Chờ em trở về
Lập Xuân đi tới trước mặt Cố Trường An, ngẩng đầu hỏi cậu đang làm gì vậy.
Cố Trường An tay chống chân khom lưng đối diện cô, nhìn vào trong đôi mắt đen láy của cô, như là có thể chạm thấu linh hồn sau lớp da thịt.
Lập Xuân chớp chớp cặp mắt to, không rõ vì sao: "Trường An, chị thay đổi rồi sao? Loài người có câu gái mười tám thay đổi chóng mặt, nhưng chị đã hơn mười tám tuổi rồi."
Cố Trường An bỗng cười khẽ, giang hai tay ôm cô vào lồng ngực: "Đúng đó, thay đổi rồi, xấu hơn."
Lập Xuân: "..."
Cô tránh thoát khỏi lồng ngực thanh niên, tức giận bất bình nói: "Xấu chỗ nào? Suốt quãng đường đi chị được mấy anh đẹp trai xin số đó, được yêu thích lắm!"
Cố Trường An cười hỏi: "Vậy mà chị còn đi tìm ý trung nhân?"
Bả vai Lập Xuân hạ xuống: "Không tìm được, không có cảm giác."
Cố Trường An nhíu nhíu mày: "Một người cũng không?"
"Ừaaaa." Lập Xuân thở dài, "Chị cũng không biết phải làm sao, rõ ràng ai cũng không tồi, hoặc là có nhan sắc có thân hình, hoặc là có tài hoa có khí chất, mà chị lại không muốn ở cạnh ai, thử cũng không muốn thử, cậu nói xem có lạ hay không? Chị cảm thấy mình có gì đó không ổn."
"Không có cảm giác à."
Cố Trường An xoa xoa đỉnh đầu của cô, "Đừng lo, phương bắc lớn lắm, chậm rãi tìm, rồi sẽ tìm thấy."
Lập Xuân ừ: "Chờ chị tìm được, chị sẽ mang người về cho em xem nha."
Nói xong, cô lấy một cuốn sổ từ cái túi du lịch cực kỳ to hoàn toàn không hợp với cơ thể nhỏ bé của mình, mở ra bô bô nói về những điều nhân văn lý thú đã trải qua suốt dọc đường, bao gồm cả những con đường có phong cảnh đáng giá để lưu làm kỷ niệm.
Cố Trường An mất tập trung nghe, lâu lâu đáp một tiếng.
Một lúc sau, Lục Thành trở lại.
Lập Xuân nhảy nhảy nhót nhót vẫy tay chào hỏi, vui vẻ cười nói: "Lục tiên sinh, chào anh!"
Lục Thành kéo Cố Trường An qua một bên: "Tại sao Lập Xuân lại ở đây?"
Cố Trường An nói: "Tới chơi."
Lục Thành hạ thấp giọng: "Em không cảm thấy kỳ quái?"
Ánh mắt Cố Trường An từ trên người Lập Xuân đảo qua: "Lúc vừa thấy em cũng thật sự bất ngờ."
Lục Thành cau mày nói: "Đã thăm dò qua chưa?"
Sắc mặt hắn nghiêm nghị: "Trường An, anh nghi ngờ Lập Xuân không phải là Lập Xuân mà chúng ta biết, hay là chúng ta thăm dò thử xem."
Cố Trường An hỏi: "Làm sao thăm dò?"
Lục Thành đề nghị: "Em ra tay với cô ấy, xem cô ấy có phản ứng gì."
Cố Trường An nói: "Cách này nghe thì không sai, nhưng đây là trạm xe lửa, quá nhiều người, không tiện, anh bày kết giới đi."
"Một khi bố trí kết giới xong thì sẽ lại có một yêu tộc khác chạy đến." Lục Thành nói, "Chẳng bằng chúng ta rời khỏi nơi này trước, đưa cô ấy đến chỗ nào vắng vẻ đi."
Cố Trường An sờ mặt người đàn ông một cái.
Lục Thành khụ một tiếng: "Đây là bên ngoài, đừng nghịch."
Cố Trường An bỗng nhiên nở nụ cười. Cậu đầu tiên là cười khẽ, sau đó biến thành cười ha ha, khiến người chung quanh ngoái đầu.
Lập Xuân chạy tới kéo kéo áo Cố Trường An: "Trường An, có nhiều người nhìn về đây quá, thật sự không tiện. Chúng ta đi thôi, đổi chỗ khác lại cười."
Lục Thành tựa hồ cũng không hiểu hành động của Cố Trường An: "Em cười gì thế?"
"Cười anh." Cố Trường An nói xong, nụ cười trên mặt thoáng cái đã biến mất, cùng lúc đó, cậu dùng cách Lục Thành chỉ bố trí một kết giới.
Lục Thành trước mặt biến thành một luồng khói đen.
Đậu xanh! Lập Xuân bị doạ trốn về sau lưng Cố Trường An, xong quên mất chính mình cũng là yêu.
Giả, Lục Thành là giả. Cái lão già thối này trở nên quá trâu bò... Hứ! Thật là đáng sợ, cô hoàn toàn không phát hiện ra có vấn đề.
Tốt xấu gì cũng cùng một chủng loài, vậy mà lại không cảm nhận được.
Không đúng, không phải cùng chủng loài, yêu quái cũng chia thành rất nhiều loại. Cô chỉ là hoa yêu ăn cỏ, không làm tổn thương không làm hại người.
Kỳ thực Lập Xuân cũng không rõ. Thứ này vừa không phải người vừa không phải quỷ, cũng không phải yêu quái thuần khiết, như là chủng loài hỗn tạp không nằm bên trong tam giới, là dựa vào lời nói dối mà sinh, cùng một dạng với ác mộng, đều là kiểu năng lượng ác ý, trên địa cầu chỉ cần còn một vật sống thì còn nó, bất tử bất diệt.
Lập Xuân nắm thật chặt áo Cố Trường An, giọng rất nhỏ lầm bầm: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Khói đen ngưng tụ thành hình người. Đầu, tay, chân lần lượt xuất hiện, biến thành một gã đàn ông có mắt máu.
Bản chép tay có một vài hình vẽ, giống gã đàn ông áo đen y như đúc. Cố Trường An biết đây là bộ dạng sau khi nó hoá hình, khắp người dày đặc hơi thở tà ác khiến người ta khiếp sợ.
Cặp mắt gã đàn ông áo đen đỏ như máu, đôi môi đen kịt, trên mặt như quét một lớp sơn trắng, khắp thân toả ra một loại khí tức "Ta không phải người". Nó gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường An: "Làm sao phát hiện?"
Cố Trường An châm biếm: "Người của tôi tôi sẽ không nhận ra?"
Cái miệng giống nhân loại của gã đàn ông áo đen bỗng trương thành cái miệng lớn như chậu máu, hướng về Cố Trường An nuốt vào.
"..."
"Trường An, cậu mau tránh ra!"
Hai tay Lập Xuân giơ trước ngực, từng cánh từng cánh hoa hồng nhạt bay ra theo ngón giữa của cô, như lưỡi dao sắc nhọn vây quanh gã đàn ông áo đen.
Cố Trường An quen biết Lập Xuân nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô sử dụng yêu lực.
Lập Xuân mới vừa tìm về được cảm giác chỉ có khi làm một yêu quái thì đã bị một luồng sức mạnh khủng khiếp đánh bay ra ngoài, nằm rạp trên mặt đất phun máu tươi, giãy dụa hai lần rồi mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Khó có một lần được trình diễn, cũng không cho cô diễn xong.
Cái cổ của gã đàn ông áo đen quỷ dị uốn lượn, cái miệng lớn như chậu máu đứng trước Cố Trường An, cách cậu rất gần, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng nguyên cả người.
Cố Trường An ngửi được từng luồng mùi hôi thối, lão già khốn khiếp này lúc thoát ra ngoài không biết đã nuốt bao nhiêu thứ rồi.
Mặt gã đàn ông áo đen lộ ra vẻ khinh bỉ: "Cố gia đời này không bằng đời trước, lão tổ tông của ngươi tay không cũng có thể chơi với ta mấy chục năm, ngươi thì sao? Có Trục Nguyệt kiếm thì làm sao? Cũng chỉ là thứ đồ chơi."
Cố Trường An nói: "Nếu ta mà có sự lợi hại của lão tổ tông thì bây giờ ngươi vẫn còn bị phong ấn dưới lòng đất rồi, mãi mãi cũng đừng nghĩ đến chuyện thoát ra."
Lời này chọc giận gã đàn ông áo đen, gã gầm thét lên biến thành khói đen: "Ta sẽ không bỏ qua cho từng người Cố gia các ngươi!"
Cố Trường An kinh ngạc híp mắt một cái, nhà họ Cố vẫn còn những người khác?
Khói đen điên cuồng trùm lấy Cố Trường An, cậu ném ra vài tấm phù trấn yêu cao cấp, mới vừa chạm đến khói đen đã nát thành bột phấn.
Mẹ kiếp!
Cố Trường An nắm chặt Trục Nguyệt vừa bay ra khỏi hộp đen. Ngay lúc này, Lục Thành xông vào bên trong kết giới.
Giữa lúc giao chiến, Cố Trường An thấy Lục Thành gặp nguy hiểm, cậu vô thức đi chặn, tay trái bị khói đen đâm rách, lượng máu lớn tuôn ra trong lúc đánh nhau, đổ khắp bốn phía.
Khói đen đột nhiên biến mất khỏi kết giới.
Trong đầu Cố Trường An chợt loé lên gì đó. Cậu muốn tóm lấy thì lại bị Lục Thành cắt ngang. Đợi đến khi muốn tóm lấy lần nữa, đã không còn thấy tăm hơi.
.
Lập Xuân cảm thấy mình quá xui xẻo, mua vé đứng đi đường dài đến đây chơi, kết quả vừa tới trạm xe đã nội thương, thiếu chút nữa đã đánh nát nguyên thần của cô. Độ chênh lệch thực lực cứ mỗi ngày lại kéo dài hơn, căn bản còn không có tư cách so sánh.
Bây giờ thì hay rồi, không chơi nữa, kiếm nhà trọ nằm đi.
Cố Trường An ghé thăm Lập Xuân. Vào lúc cô hỏi lần thứ hai, kể chuyện nhà họ Cố cho cô nghe.
Lập Xuân nghe xong, miệng há thành hình chữ O.
Cố Trường An sờ sờ tóc của cô: "Chị nghỉ ngơi thật tốt đi."
Tay bị kéo, cậu cúi chếch đầu, ánh mắt dò hỏi.
Lập Xuân mím khoé miệng không còn màu máu: "Trường An, bà ngoại trước khi ra đi có nói với chị một câu, liên quan đến cậu."
Cố Trường An hỏi là câu gì.
Lập Xuân muốn nói thì bỗng nghĩ tới điều gì, cô đổi lời, cười hì hì nói: "Bà ngoại nói cậu gặp dữ hoá lành."
Mặc dù trong phòng không có nước không có cá, Cố Trường An không nghe được lời nói dối của Lập Xuân, nhưng cậu có thể xác định khi nãy cô vừa nói dối.
Tại sao lại muốn nói dối, che giấu cái gì, điều này Lập Xuân không nói, Cố Trường An cũng sẽ không biết.
Cố Trường An rời khỏi phòng Lập Xuân, gặp người đàn ông trên hành lang.
Lục Thành nói: "Đi vào với anh."
Cố Trường An cùng người đàn ông tiến vào gian phòng đối diện, cửa vừa đóng lại, cậu đã bị ôm lấy.
Vết thương trên cánh tay bị đụng phải, Cố Trường An rít một hơi, gương mặt vốn tái nhợt xanh lên: "Anh ôm nhẹ thôi."
Lục Thành ngoài miệng đáp ứng, nhưng sức lại không giảm bớt chút nào.
Cố Trường An dùng cái tay không bị thương vỗ vỗ lưng người đàn ông: "Không sao, chỉ là bị thương ngoài da một tí."
Lục Thành khàn giọng nói: "Chảy rất nhiều máu."
Cố Trường An bật thốt lên: "Đại Bệnh nấu cho em cháo gan heo cải bó xôi là máu được bù đắp rồi."
Xong cậu cười khẽ: "Em quên mất, bây giờ Đại Bệnh không ở đây."
Bờ môi mỏng của Lục Thành cọ lên tai và hai má thanh niên: "Chẳng phải chỉ là cháo gan heo cải bó xôi thôi sao? Anh nấu cho em, em muốn ăn cháo gì cũng có thể."
Cố Trường An không nể mặt mũi nói: "Anh nấu em không dám ăn."
Lục Thành: "..."
"Gan lợn phải thái mỏng mỏng một chút."
"Được."
"Trước khi nấu dùng rượu gia vị ngâm qua."
"Nhớ kỹ."
"Còn phải qua một lần..."
Lời sau đó của Cố Trường An bị Lục Thành nuốt vào.
Tới gần buổi trưa, Hà Lữ và Thi Trương xuất hiện bên trong nhà trọ. Người trước tinh thần vô cùng phấn chấn, người sau có thương tích trên người, khí sắc cũng phải tốt gì.
Cố Trường An vừa nhìn sư huynh sư đệ như vậy, là biết sư đệ vì bảo vệ sư huynh mà khiến mình thương tích khắp người. Nhưng sư huynh lại là một người ngu ngốc, cả ngày không tim không phổi, cười vui vẻ, không hề ý thức được tình cảm của sư đệ với y.
Sư đệ là loại ngoài lạnh trong nóng, tôi quan tâm anh muốn chết, mà tôi lại không thể nói, càng quan tâm càng giấu giếm.
Hà Lữ đưa cho Cố Trường An một cái hộp: "Cái này cho anh."
Cố Trường An không nhận: "Cái gì?"
"Cầm đi." Hà Lữ vô cùng thần bí nói, "Đồ tốt, bảo vật vô giá."
Cố Trường An nhận lấy mở hộp ra, phát hiện bên trong là một món đồ giống như đan dược, trong suốt, xung quanh toả ra vầng sáng nhàn nhạt.
Hà Lữ nói: "Đây là nội đan từ con nhện đã trăm ngàn năm tuổi. Anh dùng uống cùng nước, có thể kéo dài tuổi thọ."
Cố Trường An đóng nắp hộp cái cạch trả cho Hà Lữ: "Cậu giữ đi."
Hà Lữ nói lời kinh người: "Nhà tôi vẫn còn chừng mười cái."
Cố Trường An: "..."
Hà Lữ nói tiếp: "Tôi định giữ lại làm quà tặng ba mẹ tôi với cả có em gái tôi, còn lại giữ để giao dịch dưới chợ đen. Đến lúc đó anh trai sẽ có tiền, muốn mua giày hiệu nào thì mua giày hiệu đó, mua bao nhiêu cũng được."
Cố Trường An: "..."
Hà Lữ kể lại cho Cố Trường An nghe những trận đánh gϊếŧ suốt dọc đường, những phần đáng sợ nhất bị lời nói và hành động buồn cười của y phá hỏng bầu không khí. Y người này cái gì cũng tốt, nhưng lại thích khua môi múa mép, không thể nào giấu được sự tấu hề và trẻ trâu trong cốt tuỷ.
Nói đoạn, miệng lưỡi khô khốc, Hà Lữ vặn nắp chai nước khoáng uống ùng ục ùng ụng hơn nửa: "Trường An, các anh làm sao tới đây?"
Cố Trường An bỏ qua màn giật gân ở trạm xe, chỉ hời hợt nói cùng Lục Thành vừa đi vừa nghỉ, ăn ăn uống uống, không đụng phải yêu quái gì, nhưng lại bắt được một đám cô hồn dã quỷ.
Hà Lữ chép miệng một cái: "Có bạn trai đúng là tốt ghê, không giống như bọn tôi là chó độc thân, chỉ có thể dựa vào chính mình."
Cố Trường An nghiêng qua liếc y một cái: "Cậu dựa vào chính mình?"
Hà Lữ theo bản năng phản bác, vừa nhớ tới sư đệ vì mình mà bị thương liền nuốt trở về, trẻ con bĩu môi, người y dựa vào là sư đệ.
Cho dù như thế, Hà Lữ vẫn không phát hiện sự ám muội trong câu của Cố Trường An, thiếu căn cân.
Cố Trường An đưa nội đan cho Lục Thành, thứ đồ chơi