Cảm giác đầu tiên khi Cố Trường An xem xong video đó là Lập Xuân đoán mò đúng rồi, hoá ra chính là như vậy.
Kế đó là kỳ quái, đoạn video này từ chỗ nào tới, cảnh sát hẳn cũng không thể tuỳ tiện đặt camera trong nhà người ta đi?
Ngay lập tức, Quý Thanh gọi điện thoại đến: "Ngô Phương Hân đã chẩn đoán chính xác là đa nhân cách."
Cố Trường An ngồi xuống chút, dựa vào bắp tay Lục Thành: "Chẩn đoán chính xác?"
"Tối hôm qua sau khi tôi đưa cậu đến quảng trường Liên Phong, trên đường trở về cục công an quay đầu đi kiếm Ngô Phương Hân." Quý Thanh nói ở đầu bên kia, "Tôi kể với cô ấy thứ bé gái nghe thấy, cộng với mấy cái án lệ liên quan đến nhân cách phân liệt."
"Trưa hôm nay, Ngô Phương Hân xin nghỉ không đi làm. Cô ấy đi vào trung tâm cố vấn tâm lý, mang theo video đi."
Cố Trường An nhíu mày, thì ra là Ngô Phương Hân tự đặt camera, có hơi bất ngờ.
Xem ra lời của Quý Thanh làm Ngô Phương Hân động tâm, bất luận là xuất phát từ lòng hiếu kỳ hay lo sợ gì đó, mục đích cuối cùng vẫn là vạch trần chân tướng.
Quý Thanh nói: "Bệnh trạng của Ngô Phương Hân tương đối nghiêm trọng. Lúc cô ấy rời đi tôi có tìm bác sĩ hỏi, bác sĩ nói là do tự dồn nén bản thân trong khoảng thời gian dài, bởi vì các nhân tố không được chậm rãi phát tiết ra nên phân liệt thành các nhân cách khác nhau."
Cố Trường An đè cái tay lớn không thành thật của Lục Thành, vuốt nhẹ hổ khẩu của hắn: "Con người cũng giống như một vật chứa có giới hạn, nếu nhét quá nhiều đồ thì sẽ nổ tung."
Lục Thành tháo kính thanh niên xuống, nhìn cậu híp mắt mơ hồ trông qua, cảm thấy cậu vừa yếu đuối vừa đáng yêu, không có chút mưu mô tính kế nào.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lục Thành gập ngón tay gõ ấn đường của thanh niên. Cho nên, có suy nghĩ gì thì không được giấu diếm trong lòng, phải nói với anh, nếu em không nói thì anh cũng chỉ có thể đoán.
Suy đoán linh tinh là chuyện nhỏ, nhưng để bản thân day dứt đến phát bệnh thì thành chuyện lớn rồi.
Mắt Cố Trường An trợn trắng.
Châm ngôn nói, đau răng không phải bệnh nhưng một khi đã đau thì đau gần chết, Cố Trường An hiện tại chính là cái trạng thái đó.
Chỉ nói với Quý Thanh có hai câu đã thấy đau răng, co rút, huyệt thái dương cũng đau theo. Gương mặt tái nhợt của cậu nổi lên màu xanh.
"Chuyện Ngô Phương Hân nói dối tôi đã báo với chị, chính là tối ngày Ngũ Khang mất tích ấy, đối phương cho cô ta leo cây, sau đó cô ta vào công viên ngồi một mình rất lâu mới trở về, sự thực ra sao đã điều tra được chưa?"
"Sau khi Ngô Phương Hân biết mình bị đa nhân cách đã làm hai việc, một là từ chức, hai là đến cục công an lấy lời khai."
Cố Trường An một lần nữa xuất hiện biểu tình ngoài ý muốn.
"Ngô Phương Hân nói khi đó đối tượng hẹn hò không đến, trong nhà gọi điện mắng cô, nói tất cả là tại cô ấy. Cô ấy cảm thấy sống tiếp quá mệt mỏi, không còn động lực tiếp tục nữa. Bấy giờ cô ấy đến bờ sông chuẩn bị nhảy xuống, là Ngũ Khang ngăn cản cô ấy."
"Đa phần cái chết đều là lựa chọn làm ra trong một suy nghĩ, khoảnh khắc ấy qua đi, sẽ không còn dễ xúc động lại như trước. Cho nên Ngũ Khang đã cứu Ngô Phương Hân."
Cố Trường An nhíu mày: "Cô ta nói dối là vì không muốn gây phiền phức?"
Quý Thanh: "Đúng."
Cố Trường An chờ đoạn sau.
Đầu kia Quý Thanh châm một điếu thuốc, tiếp tục thuật lại khẩu cung của Ngô Phương Hân.
Ngô Phương Hân nói thời điểm Ngũ Khang xuất hiện không mang theo thứ gì, hẳn là đang trên đường đến siêu thị.
Hai hôm trước vừa mới xem mắt, Ngũ Khang liếc một cái đã nhận ra Ngô Phương Hân. Cậu ta không đi ngay mà an ủi một hồi.
Sau đó hai người đi hai hướng khác nhau, Ngũ Khang xảy ra chuyện gì Ngô Phương Hân cũng không biết.
Sau khi Ngô Phương Hân biết Ngũ Khang mất tích, cô sợ cảnh sát nghi ngờ mình, gây nên phiền phức không đáng có nên mới không nói thật.
Đối với chuyện này Ngô Phương Hân cũng thừa nhận bản thân ích kỷ, còn thú nhận lòng rất áy náy.
Cố Trường An lấy mắt kính từ tay Lục Thành quay: "Nói vậy, chuyện Ngũ Khang mất tích không liên quan đến Ngô Phương Hân?"
Quý Thanh nói: "Trước mắt là thế."
"Bọn tôi đã điều tra kỹ càng những siêu thị dọc theo tiểu khu của Ngũ Khang, không có con đường nào băng qua con sông mà Ngô Phương Hân nói. Cũng tức là, cậu ta bởi một lý do nào đó mới xuất hiện ở gần đấy."
Cố Trường An nói chuyện với Quý Thanh trong chốc lát mà răng đã đau gần chết, cậu chui vào trong chăn sống dở chết dở.
Lục Thành lấy túi kẹo dẻo đường ra ăn.
Sắc mặt Cố Trường An nhất thời không còn cách nào nhìn: "Biết em đau răng còn ăn kẹo trước mặt em, có ý gì hả?"
Lục Thành vô tội: "Anh chỉ thèm thôi mà."
Cố Trường An híp mắt nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh: "Anh cố ý."
"Mục đích là để em nhớ kỹ tâm trạng phiền muộn khi mình không thể ăn, chỉ có thể nhìn người khác ăn, muốn em nhớ lâu một chút."
Lục Thành không nói một lời nhìn thanh niên, nửa ngày mới cong môi cười ra tiếng, vừa cười vừa lắc đầu than thở: "Không ngờ em lại hiểu anh đến vậy."
Trong lời nói rõ ràng mang theo suиɠ sướиɠ và lời khen.
Cố Trường An trở mình quay lưng về phía người đàn ông, không thèm để ý.
Phía sau vang lên tiếng chiếc túi bị vò giòn giã.
Cổ họng Cố Trường An lăn: "Tiên sư nó, anh cứ bóp bóp cả buổi, rốt cuộc là định làm gì?"
Giọng im bặt đi, cậu nhìn thấy người đàn ông căn bản không có ý định ăn, thuần tuý là chế tạo tiếng vang kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu.
Lục Thành liếc thanh niên: "Sau khi đánh răng xong anh sẽ không ăn gì."
Thường thường nửa đêm mò dậy ăn tí Cố Trường An vờ không nghe thấy.
Lục Thành không có ý định cứ vậy buông tha cậu: "Nếu như thích ăn thế thì phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt."
Cố Trường An đá chân trong chăn.
Lục Thành không trốn, để cậu đạp một cái, trên mặt không có chút tức giận nào mà lại cười: "Thói xấu của em có cả đống, nếu anh mà liệt từng cái ra..."
Cố Trường An nghiêng đầu: "Thì sao?"
Lục Thành nói: "Cả nửa ngày cũng không hết được."
"..."
Cố Trường An mỉm cười: "Không thích nhìn?"
Lục Thành chậm rãi ung dung nói ra sự thật: "Nhìn quen rồi, không thích, em cũng sẽ không đổi."
Cố Trường An giật chăn nhắm mắt ngủ.
Cái thứ mang tên thói quen này không phải hình thành trong ngày một ngày hai, muốn thay đổi cũng không phải cứ một hai ngày là được.
Thay đổi không thay đổi, khi nào thì thay đổi, đành thuận theo tự nhiên, cho đến khi phải ép buộc chính mình, ước nguyện ban đầu sẽ biến chất.
Lục Thành thở bên tai thanh niên, giọng trầm mà từ tính: "Người ta bảo nếu hai người có tính cách giống nhau thì thích hợp làm huynh đệ, còn nếu ngược lại thì thích hợp bên nhau đến già. Chúng ta thuộc về loại nào?"
Mí mắt Cố Trường An giật giật, cậu nhẹ giọng nói: "Cả hai loại đều tính."
Lục Thành thò tay gẩy sợi tóc đen của thanh niên.
Nội tâm Cố Trường An ngứa như bị mèo cào, cậu tức giận nhắc nhở: "Không nằm yên không được sao?"
Lục Thành đứng đắn đường hoàng: "Em ngủ của em đi."
Cố Trường An đau răng, nói chuyện hay nuốt nước miếng đều khó chịu. Cậu thực sự không còn tinh lực vờn nhau với người đàn ông, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Lục Thành một tay chống đầu, một tay dịu dàng vuốt ve gương mặt thanh niên, suy tư điều gì.
Điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên, Lục Thành nhanh chóng cầm lấy tắt âm lượng.
Cái máy này là của Cố Trường An, tới không phải cuộc gọi mà là tin nhắn.
Lục Thành vừa nhìn ba chữ Bạch Nghiêm Tu, sắc mặt liền trầm xuống.
Nội dung tin nhắn không hề ái muội, cũng không phải tiếng lòng gì, chỉ là một lời nhắc nhở.
Bạch Nghiêm Tu bảo Cố Trường An chuyển lời anh nói tối qua cho người bên cạnh, gần đây ít ra ngoài lại, chú ý an toàn.
Còn bảo nếu mẹ anh ta có qua đây nói gì hay làm gì, hi vọng Cố Trường An bỏ qua cho.
Tối qua? Quảng trường? Môi mỏng Lục Thành mím lại. Tối hôm qua bé con nói với hắn không ít chuyện, chỉ không kể gì về Bạch Nghiêm Tu, sáng nay cũng không có.
Là sợ hắn suy nghĩ nhiều hay thấy không cần thiết?
Đời người mà không có vài lần ấu trĩ như vậy sẽ thấy thiếu chút gì đó.
Lục Thành lạnh lùng nghiêm mặt gửi về bốn chữ — em ấy ngủ rồi.
Vừa thẳng thắn vừa cộc cằn, người tâm trạng không tốt sẽ nổi đóa trong chớp mắt, tâm trạng tốt cũng sẽ bị nghẹn vài giây.
Lục Thành đặt điện thoại lại tủ đầu giường, ôm gọn thanh niên từ phía sau chợp mắt ngủ.
Sắc trời vừa sáng, Quý Thanh đã mang theo bể cá tới đây, bên cạnh còn có Vương Minh Minh, quầng thâm mắt rất đen, cảm giác như tối qua đi làm chuyện xấu gì ấy.
Cố Trường An còn ngái ngủ bò dậy lắng nghe lời nói dối kêu lên, không có cái nào hết, toàn bộ khẩu cung lần này của Ngô Phương Hân đều là thật.
Ngô Phương Hân biết bệnh tình của mình nghiêm trọng nên nghe theo kiến nghị của bác sĩ, đào ra những thứ giấu ở đáy lòng.
Quý Thanh biết nguyên nhân Ngô Phương Hân bị vậy đến từ người thân, nên qua nhà cô một chuyến.
Cha mẹ Ngô Phương Hân đổ hết những chuyện không vừa ý lên đầu cô.
Mặc dù cô tốt nghiệp trường danh giá, trình độ học vấn cao, là tinh anh tại nơi làm việc, nhưng ở trong lòng bọn họ vẫn là bất hiếu, không có tiền đồ, làm bọn họ mất mặt.
Tại sao? Cũng vì