Vảy ngược bị chạm vào
Cố Trường An sững sờ: "Mẹ cháu?"
Lục Khải Minh gãi gãi cái đầu trọc, cảm thán từ nội tâm: "Mẹ cháu khi còn trẻ là một mỹ nhân tuyệt sắc, nở nụ cười nghiêng thành, cười thêm cái nghiêng nước, nổi tiếng là thiên hạ vô song. Nhưng đáng tiếc quá, lại theo ba cháu."
Cố Trường An: "..."
Lục Khải Minh nói lời kinh người: "Bạn trai cũ mẹ cháu là cha bạn trai cháu."
Cố Trường An nhếch miệng sắp xếp lại mối quan hệ.
"Tạo hoá trêu ngươi, cũng có thể nói là do trời ấn định." Lục Khải Minh nói, "Nếu mẹ cháu và cha bạn trai cháu không chia tay, vậy cả cháu và nó cũng đều sẽ không xuất hiện trên trần đời này."
Mặt Cố Trường An đen lại.
Bạn trai cũ, cha bạn trai cậu, chuyện gì xảy ra thế này, không ngờ rằng đời trước còn có liên quan thế này.
"Liên quan nhiều lắm đấy." Lục Khải Minh liếc mắt thanh niên một cái, "Chắc chắn ba cháu chưa từng kể với cháu chuyện liên quan đến gia tộc mẹ cháu đi?"
Cố Trường An lắc đầu.
Ba nóng tính bướng bỉnh, không cho cậu nhắc về mẹ, hễ nhắc là đánh, lòng hiếu kỳ của cậu đều bị rút sạch.
Lục Khải Minh lại một lần nữa nói lời kinh người: "Mẹ cháu không phải con người."
Thông tin này quá gây sốc, Cố Trường An trực tiếp hoang mang.
Trong mắt Lục Khải Minh hiện lên một vệt kinh ngạc, thế mà lại không kinh hãi, sức chịu đựng quả thật không tồi, đúng là thế hệ mới còn vượt trội hơn thế hệ trước.
Thực ra Cố Trường An chỉ là từ giai đoạn chết lặng tiến vào giai đoạn chấn kinh quá độ, đại não chết máy.
"Mẹ cháu và cả gia tộc đều là bán linh thể." Mũi giày Lục Khải Minh chìa xuống đất, "Cái gọi là bán linh thể, chính là nửa người nửa linh, nên cháu cũng giống như mẹ cháu."
Cố Trường An rơi vào trầm tư.
Lục Khải Minh nói: "Theo chú được biết thì, chỉ là theo chú được biết, mẹ cháu đã đoạn tuyệt với gia tộc. Nguyên nhân là vì em ấy sống chết cũng muốn gả vào Cố gia, gả cho ba cháu. Nghe bảo sau đó em ấy lại chạy mất, vậy khẳng định với cháu là vì không sống chung nổi với ba cháu."
Cố Trường An tiếp tục trầm tư.
Chỉ đơn giản vậy thôi? Cho nên sau sinh cậu xong bèn chạy ngay?
"Khi đó Cố gia đã qua thời kỳ huy hoàng, dưới lòng đất còn phong ấn yêu, gả qua không hưởng được phúc, chỉ có thể chịu khổ." Lục Khải Minh thổn thức rồi nói, "Cháu trai, lần cuối cùng chú hay tin về mẹ cháu là mười năm trước, em ấy đã đi qua Tô Thành."
Trong lòng Cố Trường An dâng trào hàng ngàn con sóng, hỗn loạn tưng bừng.
Lục Khải Minh dùng giọng điệu sâu sắc của trưởng bối: "Cháu trai, chú đã kể với cháu tất cả rồi đó, đến A Thành cũng không rõ ràng. Lúc thường chú cũng không nói ai nghe. Hi vọng cháu nghiêm túc suy nghĩ lại về mối quan hệ của hai đứa, vì tương lai mà suy tính một chút."
"Tuy rằng đã qua mười năm, nhưng chú cho rằng cháu vẫn có thể đến Tô Thành thử vận may, nói không chừng có thể tìm thấy tung tích của mẹ cháu."
Khoé miệng Cố Trường An khẽ vô nghĩa động, tìm người kia để làm gì? Không nghĩ ra lý do.
Trong phòng khách truyền ra tiếng của Ngô Đại Bệnh: "Ăn cơm."
Cố Trường An còn chưa phản ứng lại thì Lục Khải Minh đã biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.
"..."
Buổi trưa ăn lẩu, Ngô Đại Bệnh tự chế nước dùng, váng dầu ớt đỏ đỏ nổi lên, vừa thơm vừa cay.
Lục Khải Minh ăn mà đỉnh đầu ứa mồ hôi.
Cháu trai lớn nói là món lẩu ăn ngon đến mức hoài nghi nhân sinh, những ngày qua lòng ông vẫn luôn ngứa ngáy mong muốn nếm thử một lần. Hôm nay rốt cuộc cũng được trải nghiệm, quả thật ăn rất ngon.
Không nhìn ra, đứa nhỏ nhà họ Ngô lại là một người có tay nghề điêu luyện như thế.
Ngự thú không tốt cũng không sao, làm đầu bếp cũng có đường ra, không lo chết đói.
Cố Trường An mất khẩu vị, chưa ăn được mấy miếng đã đứng dậy rời khỏi bàn, đi vào ổ trong phòng.
Lục Thành cùng theo Cố Trường An vào phòng, bị cậu đuổi ra ngoài, kêu hắn lo ăn cơm đi, ăn no hẵng vào.
Còn ăn cái rắm gì nữa, Lục Thành nhìn thanh niên như vậy, khẩu vị gì cũng không còn. Hắn mang theo một thân hơi lạnh trở về bàn.
Ngô Đại Bệnh sợ bị nghẹn, vội vàng gắp một chút thức ăn vào bát, bưng cái bát vào phòng bếp ăn.
Lục Khải Minh không bị ảnh hưởng, nên ăn thế nào thì ăn thế đó. Ông cởi chiếc áo khoác đen to trên người ra, cuộn ống tay áo lên ăn ngon lành. Cặp mắt bị cay đến đỏ bừng, mũi cũng thế, uy nghiêm mất sạch, nhưng lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Lục Thành mặt không cảm xúc hỏi: "Chú tư, chú nói với em ấy cái gì?"
Lục Khải Minh ăn thịt dê, giọng nói mơ hồ: "Không nói gì."
Lông mày Lục Thành nhăn: "Vậy tại sao trông em ấy lại ủ rũ?"
"Cháu đừng hỏi chú, chú không biết."
Lục Khải Minh quăng nồi, "Nó là vợ cháu, cháu tự nghĩ cách đi."
Trong giọng Lục Thành không có nhiệt độ: "Chú tư, ngày chú đến tôi đã nói rõ với chú."
"Ừ, cháu chỉ muốn thằng bé, còn lại không muốn." Lục Khải Minh nhăn nhăn khuôn mặt già nua cay xè, "Nguyên văn của cha cháu chú cũng chuyển cho cháu rồi. Người cháu có thể muốn, thế nhưng cháu còn phải muốn những người khác. Phụ nữ, một người phụ nữ có thể sinh con cho cháu. Đừng quên thân phận và trách nhiệm của bản thân."
"Cháu nhìn cha cháu với các chú bác khác của cháu xem, có ai chỉ chung tình với một người? Không một ai. Chú đã nói với cháu, một người cũng không! Chú tư của cháu đây cũng không phải kiểu chung tình gì, là do ngày xưa bị một cô gái làm tổn thương, vết thương rất nghiêm trọng, chưa từng hồi phục."
Ông nuốt kim chi xuống: "A Thành, cuộc đời của cháu còn dài, thế giới phồn hoa còn nhiều thứ để lựa chọn. Chỉ có cháu không nghĩ đến, không có chuyện không chiếm được. Hà tất gì phải treo cổ trên một cái cây, không đáng."
"Chú tư thấy là cháu ngột ngạt đã lâu, đụng phải một người khiến cháu cảm thấy bị khiêu chiến thách thức nên cháu mới bị hấp dẫn, muốn chinh phục đối phương. Thứ cháu tự cho là tình yêu bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một loại kích động, kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mới mẻ, những thứ này đều rất nhanh sẽ tan biến."
Lục Thành không nói một lời rời đi.
Lục Khải Minh ăn ăn, phát hiện trong nồi không nổi bong bóng, thịt thà cũng biến từ nóng hổi sang nguội lạnh. Ông nhìn, phích cắm không biết từ lúc nào đã bị rút ra ném qua một bên.
"..."
Nhất định là cháu trai lớn làm.
Lúc này Lục Thành rửa quả táo tây tiến vào phòng.
Cố Trường An nghe tiếng bước chân đã biết là ai, mắt cậu không mở, phờ phạc nói: "Đau đầu, lại đây xoa bóp giúp em."
Lục Thành đặt táo tây xuống xoa đầu cho cậu.
Cố Trường An ghét bỏ: "Anh ấn một cái còn đau hơn."
"Ai mà chẳng có lần đầu tiên." Động tác ấn đầu của Lục Thành không thạo, sức lúc nặng lúc nhẹ, tư thế ra dáng: "Năng lực nghiệp vụ của anh thấp, tức là không gian để tiến bộ rất lớn."
Cố Trường An phục luôn.
Một lát sau, Cố Trường An bỗng nhiên nói: "Lục Thành, hôn em một cái."
Yêu cầu này được, Lục Thành một trăm lần tình nguyện. Hắn khom lưng xáp vào, hôn một cái lên đôi môi hơi mím của thanh niên.
Cố Trường An mở to mắt: "Em bảo anh hôn một cái, anh liền hôn một cái? Sao buổi tối không thấy anh nghe lời như vậy?!"
Lục Thành: "..."
"Thời kỳ mãn kinh đến?"
"Hẳn là vậy."
"Thế em muốn làm sao? Đánh anh một trận, hay là phá nhà?"
"Cái gì cũng muốn làm, cái gì cũng không muốn làm."
Chân phải Cố Trường An cọ rơi giày bên chân trái, sau đó lại cọ bên chân phải, cả hai chiếc giày đều rơi mất. Cậu co chân lại ngồi trên ghế, không nói một lời ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Lục Thành bị cậu nhìn mà toàn thân không thoải mái: "Nói gì đi."
Cố Trường An nói: "Để em nghĩ đã..."
Chờ nửa ngày cũng không nghe được lời tiếp theo, hai tay Lục Thành chống hai bên tay vịn ghế, khom lưng đối diện với thanh niên: "Đang nghĩ gì?"
Cố Trường An nửa ngày mới nói: "Cần phải sớm hơn một chút."
Lục Thành nghe không hiểu: "Hử?"
"Phải gặp anh sớm hơn một chút, thích sớm hơn một chút, bên nhau sớm hơn một chút, cái gì cũng đều phải sớm hơn một chút. Giờ em mới hiểu được câu nói đó..."
Cố Trường An nở nụ cười: "Hận vì không thể gặp nhau sớm hơn."
"Rất quái đản đúng không, đây không phải phong cách của em, lúc thường em không thể nào nói nhiều như vậy, quái lạ kỳ quặc. Vừa nãy em cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đoán chừng là đầu óc bị nước vào, mơ mơ hồ hồ bật ra mấy chữ kia. Thôi, coi như em chưa nói gì vậy."
Ánh mắt Lục Thành nhìn cậu sâu sắc: "Chưa muộn."
"Muộn rồi, làm sao chưa được?" Cố Trường An vung vung tay, "Có điều cũng không thể sớm được. Nếu em sẽ không có đại kiếp nạn trong số phận, anh cũng sẽ không phải rời khỏi nhà, đôi ta mãi mãi cũng sẽ không đụng tới, ông trời đã an bài hết thảy, thật là chẳng thú vị gì cả."
Lục Thành nói: "Trong lòng em có tâm sự."
Cố Trường An nói: "Trong lòng em có anh."
Cậu lặp lại câu nói kia, mặt nở nụ cười: "Lục Thành, trong lòng em có anh."
Lục Thành đứng thẳng dậy đi qua đi lại trong phòng như một con thú nóng nảy, mấy phút sau hắn ôm người trong ghế lên: "Anh biết."
Cố Trường An cười nói: "Thật sự biết?"
Lục Thành ôm chầm lấy cậu thật chặt, thật sự biết, vẫn luôn biết.
Có người trời sinh đã nghiêng về lý trí, sẽ chôn tình cảm quan tâm nhất tận đáy lòng, không thích cũng không quen treo bên mép. Hiếm khi nói một lời tâm tình, khi đó bọn họ thường sẽ rất cảm tính. Một góc mềm mại trong tâm hồn sẽ vì ai đó hoặc chuyện nào đó mà xúc động, bức thiết muốn biểu đạt ra.
Phương thức biểu đạt tình cảm của Cố Trường An và Lục Thành tuyệt nhiên bất đồng. Mỗi ngày Lục Thành đều dùng hành động biểu thị, còn