tinh."
Sắc mặt Lục Thành đen kịt, mở mắt nói phét tâng bốc cũng không cần lấy hơi, lương tâm của em có đau không?
Thấy thanh niên còn muốn nói, Lục Thành liền đỡ trán: "Được rồi, đừng nói nữa, anh học."
Cố Trường An thưởng cho hắn một cái ôm, con ngoan.
Một lúc sau, Lục Thành cưỡng ép đẩy Cố Trường An ra khỏi phòng, kéo cậu ra ngoài tiêu cơm, thuận tiện đi dạo phố hẹn hò.
Bảy tám giờ tối, trời lạnh đất đông, lạnh đến nỗi đau cả não, nhưng vẫn có rất nhiều người không muốn nằm ở nhà mà đi lang thang bên ngoài giữa cái rét, cũng chẳng phải là khỏe mạnh gì, chỉ là muốn động.
Cố Trường An mặc đồ phòng lạnh, mũ sau đội lên đầu, khuôn mặt bị giấu trong bóng tối, cả người bọc kín, cậu như con chó con bị Lục Thành lôi đi dọc đường.
Còn khoảng một tháng nữa là ăn tết nhưng trên đường đã có bầu không khí náo nhiệt của năm mới, đủ loại quán nhỏ trải từ đầu đường tới cuối đường, đinh đang khắp chốn.
Lục Thành mua khoai nướng cho Cố Trường An, mới vừa đi về, chưa kịp nói gì đã bị mắng.
Cố Trường An tháo khẩu trang trên mặt xuống, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn một tên khờ khạo: "Khoai lang không vượt quá mười đồng, anh lại đưa người ta một trăm, lúc ra ngoài đầu óc bị cửa kẹp?"
Có người đi qua, Lục Thành kéo thanh niên về bên mình, nhìn sang bằng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, cái này có gì đâu mà nháo. Nhưng hắn vẫn hạ giọng giải thích: "Anh không thích mang theo tiền lẻ trên người."
Cố Trường An dại ra một hai giây: "Lúc thường anh ở ngoài đều làm như vậy?"
Lục Thành cực kỳ chẳng đáng là bao ừm một tiếng.
Cố Trường An hít vào một ngụm khí lạnh, bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của cậu, cậu không tưởng tưởng ra nổi hình ảnh và cảm thụ kia, nửa ngày nghiến răng nghiến lợi: "Vậy anh cho em đi, em thích."
Lục Thành nghe vậy liền lấy ví da ra bỏ vào trong tay cậu, để cho cậu cầm: "Đều cho em."
Cố Trường An chỉ là cứ thế thuận mồm nói chứ cũng không muốn. Cậu nhét ví da về túi áo bành tô của Lục Thành, lấy đi khoai lang trong tay đối phương, bóc ra miếng vỏ dùng thìa nhựa múc ăn.
Lục Thành ôn hoà nhắc nhở: "Coi chừng nóng."
Cố Trường An vừa đi vừa ăn, tâm trạng khá hơn một chút. Cậu nói sâu xa: "Anh hai, cho dù anh có tiền cũng không được tiêu lung tung như thế. Nếu em mà là chủ quán bán hàng rong, nhất định là trên mặt cười hì hì, nhưng lòng lại nghĩ, mẹ tôi ơi, đây là kẻ ngu ngốc cỡ nào đụng phải mình vậy."
"..."
Lục Thành không thèm để ý đến chút việc nhỏ này, ở nhà hắn chỉ kiếm tiền, không có chỗ dùng tiền, bởi vì hắn cái gì cũng có, chưa cần làm gì thì đã có người tranh thủ chuẩn bị cho hắn từ rất sớm rồi, chưa bao giờ dám để cho hắn có bất kỳ bất mãn nào.
Nói trắng ra là, tiền đối với Lục Thành cũng chỉ là một con số, hắn không quý trọng cái khái niệm ấy.
Đến đây gặp phải Cố Trường An, tam quan Lục Thành mới có thay đổi, ban đầu hắn còn chống cự, sau đó liền thuận theo tự nhiên.
Củ khoai đã to còn không ngọt, Cố Trường An ăn một phần ba, còn lại đều cho Lục Thành.
Lục Thành chạy về hướng thùng rác theo bản năng, dừng lại chừng một hai chớp mắt rồi trở về đường cũ, ăn nốt phần còn lại.
"Vậy mới đúng chứ, lãng phí xấu lắm." Cố Trường An nửa đùa nửa thật, "Chờ anh trở về, cha anh thấy anh thay đổi hòa hợp vào cuộc sống của dân thường, gần gũi với mọi người, sẽ cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, không chừng còn khen em một cái."
Da mặt Lục Thành co rúm, nghĩ nhiều quá rồi, chờ anh trở về, cha anh sẽ dẫn đám trưởng lão tam đường hội thẩm anh, nói không chừng còn sẽ động thủ.
Mẹ Bạch và ba Bạch mới vừa tham gia xong bữa tiệc của một người bạn quay về.
Xe đi ngang một chỗ, mẹ Bạch vô tình thoáng thấy cái gì, bà vội vã bảo tài xế dừng lại, hạ cửa sổ xe duỗi đầu ra ngoài xem, sau khi xác định đôi mắt thoáng cái đã trợn to.
"Trường An —"
Cố Trường An đang nói chuyện cùng Lục Thành đằng sau cái cây, nghe thấy tiếng la làm cậu giật mình, theo tiếng nhìn lại, đồng thời trên mặt hiện lên nụ cười lễ phép: "Chào dì Bạch, chú Bạch."
Ba Bạch vẫn trấn định, gật gật đầu đáp lại.
Mẹ Bạch thì không được, bà mở cửa xe đi xuống, lảo đảo bước tới, ngón tay chỉ Lục Thành bên cạnh Cố Trường An, nói chuyện cũng không lưu loát: "Con, con và cậu ta, hai người đã bên, bên nhau rồi sao?"
Cố Trường An cười nói: "Vâng ạ."
Mí mắt mẹ Bạch trợn một cái rồi tức khắc muốn xỉu, ba Bạch đưa bà về trong xe, phất tay kêu tài xế nhanh chóng lái đi, càng nhanh càng tốt.
Trở về nhà, mẹ Bạch bảo quản gia lấy cho bà một chai Lafite, bà vừa uống vừa nói mình là đang may áo cưới cho người ta, cứ lặp đi lặp lại một câu.
Chuyện làm ăn có bao nhiêu ba Bạch đều có thể quản, nhưng ông không quản được bạn già, hết cách đành gọi điện cho con gái.
Bạch Trân Châu đang tăng ca trong phòng làm việc, nhận được cuộc gọi lâp tức vội vàng lái xe trở về.
Trên đường về Bạch Trân Châu đã biết chuyện xảy ra, đồng thời cũng nghĩ xong đối sách. Lòng cô cũng mệt, chính mình cũng là một người thất tình, còn phải an ủi ngược lại mẹ mình.
Mẹ Bạch ngồi trên ban công uống rượu, mặc áo khoác lông chồn, uống Lafite chưng cất, mới vừa thả ra một chút ưu sầu đã bị xa hoa nhai nuốt mất.
Bạch Trân Châu ngồi xuống cái ghế bên cạnh, rót cho mình một ly rượu đỏ nói: "Mẹ à, nghĩ thoáng một chút, thời đại này yêu đương thì có tính là gì, chẳng phải ngay cả kết hôn còn có thể ly hôn sao?"
Mẹ Bạch bừng tỉnh: "Nói cũng đúng nhỉ, anh của con vẫn còn cơ hội."
Bạch Trân Châu thuận thế gật đầu.
Mẹ Bạch cụng ly cùng con gái: "Trường An hẳn là lần đầu tiên yêu đương."
"Lần đầu tiên chính là mối tình đầu." Bạch Trân Châu dùng thân phận của người từng trải nói, "Đa phần mối tình đầu đều chỉ còn trong hồi ức, không thích hợp đặt vào cuộc sống hiện thực."
Mẹ Bạch sáp vào chút: "Là sao?"
"Bởi vì là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, dựa cả vào sự nhiệt tình chống đỡ. Khởi đầu vô cùng tốt đẹp, mỗi bước đi đều tràn đầy ảo tưởng cùng mong chờ với tương lai." Khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ của Bạch Trân Châu bị mấy phần hoài niệm bao trùm, "Thế nhưng cứ càng đi thì nhiệt tình sẽ giảm dần, tiếp theo sau đó chính là đủ loại vấn đề, một phần là không thể giải quyết, một phần là không muốn dành tâm trí để giải quyết, chậm rãi phai nhạt đi."
Mẹ Bạch để ly rượu xuống đứng dậy: "Trân Châu, con vẫn nhớ về thằng nhóc vừa gầy vừa đen mở quầy canteen hồi con còn đi học sao?"
"..." Chuyện từ 800 năm trước, vậy mà mẹ lại nhớ rõ ràng đến như thế.
Bạch Trân Châu cũng đứng lên, tức giận nói: "Mẹ, đang nói về Trường An và anh con, tại sao lại lên đầu con rồi?"
Hai mẹ con giằng co chốc lát, mẹ Bạch bỏ đi ý nghĩ lôi lại chuyện cũ. Bà ngồi xuống lại: "Nói tiếp chuyện của anh con, ngay cả người cũng không ở nhà, như vậy thì làm sao có thể theo đuổi Trường An chứ."
Bạch Trân Châu thu cảm xúc lại: "Anh ấy bận rộn công việc."
"Chẳng phải có thể gọi điện thoại gửi tin nhắn sao?" Mẹ Bạch nghiêm gương mặt già, "Con nhìn lại cậu Lục Thành kia xem, sống tại nhà Trường An, mỗi ngày ở cùng một chỗ với thằng bé, cái này gọi là gì con biết không? Cái này gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!"
Bạch Trân Châu dựa vào lưng ghế ngước nhìn ánh trăng: "Hai người cả sáng đến tối đều dính lấy nhau thì sẽ chán."
Mẹ Bạch không theo kịp mạch não người trẻ tuổi: "Sẽ chán sao?"
"Tất nhiên rồi ạ, ái tình cần được giữ tươi, ngày nào cũng sớm chiều ở chung thì sẽ rất khó duy trì sự mới mẻ. Kết hôn còn có thể dựa vào trách nhiệm hôn nhân mà buộc chặt. Nếu như chưa kết hôn, còn chẳng phải muốn chia tay thì cứ chia tay sao." Bạch Trân Châu hiếu kỳ dò hỏi, "Mẹ, sao mẹ và ba đến được với nhau thế?"
Mẹ Bạch nói: "Mẹ và ba con khi đó đơn giản hơn nhiều. Hai người gặp mặt cùng ăn bữa cơm, bà mối hỏi có được hay không, đôi ta nói được, liền bắt đầu định