Đừng chờ tôi
Cố Trường An đang cùng Bạch Nghiêm Tu bàn về nhân sinh triết học. Ví như người sống một đời, cây cỏ sống một mùa thu, tự đối tốt với mình một chút, rảnh rỗi thì chăm sóc người nhà. Ánh mắt không thể chỉ nhìn phương xa, phải nhớ tới người bên cạnh.
Bạch Nghiêm Tu cảm thấy cậu như đang nói lời ly biệt, cái cảm giác này không ổn lắm.
Lướt thấy bóng người vị phu nhân, Bạch Nghiêm Tu cắt ngang Cố Trường An, ánh mắt ra hiệu cho cậu nhìn qua: "Dung mạo của cậu và mẹ cậu rất giống nhau."
Cố Trường An đáp: "Bình thường."
Bạch Nghiêm Tu đột ngột hỏi: "Liệu lần sau còn có thể gặp lại không?"
Nụ cười trên mặt Cố Trường An tan biến, thoáng cái lại hiện lên: "Tuỳ duyên đi."
Lời này nhẹ như mây gió, nhưng cảm xúc trong mắt cậu lại không phải vậy. Dù sao cũng là bạn bè quen biết mấy năm, trong ba năm cậu gian nan nhất vẫn luôn có bóng hình người này.
Cố Trường An không tiếng động than thở.
Bạch Nghiêm Tu miết ly rượu: "Đi về đâu?"
Cố Trường An mỉm cười với câu hỏi ngu ngốc của anh: "Đi về nơi nên đi."
Bạch Nghiêm Tu thấy mẹ Cố Trường An sắp đến gần đây, có vài lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt trở vào, anh bỏ chén rượu xuống ôm lấy Cố Trường An.
Cố Trường An không tránh ra, như bạn bè vỗ vỗ bờ vai anh: "Hôm nay Trân Châu kết hôn, là ngày vui. Anh làm thế này trước mặt mọi người là sao đấy?"
Bạch Nghiêm Tu buông lỏng tay, anh lui về sau một bước, cúi đầu cau mày nhìn người trước mặt.
"Tôi sẽ không đổi số điện thoại."
"Tôi thì sẽ đổi."
"..."
Cố Trường An nhìn ra nặng trĩu của Bạch Nghiêm Tu, khóe môi cậu giương cao, nở nụ cười: "Đừng giống như sinh ly tử biệt thế, tôi chỉ là đến chỗ nên đến, làm chuyện nên làm. Xong xuôi, tôi sẽ trở về thăm cha mẹ nuôi, thêm cả anh và Trân Châu."
"Hi vọng lúc đó đã có người bên cạnh anh."
Bạch Nghiêm Tu sâu sắc nhìn cậu: "Trường An, tôi có cảm giác mình sẽ hối hận." Hối hận đã buông tay cậu.
Cố Trường An vuốt vuốt sợi tóc trước trán: "Người sống một đời, ai mà chẳng có thời điểm hối hận, một lần hai lần, số lần càng tăng thì sẽ càng bình tĩnh."
Bạch Nghiêm Tu đầy mặt không đồng tình.
Cố Trường An nói: "Có những khi ta hối hận vì một sai lầm nhất thời. Thời gian trôi qua, anh sẽ nhận ra không phải hối hận, mà là vui mừng, vui mừng vì khi đó đã làm ra lựa chọn như thế, mới có thể chờ đợi ông trời trao kinh hỉ cho anh."
Giọng Bạch Nghiêm Tu khàn khàn: "Dáng vẻ lúc cậu giảng đạo lý cho người khác vừa chân thành vừa nghiêm túc, vậy tại sao tới lượt cậu thì đến ba năm cũng không thể vượt qua rào cản?"
Cố Trường An nói, Bạch Nghiêm Tu anh cái gì cũng tốt, chỉ là không hài hước.
Bạch Nghiêm Tu nói, vậy tôi còn kịp thay đổi không?
Cố Trường An thiếu chút nữa đã bị sặc, cậu không dám tin nhìn Bạch Nghiêm Tu: "Ban nãy anh bị ma nhập hả?"
Bạch Nghiêm Tu quay đầu lại, trông có phần quẫn bách.
Cố Trường An hít sâu một hơi, cậu thu lại biểu tình đang sở hữu, từng chữ từng chữ nói: "Bạch Nghiêm Tu, đừng chờ tôi."
Đường nét dưới cằm trên khuôn mặt nghiêm nghị của Bạch Nghiêm Tu trong nháy mắt căng ra, hai bên tay siết thành nắm đấm, sau đó dường như đã trở lại bình thường, chậm rãi buông lỏng.
Lâm Lam tới đây, Cố Trường An đến cách đó không xa chúc rượu vợ chồng Bạch Trân Châu rồi hỏi thăm một chút, xong nhìn về Bạch Nghiêm Tu đang nhìn mình chằm chằm, mệt mỏi vung tay xuống: "Đi đây."
Đôi môi Bạch Nghiêm Tu mấp máy, bảo trọng.
.
Lúc Lập Xuân đến, trong tứ hợp viện tràn đầy hương vị dầu khói, mùi cơm nước bay ra từ nhà bếp, bụng sôi ùng ục ùng ục, ác muốn chết.
Cố Trường An nghe thấy động tĩnh thò đầu ra, thấy là Lập Xuân bèn tiếp tục yên vị ngồi trên băng ghế nhỏ bóc đậu đũa.
Lập Xuân ném ba lô xuống đất, cô chạy vào trong cửa phòng bếp, duỗi cái cổ nhìn vào. Cô không dám vào trong, hung hăng nháy mắt với Cố Trường An.
Cố Trường An còn chưa nói gì thì Lâm Lam đang cầm muôi đứng trước kệ bếp phát hiện ra. Bà quay đầu, trông thấy cô gái nhỏ ở cửa.
Lập Xuân nhất thời mặt đỏ đến tận cổ, tay chân luống cuống, còn nói lắp: "Con, con chào dì!"
Lâm Lam cười cực kỳ hiền hoà: "Lập Xuân đúng chứ, ngồi xe có mệt không con?"
Lập Xuân ngây ngốc cười hề hề: "Không hề mệt, một chút cũng không mệt ạ."
Cô chỉnh chỉnh mái tóc dài, quy củ bước vào trong bếp.
Cố Trường An nhìn mà chướng mắt, nói Lập Xuân, thả lỏng đi.
Lập Xuân lè lưỡi với cậu, chị phải hết căng thẳng kiểu gì hả? Chị đang căng thẳng lắm đấy biết không?
Cố Trường An pặc pặc bẻ đậu đũa thành mấy khúc: "Tâm lý quá kém, chờ đến thời điểm chị thấy cha mẹ chồng thì phải làm sao đây?"
Dòng suy nghĩ của Lập Xuân nhất thời bị dắt chạy mất, ủ rũ ngồi bẹp xuống băng ghế nhỏ bên cạnh cậu, giúp cậu xé đậu đũa: "Nói sau đi nói sau đi."
Cố Trường An hỏi tại sao cô không đưa bạn trai tới.
Lập Xuân nhỏ giọng nói: "Bận rồi."
Cố Trường An liếc cô một cái, tám phần mười là cãi nhau, nhưng vẫn chưa cãi cọ đến sứt đầu mẻ trán là còn tốt đúng không?
Lâm Lam nấu một bàn ăn thường ngày, không làm qua loa bất cứ một phân đoạn nào. Bà thấp thỏm nhìn con trai mình, nghĩ thầm không biết có hợp khẩu vị cậu không.
Cố Trường An nhìn đống thức ăn trước mặt, chậm chạp không nhúc nhích.
Lập Xuân đá đá chân cậu dưới gầm bàn, ngẩn ra cái gì thế, mẹ cậu sắp khóc rồi kìa.
Cố Trường An phục hồi tinh thần. Cậu cầm lấy đũa gắp miếng thịt thái mỏng sốt cá gần mình nhất, rồi gắp hai miếng đậu phụ vào miệng nhai kỹ nuốt chậm cười: "Ngon quá."
Dây thần kinh căng thẳng trong đầu Lâm Lam thoáng cái đã buông lỏng ra, bà vội vàng nói: "Vậy con ăn nhiều chút nhé."
Cố Trường An nói vâng.
Đôi mắt ước ao của Lập Xuân đỏ lên, cô vùi đầu lùa mấy miếng cơm, nhai ở hai bên má, lòng có chút khó chịu. Không biết tình hình ba cô thế nào, sống hay chết, nếu chết rồi thì chôn ở đâu, nếu còn sống thì ở nơi nào.
Trong bát nhiều hơn một thìa tôm nõn xào ngô, Lập Xuân khịt khịt mũi, đỏ mắt ngẩng đầu lên.
Gương mặt hiền từ của Lâm Lam tràn đầy ý cười: "Đừng chỉ nhìn không, ăn cơm đi con."
Lập Xuân nín khóc mà cười: "Cảm ơn dì."
Cô lén lút nháy mắt với Cố Trường An, dung mạo mẹ cậu thật xinh đẹp.
Cố Trường An đáp trả cô bằng ánh mắt "Đó là chuyện đương nhiên".
Nhìn cậu đắc ý kìa, Lập Xuân bĩu môi, cũng được, chuyện này có thể đắc ý.
Bữa cơm này Cố Trường An ăn đặc biệt chuyên tâ. Cho dù cậu nằm mơ, cũng không thể mơ ra được khung cảnh này. Khi đã xảy ra thật, cảm giác khó có thể hình dung.
Ăn cái gì, vị gì, mùi thơm không, những điều này với Cố Trường An mà nói thì đều không quan trọng, quan trọng là cơm do ai nấu, nấu cho ai.
Lập Xuân giành phần thu dọn bát đũa, lau nồi rửa chén.
Cố Trường An ngăn cản mẹ lại: "Để Lập Xuân làm đi, cho quen với nghiệp vụ cũng tốt."
Cậu đơn thuần chỉ là đùa một chút, quen cái rắm, Lập Xuân thế nào cậu rất rõ, cái ngày thành thạo việc nhà không bao giờ đến đâu, còn chưa làm vỡ bát khiến mình bị thương là tốt rồi, điểm này hẳn người bạn trai của cô phải nắm chắc trong lòng, tìm vợ, chứ không phải bảo mẫu.
Lâm Lam nghe vậy hiểu rõ ra.
Lập Xuân bận việc xong liền vây quanh Lâm Lam, cô biết cái nào nên hỏi, cái nào không nên hỏi: "Dì ơi, da dẻ dì tốt thật đấy, dì bảo dưỡng thế nào ạ?"
Lâm Lam nói: "Dì không làm bảo dưỡng."
Lập Xuân khó mà tin nổi chép miệng một cái, cái gọi là quyến rũ trời sinh chính là đây!
Lâm Lam rót một chén trà hoa đưa tới.
Lâm Lam được chiều mà lo sợ, nhanh chóng đứng dậy dùng hai tay đón.
Lâm Lam ngồi đối diện cô, giọng nói êm dịu hỏi: "Lập Xuân, con có nguyện ý kể cho dì nghe một chút về những năm qua của Trường An không?"
Thấy ánh mắt cầu xin của mẹ Trường An, Lập Xuân lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Phải bắt đầu nói từ đâu đây, cô suy nghĩ một chút, vậy nói từ lần đầu tiên gặp Trường An đi.
Cố Trường An ở trong phòng hắt xì hai cái. Cậu không ra ngoài, tiếp tục xem tấm bản đồ bày trước bàn, nhìn một lần, dấu ấn tồn lưu trong đầu sâu sắc thêm một phần.
Năm đó lúc Cố Trường An tỉnh lại, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ người đàn ông kia, nửa tháng sau mới nhớ về chuyện Trục Nguyệt. Cậu hỏi Bạch Nghiêm Tu, cũng hỏi Lập Xuân, Hà Lữ, Thi Trương, có thể hỏi đều hỏi, phát hiện Trục Nguyệt chẳng biết đã đi đâu.
Cố Trường An hoài nghi Trục Nguyệt đi cùng Dặc Dương của người đàn ông.
Cả ba năm cũng không thấy động tĩnh nào.
Như một đứa con gái bỏ nhà theo trai, không ngoảnh đầu lại chạy mất, chỉ quan tâm đến việc mình được vui sướng tự do, hoàn toàn không để ý đến sống chết của người cha già.
Cố Trường An hơi ngửa ra sau dựa lưng vào ghế, tay như có như không gõ gõ tay vịn. Mí mắt cậu khép nửa, cả người trông như mơ màng ngủ, chỉ là đáy mắt vẫn còn một mảnh tỉnh táo.
Lúc Lập Xuân gõ cửa tiến vào nhìn thấy cảnh này, cô trở tay khép cửa lại, liếm liếm miệng lưỡi phát khô do ban nãy vừa nơi chuyện ở ngoài, không đầu không đuôi đến một câu: "Trường An, chị không thể sinh con."
Cố Trường An vẫn là dáng vẻ kia: "Vậy nên hai người bởi vì nguyên nhân này mà cãi nhau?"
Lập Xuân chạy chậm sang trừng cậu: "Trời má! Sao cái gì cậu cũng biết thế?"
Cố Trường An chậc: "Soi gương giùm, trên mặt viết rõ rõ rành rành."
Lập Xuân tiếp tục trừng cậu, nửa ngày mới như quả bóng xì hơi ngồi xổm xuống, ngón tay vẽ vẽ lên sàn nhà: "Chị là yêu quái mà, nếu cùng nhân loại sinh thì đứa con sẽ là nhân yêu."
Cố Trường An câm nín một hồi: "Là bán yêu."
Lập Xuân dại ra há to mồm: "Gọi là bán yêu? Chẳng phải gọi là nhân yêu ư?"
Cố Trường An muốn gõ đầu cô, nhịn được: "Không phải."
Qua một hồi lâu, toàn bộ ba hồn bảy vía của Lập Xuân trở về, lòng cô vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."
"Bán yêu tốt hơn nhiều so với nhân yêu, chị còn có thể tiếp thu, chỉ là không biết đứa con có chấp nhận hay không."
Cố Trường An tháo kính xuống xoa bóp sống mũi: "Bán yêu vừa là yêu, vừa là người."
Lập Xuân cảm thán: "Nghe ngầu thật sự luôn."
"..."
Thực chất Cố Trường An muốn nói, cậu là bán linh, không thấy mình khác gì con người lắm, thế nhưng mạch não của Lập Xuân tương đối kỳ lạ, người bình thường không theo kịp.
Lập Xuân biết được Lục Thành còn sống, cô chấn động đến không nói nên lời, ngay sau đó lập tức nghe thấy Cố Trường An nói cậu muốn đến Lục gia.
Từng quả bom bị ném qua, ầm ầm ầm, Lập Xuân bị nổ cho hoang mang.
Cố Trường An nói: "Chuyện này tôi chỉ nói với mình chị."
Linh quang trong đầu Lập Xuân loé lên, cô giơ tay tuyên thệ, năm ngón dựng thẳng tắp, nửa ngày mới nhớ ra tuyên thệ chỉ cần dùng bốn ngón, lập tức rút một cái trở về: "Cậu yên tâm Trường An, chị tuyệt đối sẽ không nói cho ai khác, bạn trai cũng không nói!"
Cố Trường An bị bộ dạng chính trực của cô chọc cười: "Chị dở hơi như thế, bạn trai chị có biết không?"
Lập Xuân ngẩng đầu ưỡn ngực: "Nhất