Một vòng luân hồi
Quý Thanh đứng ở ngoài nhà Cố Trường An gọi điện cho cậu, hỏi cậu đang ở đâu, có sao không.
Cố Trường An nói không sao: "Tôi đang ở trên đường cao tốc."
Thanh niên không nói đi đâu, điều này làm Quý Thanh bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu của cô. Cô đánh một cú điện thoại sang, có thể tra ra được vị trí của đối phương rất nhanh, nhưng cô không định làm vậy.
Nếu cậu không nói, tức là không muốn để cho cô và cảnh sát biết, đạo lý này nếu cô còn không nhìn ra, đối phương cũng sẽ không qua lại với cô.
Quý Thanh cũng không hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ nói: "Nếu có chuyện cần hỗ trợ cứ báo một tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể."
Cố Trường An nhìn qua gương chiếu hậu cười thành tiếng: "Đội trưởng Quý trượng nghĩa thật đấy."
Quý Thanh nhìn phế tích trước mặt: "Nhưng tôi cảm thấy mình cũng không giúp được cái gì."
Không phải động đất, cũng không phải do con người gây ra, cảnh sát không giải quyết được, cũng không can thiệp được.
Cố Trường An nói: "Có một việc tôi muốn báo với chị một tiếng, gần đây có thể sẽ phát sinh một số hiện tượng mà ban ngành hữu quan không thể lường trước, ví như hoả hoạn, núi lở, động đất các thứ."
Quý Thanh nghe vậy, mí mắt nhảy lên một cái: "Phạm vi thì sao?"
Cố Trường An nói: "Toàn cầu."
Sắc mặt Quý Thanh thoáng cái đã trở nên khó coi.
Cố Trường An híp mắt nhìn con đường không thấy đích đến đằng trước, nói với người ở đầu bên kia: "Đội trưởng Quý, bảo trọng, sau này còn gặp lại."
Quý Thanh cúp máy, đứng giữa gió rét châm điếu thuốc.
Vương Minh Minh mặt mày xám xịt tới nói: "Quý đội, chúng ta đã kiểm tra ở đây mấy giờ liền nhưng vẫn không phát hiện có dấu hiệu của người sống, có cần phải tiếp tục tìm không ạ?"
Quý Thanh hất hất cằm: "Rút đội đi."
Vương Minh Minh quay đầu hướng về phía đống đổ nát cao giọng hô: "Rút đội!"
Anh lau mặt thở ra một hơi: "Quý đội, em có dự cảm xấu. Em có cảm giác như tuần cuối năm nay sẽ cực kỳ bất ổn, hỗn loạn hơn so với những năm về trước."
Quý Thanh nói: "Quay về cục thôi."
Vương Minh Minh đi chưa được hai bước đã bị Lưu Duyệt gọi lại, ánh mắt anh dò hỏi.
Lưu Duyệt nói: "Anh Vương, em cũng có cảm giác như thế."
Trong lòng Vương Minh Minh hồi hộp một chút. Nha đầu này mặc dù còn là thực tập sinh, kinh nghiệm ít, nhưng trực giác của cô rất linh. Nếu cô còn nói như vậy... thôi xong.
Lưu Duyệt muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn nói gì về đống đổ nát.
Vương Minh Minh không cho tiểu nha đầu cơ hội, vỗ vỗ vai cô kêu cô trở về nhà.
Gần đây cấp trên mở cuộc họp, anh may mắn làm kiện tướng đắc lực của Quý đội nên được tham gia. Dự họp chính là vài thành viên của ban ngành hữu quan.
Một cánh cổng lớn cứ vậy mà mở tung, nhân sinh quan bị lật đổ triệt để.
Thế giới rộng lớn, không gì là không có, chưa từng thấy chưa từng nghe không có nghĩa là không tồn tại.
Ngày hôm sau, một bản tin đã làm nổ tung vòng bạn bè, bài viết đứng đầu danh sách tìm kiếm nóng hổi trên weibo.
Không phải là bát quái trong giới giải trí gì, là một hiện thực có thể sánh với phim khoa học viễn tưởng.
Rạng sáng đêm qua khoảng ba giờ, Thái Bình Dương xuất hiện một màn ly kỳ. Mặt biển tĩnh lặng đột nhiên bị một con sóng lớn bao phủ, trời đất nhất thời chỉ còn một mảnh tăm tối, trùng hợp bị một nhóm thám hiểm nhỏ gần đấy ghi được hình ảnh này. Trước mắt cảnh sát đang điều tra chặt chẽ.
Cư dân mạng đều đang thảo luận sôi nổi.
Cũng không ít người thừa cơ gây sự chú ý, nói là tận thế đến.
Cố Trường An cũng đọc tin tức, cậu mở video ra xem một lượt, là lão già kia không thể nghi ngờ.
Xem ra là ở dưới lòng đất nhịn gần chết, vừa trốn thoát đã chay đến một nơi xa như thế làm loạn, may là lần này không có thương vong.
Cố Trường An mới vui mừng chưa được bao lâu thì một tin mới được đẩy lên. Chín giờ sáng hôm nay, một vụ hoả hoạn bùng phát tại một khách sạn nọ ở thành phố Y. Toàn bộ toà nhà bất ngờ bị ngọn lửa dữ dội bao trùm, thương vong nặng nề, nguyên nhân hoả hoạn chưa rõ.
Đệt, nhanh như thế đã quay về? Thái Bình Dương trong mắt nó chỉ là một ao cá nhỏ?
Cố Trường An ném điện thoại đi xoa bóp sống mũi. Trong bản viết tay có chép lại, lão già kia là kiểu người có thù tất báo điển hình. Tạm thời bỏ qua việc Thái Bình Dương nổi cơn sóng lớn, khách sạn sẽ không vô duyên vô cớ nổi lửa.
Cậu xoa xoa mặt, bất kể là vô duyên vô cớ hay bởi vì nguyên nhân nào đấy, lão già kia làm loạn lên, đại pháo có bắn cũng không gϊếŧ được.
Lang Dư làm nhiều việc ác, từ nhỏ vì tu luyện mà sát hại rất nhiều người, nhưng so sánh với nó thì cùng lắm cũng chỉ là số lẻ.
Cố Trường An ngồi phịch trong ghế không nhúc nhích, có ảo giác như toàn bộ thế giới đều đang ngưng lại.
Đất này không phải Lan Đàn mà là một trong những thành phố quanh đó. Để an toàn, Cố Trường An và Lục Thành dừng xe giữa chừng, quyết định lượn quanh một vòng thành phố rời mới đến Lan Đàn, tránh việc lão già nghi ngờ.
Sáng sớm vừa đến nhà trọ, Cố Trường An đã ngủ. Cậu mơ thấy một giấc mộng, trong mộng có ba mình.
Ba ở trong mộng nói bên dưới quá lạnh, quanh năm không có mặt trời, âm trầm, ở mà khó chịu. Khuyên cậu ở trên mặt đất nỗ lực sống sót, sống lâu một chút.
Còn nói đời đời Cố gia đều biết cậu đã tận lực, sẽ không ai trách cậu, cũng nói đã liệu đến ngày hôm nay.
Giống như một vòng luân hồi, kỳ hạn đã tới.
Chỉ có điều chuyện này lại xảy ra khi Cố Trường An sinh thời, đặt trách nhiệm khó có thể gánh vác trên bờ vai của cậu.
Đổi thành một đời sau khác của Cố gia, cũng chỉ có thể chọn về chầu ông bà.
Cho tới bây giờ, cảm giác vô lực Cố Trường An mang ra từ trong mộng vẫn chưa biến mất.
Sự tồn tại của lão già kia như một thanh đao treo trên đầu cậu, không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Nghĩ chỉ thêm phiền.
"Đang nghĩ gì vậy, anh về đã hơn nửa ngày rồi mà cũng không thấy em động đậy."
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, tâm tư Cố Trường An trở lại. Cậu ngáp: "Đang nghĩ xem buổi trưa ăn gì."
Lục Thành hỏi: "Nghĩ ra chưa?"
Cố Trường An đứng lên chậm rãi xoay người: "Uống chén rượu quý nhất, ăn bữa cơm ngon nhất."
Lục Thành liếc nhìn cậu, đó cũng là điều anh mong muốn,
Cố Trường An lại ngáp, gương mặt tái nhợt hơi phiếm xanh. Cậu tháo kính xuống dụi dụi mắt: "Lục Thành, em có chút buồn ngủ, thế nhưng em không muốn hút thuốc, anh giúp em tỉnh táo lại đi."
Lục Thành nhất thời chưa bắt kịp mạch não của cậu: "Giúp như nào?"
Cố Trường An ngưng nói một hai giây rồi xua tay: "Coi như em chưa nói gì vậy."
Lục Thành tiến đến, hắn giang tay ôm thanh niên vào trong lồng ngực, cười thấp nói: "Giờ anh lập tức