Anh không được thích cậu ấy, thích người khác đi
Bé gái cả nửa ngày cũng không nói thêm được thứ gì, chỉ bảo chú là người xấu, làm cô khóc. Bé còn nhỏ đã bị doạ như vậy, nghe không rõ nhớ không được là chuyện bình thường.
Huống hồ còn cách một bức tường.
Cố Trường An và Quý Thanh không nán lại lâu rời đi, lúc xuống lầu lại nhìn thấy con mèo đen kia, vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, giữa đêm khuya thấy được cảnh này, nói thật là có chút sợ hãi.
Quý Thanh lấy hộp thuốc đưa cho Cố Trường An một điếu: "Nếu Ngô Phương Hân có bạn trai, vậy sẽ không bị người nhà ép đi xem mắt."
Cố Trường An nhận điếu thuốc để bên mép, châm bằng bật lửa của Quý Thanh: "Điều người đi tra xét camera giám sát xem, kiểm tra những người ra vào tòa nhà số 29, nếu không có ở trong thì tìm ở ngoài."
Chuyện này tương đối kỳ lạ, Ngô Phương Hân sống một mình, không có bạn trai, nửa đêm trong nhà lại có tiếng hai người cãi nhau, cô thì hoàn toàn không biết chuyện.
Vì lúc cô trả lời vấn đề này cho Quý Thanh nghe không nói dối, chứng tỏ hết thảy đều là thật, là hàng xóm nói hươu nói vượn, cô không thức đêm, trong nhà cũng không có ai khác.
Chẳng lẽ trong phòng Ngô Phương Hân còn có một cặp tình nhân? Thích thừa dịp nửa đêm ra ngoài hoạt động? Đánh thuốc mê cô nên cô không nghe thấy cũng không nhìn thấy?
Quý Thanh rút điếu thuốc nói: "Tôi đưa cậu về."
Cố Trường An nhìn điện thoại: "Tôi phải đi gặp một người bạn, chị đưa tôi đến quảng trường Liên Phong là được."
Quý Thanh bày ra biểu tình khó xử: "Chuyện này không được đâu, vị nhà cậu nhờ tôi tự mình đưa cậu trở về, dáng vẻ anh ta lúc nói câu ấy, giống như nếu tôi không làm được, lần tới sẽ trực tiếp chạy vào trong cục đập nát phòng làm việc của tôi."
Chọc tôi hả? Cố Trường An vén mí mắt.
"Tôi thấy gia hòa vạn sự hưng." Quý Thanh nói như thật, "Nếu hai người cãi nhau bất hòa thì phạm vi ảnh hưởng cũng khá lớn, bên phía tôi cũng không tiện tìm cậu phân tích vụ án."
Cố Trường An ngậm thuốc lá vỗ tay: "Quý đội, trình độ hài hước của chị được tăng cao rồi, chúc mừng."
"..."
Quý Thanh vừa đưa Cố Trường An đến quảng trường Liên Phong liền quay đầu chạy về cục công an, đêm nay lại phải tăng ca suốt đêm, đây chính là trạng thái cuộc sống của cô bây giờ, nào còn sức lực đi tìm bạn đời, nếu tìm thì chính là đang hại người đó, cô chỉ hợp với một người ăn no, cả nhà không đói*.
*Chỉ cuộc sống độc thân, chỉ cần lo cho mình chứ không phải bận tâm những thứ khác.
Đây là khoảng thời điểm nhộn nhịp nhất của cuộc sống về đêm, quảng trường Liên Phong có rất nhiều người, gia đình có, cô đơn lẻ bóng cũng có, hết sức náo nhiệt.
Cố Trường An tìm một góc hơi yên tĩnh gọi cho Lập Xuân: "Chị hai, chị đang ở chỗ nào vậy?"
Lập Xuân nói: "Lầu hai."
Lúc Cố Trường An tìm được Lập Xuân, cô đang gian nan trả giá với bà chủ, miệng lưỡi gần như hao mòn không nói, ngay cả bộ dạng mười phần đáng yêu cũng lôi ra dùng.
Sở dĩ gian nan, mấu chốt chính là do người bán hàng là bà chủ, không phải ông chủ.
Vận may không tốt.
Cuối cùng Lập Xuân và bà chủ nhường nhau một bước, lấy một giá vừa tầm thành giao.
Lập Xuân đi một bước, trong lòng mất mát một phần. Cô bô bô với Cố Trường An, nói mua mắc, hối hận muốn chết, sớm biết vậy đã trả giá thấp hơn một chút.
Cố Trường An không chút lưu tình chọc thủng tâm tư nhỏ của cô: "Trừ khi chị được cho không, còn nếu không thì dù giá có như nào thì chị cũng cảm thấy mình thiệt thòi."
Lập Xuân cau mũi một cái: "Gì chứ, vốn là..."
Cố Trường An cắt ngang cô: "Không phải chị khẩn cấp gọi tôi đến là để cùng chị mua quần áo chứ?"
"Nào có." Lập Xuân nguỵ biện, cô giấu cái túi ra sau, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Chị chỉ muốn mua cái váy, chủ yếu là mua cho bà ngoại, mua toàn thân."
Bước chân Cố Trường An bỗng ngưng lại: "Mua cho bà ngoại?"
"Đúng vậy." Lập Xuân bĩu môi, "Cũng sắp hết năm mà, chị muốn mua cho bà ngoại một bộ đồ đẹp, bà vẫn luôn mặc bộ áo đại quái đối khâm kia, mặc mùa xuân xong mặc mùa hè, mặc mùa hè xong mặc mùa đông, chẳng mặc cái gì khác."
Sau một khắc trầm mặc, Cố Trường An lấy ví da đưa thẻ cho cô, thấp giọng nói: "Xem như là một phần tâm ý của tôi."
Lập Xuân ôi: "Sao dùng tiền của cậu được, chị có mà, đủ đủ rồi."
Cố Trường An làm dáng muốn cất thẻ đi.
"Đừng đừng đừng!" Lập Xuân nhảy dựng lên cướp, "Chị đùa thôi mà, chị không có đủ, tiền của chị không nhiều, muốn mua cái chất lượng nhất cho bà nhưng mua không nổi. Chị, chuyện đó, Trường An, chị tính hỏi mượn cậu, sau này sẽ trả lại."
Cố Trường An ấn cô về lại mặt đất: "Đang ở nơi công cộng, chú ý hình tượng."
Lập Xuân ngờ nghệch ha ha đáp ừ.
Cố Trường An hỏi Lập Xuân, có phải không đủ tiền nên mới gọi cậu đến đúng không, Lập Xuân ấp úng hồi lâu, rủ cậu đi ăn kem.
Bởi vì chỉ có kem mới làm cho cậu dịu lại.
Trang phục người cao tuổi nằm ở lầu ba, mỗi lần tiến vào cửa hàng nào đó, việc đầu tiên Cố Trường An làm là kiếm chỗ ngồi, mỗi khi Lập Xuân hỏi ý kiến, cậu đều chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Lục Thành gọi điện thoại, Cố Trường An vừa vặn đã ăn kem xong, cậu hỏi có phải đã nói xong rồi không.
"Còn chưa thấy người đâu."
"Cho anh leo cây?"
"Chú ấy trên đường thuận tiện bắt được vài con ác quỷ, làm trễ nải thời gian."
"..."
Lục Thành nghe thấy giọng Lập Xuân, hỏi cậu sao vẫn chưa mua xong, lòng hắn ghen, khoa trương: "Lúc em đi dạo phố với anh, từ khi mới bắt đầu bước chân ra khỏi nhà đã tỏ thái độ ra mặt, đến tận lúc về nhà cũng thế."
"Còn có thể nói quá hơn nữa không?" Cố Trường An ha ha, "Lần sau em đi dạo phố với anh, em sẽ làm cháu trai anh."
Lục Thành tròng ghẹo cười nhẹ: "Anh cần cháu trai làm gì, anh chỉ cần vợ thôi."
Vành tai Cố Trường An hơi nóng: "Đủ rồi, cúp máy."
Lục Thành gọi người lại: "Em không hỏi tại sao anh gọi điện cho em à?"
"Nhớ em chứ gì."
Cố Trường An cười nói xong liền cúp máy, đừng nói vành tai, cả mặt cũng đều nóng. Cậu đẩy đẩy kính, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn Lập Xuân lựa đồ cho bà ngoại.
Lập Xuân mua xong áo len cho bà ngoại, tò mò đến trước mặt Cố Trường An hỏi: "Lục Thành đâu?"
Cố Trường An gửi tin nhắn trước mặt cô: "Anh ấy có việc."
Lập Xuân nhìn nội dung trong tin nhắn, miệng bị nhét đầy cơm chó, cô qua loa nuốt xuống, thán phục nói: "Wow, đến cả Lục Thành mà cũng dùng meme, sức mạnh của tình yêu quả thật rất vĩ đại."
Cố Trường An nói: "Tôi dùng thì không ngạc nhiên?"
Lập Xuân nói không giống nhau: "Cậu vốn đã có tiềm năng trêu đùa, nhưng Lục Thành lại là nam thần."
Cố Trường An không nói một lời lướt qua cô đi về phía trước.
Lập Xuân chạy chậm đuổi theo, xun xoe nói: "Cậu cũng là nam thần, nam thần của nam thần."
Về sau Cố Trường An đều dùng thân phận anh trai đi cùng Lập Xuân, dù cho tuổi cô còn lớn hơn cả mình, nhưng trong lòng cậu cô vẫn còn là một em gái nhỏ, một em gái nhỏ chưa trưởng thành.
Lập Xuân dạo quanh tầng ba, mua cả bộ cho bà ngoại, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Cố Trường An vỗ nhẹ khoảng trống bên cạnh.
Lập Xuân cười hì hì ngồi sang: "Sao thế? Muốn thì thầm với chị chuyện gì à?"
Cố Trường An kể với cô về chuyện quái dị ở nhà Ngô Phương Hân lúc nửa đêm.
Lập Xuân nghe xong không có cảm giác gì: "Không phải chỉ là một người đóng hai vai thôi sao, cái này trên truyền hình có đầy."
Cố Trường An đột nhiên ngẩng đầu: "Chị nói cái gì?"
"Chị nói là một người đóng hai vai, để chị làm cho cậu xem thử nhé." Lập Xuân ho khan hai tiếng hắng giọng, yểu điệu nói, "Đêm nay ăn gì đây ta?"
Cô chống nạnh, tay chỉ vào không khí, dùng giọng mũi mang theo vài phần rống giận và chán ghét: "Ăn ăn ăn, cô chỉ biết có ăn thôi, trừ ăn ra cô còn biết cái gì?"
Lập Xuân tức khắc quay trở về tông giọng yểu điệu, oan ức nói: "Em ăn thì có sao? Không ăn thì chết đói à?"
"Phiền phức, cút!"
Lập Xuân khôi phục lại giọng ban đầu, dương dương tự đắc nháy mắt: "Tèn tén ten tèn ten, biểu diễn kết thúc."
Cố Trường An nhìn Lập Xuân diễn liền một mạch, lúc thường chắc cũng không ít lần chơi như vậy quá. Cậu lấy kính xuống xoa bóp mũi: "Đương sự không biết chuyện."
"Hả, không biết á?" Biểu tình trên mặt Lập Xuân thay đổi trong nháy mắt, cô dịch dịch về người Cố Trường An, "Cậu không bổ sung thì chỉ là một diễn tinh hằng ngày, cậu vừa bổ sung là lập tức thành phim thần quái luôn, tóc gáy của chị cũng dựng lên."
Cố Trường An đeo kính lại, lấy tart trứng trong túi bắt đầu ăn.