Màu sắc của đồng tử hai con mắt không giống nhau
Tầng hầm không có đống phế phẩm, rác thải chất thành chồng, thoạt nhìn còn sạch sẽ hơn so với bên ngoài, nhưng mùi lại khó ngửi hơn rất nhiều. Mùi mốc mùi thối lẫn vào mùi thuốc khiến người ta buồn nôn.
Cố Trường An liếc nhìn Trần Dự: "Trần tiên sinh, anh sống ở đây chịu được sao?"
Trần Dự kỳ quái: "Tại sao không chịu được?"
Cố Trường An nói thẳng ra một chút: "Chỗ này của anh có mùi cực kỳ gay mũi."
Trần Dự cười nói: "Vẫn tốt mà."
Lòng Cố Trường An sinh ra một suy đoán: "Khứu giác của anh có vấn đề?"
Trần Dự mặt đầy khiếp sợ: "Sao cậu biết?"
Cố Trường An: "..."
Quý Thanh đáp lại cậu bằng ánh mắt, nhún vai biểu thị trong tài liệu không có ghi chép tương quan.
Trần Dự bắt đầu bô bô, nói khứu giác hắn năm nay mới xảy ra vấn đề, vốn đang tốt lại bỗng dưng gặp chuyện, mùi gì cũng không thể ngửi thấy, nhưng lâu lâu vẫn có thể ngửi được một chút.
Cố Trường An đi tới một loạt bình ống nghiệm ở đằng trước, ánh mắt đảo qua những chất lỏng khác nhau trong chiếc lọ, cậu khom lưng xáp vô.
Ánh mắt Trần Dự sáng bừng: "Cậu cũng có hứng thú?"
Cố Trường An nói: "Môn hóa của tôi nát lắm."
"Hoá học thực ra rất dễ. Nếu cậu thực sự muốn học, tôi có thể..."
Trần Dự nhìn thấy cái gì, hắn lập tức bước nhanh sang, "Đội trưởng Quý, đó là axit sulfuric."
Quý Thanh vừa cầm chiếc lọ lên liền đặt xuống: "Anh mua cái này để làm gì?"
Trần Dự nói: "Làm thí nghiệm."
Đây là một cái cớ vạn năng, dường như cho dù là thứ khó hiểu cỡ nào cũng có thể xách ra dùng.
Cố Trường An nhìn quanh toàn bộ tầng hầm, nơi này tương đương với một phòng thí nghiệm nhỏ, thiết bị đầy đủ, những thứ thấy được đều thuộc về Trần Dự, hắn có thể ở đây làm bất cứ thứ gì.
Đối diện Cố Trường An có một chiếc lọ dán nhãn phía trên. Cậu lấy điện thoại ra lên mạng nhập thử, phát hiện là một loại thuốc gây mê.
Cất điện thoại vô, Cố Trường An bày ra giọng điệu hiếu kỳ: "Trần tiên sinh, sao anh không nuôi chuột bạch? Chẳng phải trong các thí nghiệm khác đều có sao?"
Trần Dự gãi gãi sau gáy: "Có nuôi, con cuối cùng đã chết vào hôm qua, hôm khác tôi lại đem một ít về."
Hắn nghi hoặc khó hiểu: "Chuyện kia, hai người tìm tôi làm gì?"
Quý Thanh vẫn chưa tiết lộ vụ án phanh thây ngay, mà nói: "Những thứ thuốc anh mua đều nhập về thông qua con đường phi pháp, thuộc về hành vi trái pháp luật. Trần tiên sinh, anh không thể nào không biết đi?"
Mặt Trần Dự cứng đờ.
Nửa ngày Trần Dự vẫn không đưa ra một lời giải thích, tựa như chấp nhận rằng hành động của mình là trái luật.
Kết quả này khiến cho Cố Trường An và Quý Thanh thất vọng, bọn họ cho là Trần Dự sẽ nguỵ biện, tạo ra một lập trường có lợi cho bản thân.
Quý Thanh nói thêm: "Còn có một nguyên nhân khác, hôm trước ở đường Phúc Nguyên gần đây và Xương Minh viên phát hiện ra vài túi thi thể, có mấy người bị gϊếŧ, đều là nữ. Chúng tôi đã hỏi qua từng nhà, không ít người cho rằng anh có hiềm nghi rất lớn."
Dứt lời, cô quan sát cảm xúc biến hoá của Trần Dự, Cố Trường An cũng đồng thời nhìn thoáng qua.
Người bình thường nghe thấy lời như vậy, nếu là người vô tội, phát hiện mình bị vũ nhục, hiểu lầm, đều sẽ cảm thấy tức giận.
Nếu như là sự thật, sẽ tận lực bình tĩnh trưng ra dáng vẻ không liên quan đến mình, hoặc đứng ở góc độ Thượng Đế, nói vài câu vô thưởng vô phạt.
Trần Dự không thuộc hai kiểu người này, hắn chỉ nở nụ cười trào phúng: "Lại là dư luận."
Quả thật là vì dư luận. A nói với B, B nói C, rất nhanh, cả hai mươi sáu chữ cái đều biết đến.
Dư luận vô cùng đáng sợ, có thể biến thật thành giả, cũng có thể biến giả thành thật. Con người sẽ chạy theo số đông theo bản năng, đây là một kiểu tự vệ, sẽ không đứng ra tự đi riêng một đường.
Mà việc Trần Dự phản ứng như cũ không phải là điều Cố Trường An và Quý Thanh muốn.
Cố Trường An tháo kính xuống xoa bóp sống mũi, thấy Trần Dự nhìn sang, cậu ngước mắt: "Anh là gay?"
Trần Dự bỗng nhiên chân tay luống cuống: "Không không không không phải. Tôi, tôi không phải... Tôi là... tôi tôi tôi..."
Cà lăm một hồi, hắn đã biến thành dáng vẻ "Tôi ngại lắm".
Cho nên rốt cuộc có phải hay không?
Cố Trường An phát hiện tên Trần Dự này rất thú vị, phải nói là hắn vô cùng giảo hoạt, thích biến một việc trở nên mơ hồ.
Sau đó Quý Thanh lại hỏi Trần Dự một vài vấn đề, Trần Dự phối hợp như trước, còn nói nếu có cần hắn, hắn sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.
Lấy đức báo oán là người vĩ đại không thể nghi ngờ. Người khác bắt nạt bạn, nhục mạ bạn, bạn lại không so đo, còn bao dung, đi thông cảm, đi tha thứ, dùng tình yêu cảm hoá. Loại hiện tượng này có lẽ là có, nhưng cực ít, e là hầu như chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mọi người.
Trong hiện thực có quá nhiều trở ngại, ngăn không cho người ta làm được như vậy.
Rời khỏi nhà Trần Dự, Cố Trường An nửa ngày cũng không nói gì. Cậu cảm thấy đối phương rất kỳ lạ, cụ thể lạ chỗ nào lại không nói ra được, vậy nên dứt khoát không nói, chờ chừng nào sờ thấu rồi hẵng báo cho Quý Thanh.
Cả một bể cá nhiệt đới lớn như thế, vậy mà lại không nghe được cái gì có liên quan đến lời nói dối của Trần Dự.
Cố Trường An nghĩ mãi mà không ra, trừ khi... cá là mới mua.
Quý Thanh nhận được cú điện thoại, cô bỏ xuống nói: "Trường An, tìm được hồ sơ rồi, nữ sinh nói dối vu khống Trần Dự đã chết."
Bước chân Cố Trường An dừng lại: "Chết như nào?"
Quý Thanh nói: "Sau sự kiện kia không lâu, nữ sinh cùng người nhà chuyển đến Phân Nghi, mất tích vào nửa đầu tháng tư năm nay, khi được tìm thấy ở trong khe núi thì đã chết."
"Cục công an Phân Nghi nói rằng báo cáo khám nghiệm thời điểm đó cho thấy màng trinh cô bé vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu vết bị xé rách, nhưng toàn thân cô bé đều lấp kín vết thương do bị đối xử tàn bạo, trên người không có một miếng da lành lặn nào, tiếc là vẫn chưa bắt được hung thủ."
Cố Trường An nhíu nhíu mày: "Phân Nghi có cách chỗ này xa không?"
"Không tính là xa." Quý Thanh nói, "Nếu tự mình lái xe thì hơn một giờ, đi từ Tây Ninh sẽ gần hơn."
Cố Trường An đẩy đẩy kính mắt: "Điều tra thêm hướng đi bốn tháng nay của Trần Dự."
Quý Thanh đã sắp xếp người tra xét, rất nhanh sẽ có kết quả.
"Đúng rồi, chúng tôi đã liên lạc với vợ trước của Tôn Đại Khánh. Cô ta tiết lộ ở trong điện thoại, khi trước lý do chủ yếu ly hôn với Tôn Đại Khánh là vì hắn nhu nhược, không có tiền đồ, Tôn Đại Khánh căn bản không xứng."
Cố Trường An "À" lên một tiếng xem như là đáp lại.
Không lâu sau, Cố Trường An cùng Quý Thanh đến nhà Tôn Đại Khánh.
Tôn Đại Khánh ngồi trên nền xi măng trong viện, trước mặt là chồng quần áo, nói là dạo gần đây kiếm về.
Bây giờ người ta mua quần áo nhiều lắm, nhưng mặc ít, có cái còn rất mới. Tôn Đại Khánh nói lần nào hắn cũng sẽ lựa ra từng cái một, bởi vì giá của loại ấy bán đi sẽ cao hơn một chút.
Nếu thấy mình mặc được, hoặc con gái mặc được, sẽ giặt đi giữ lại.
Phế phẩm trong nhà Tôn Đại Khánh còn nhiều hơn so với gia cụ, chỗ này một đống, chỗ kia một đống, tro bụi và vi khuẩn tung bay khắp toàn gian nhà, thẩm thấu vào bên trong vách tường.
Cửa phòng bên trái Cố Trường An mở ra, kèm theo một giọng nói: "Ba ơi, cặp của con đâu rồi?"
Cậu nghiêng đầu nhìn lại, là một cô bé gầy gò nhỏ nhắn, trên mặt không có tơ máu, trông bệnh tật y như cậu, màu sắc của đồng tử hai con mắt không giống nhau, một bên đen, một bên xám tro.
"Giặt rồi, phơi ở trong viện."
Tôn Đại Khánh giới thiệu nói, "Đồng chí cảnh sát, đây là con gái tôi Nữu Nữu. Nữu Nữu à, chào đi con."
Nữu Nữu thuận theo gọi: "Cháu chào cô, em chào anh."
Cố Trường An liếc mắt nhìn Quý Thanh, tại sao chị không nói với tôi về việc hai mắt của đứa nhỏ không giống nhau?
Quý Thanh véo ấn đường, quên mất.
Con gái Tôn Đại Khánh Nữu Nữu còn nửa cuối năm nữa sẽ lên cấp 2, sẽ vào trường học trước kia Trần Dự dạy. Căn cứ theo phản ứng của phía trường học, Nữu Nữu tính tình điềm đạm, thiên về hướng nội, ở lớp học không có bạn thân, tan học liền về nhà.
Các bạn học đều biết cô có một người cha thu phế liệu.
Nghe đâu thường thường sẽ có bạn cùng lớp ở trước mặt người khác nói cô bé về bảo cha mình một tiếng, kêu cha