Những năm qua em có nhớ anh không?
Cố Trường An còn chưa ôm đủ thì đã bị Lục Thành đẩy ra, lảo đảo lùi vài bước.
Lục Thành như là thoát khỏi trạng thái kinh hỉ, căng thẳng, bị nhấn chìm xuống vực thẳm của nỗi sợ, hắn sợ nguồn sức mạnh trong cơ thể mình hãm hại Cố Trường An.
Lúc Cố Trường An phản ứng lại, Lục Thành đã trốn vào trong phòng.
Lục Khải Minh đứng ra nói: "Trường An, về trước đi, A Thành sẽ không mở cửa trong khoảng thời gian ngắn. Nó vẫn chưa vượt qua được lằn ranh của chính mình, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."
Người trên bậc thang không nhúc nhích.
Lục Khải Minh bước lên bậc thang, đứng bên cạnh cậu, lúc nghiêng đầu qua bị giật mình.
Cố Trường An tháo kính xuống, dùng sức chùi cặp mắt ướt đẫm đỏ bừng: "Chú tư, chú giúp cháu báo với bác trai một tiếng, buổi tối cháu ở lại đây."
Lục Khải Minh thở dài: "A Thành không mở cửa, cậu ở lại chỗ này cũng vô dụng thôi. Đã trễ thế này, vẫn là để ngày mai nói sau đi."
"Ngày mai?" Cố Trường An cười giễu, "Ngày mai anh ấy có thể mở rộng cửa cho cháu vào, cùng cháu tâm sự?"
Lục Khải Minh im lặng.
Còn tâm sự gì nữa, thằng nhóc A Thành kia chắc chắn đang khóc ở trong phòng. Ông thở dài, nếu chuyện này đặt trên người ông, ông cũng sẽ không chịu nhìn người trong lòng của mình.
Nhà họ Lục đều biết sẽ thành cục diện như thế, cho dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi thật sự chứng kiến cục diện bế tắc như hiện tại thì vẫn thất vọng lắc đầu. Vừa rồi sở dĩ người bước ra, đơn thuần là do hành động trong vô thức, bây giờ đầu óc thanh tỉnh, nào còn dám ra ngoài.
Lục Khải Phong lên tiếng: "Về thôi."
Vừa dứt lời, liền thấy con trai Cố Viễn đá một cước vào cửa.
Cửa kia là cửa gỗ chạm khắc hoa văn, bị đạp một phát khiến nó chấn động kịch liệt, lớp bụi hai bên tường rơi xuống một lớp, có thể thấy được một cước kia chứa bao nhiêu sức.
Lục Khải Phong lại muốn lăn ghế đi lên, đám người Lục Khải Minh vội vàng kéo lại, mồm năm miệng mười khuyên can.
Bình tĩnh bình tĩnh, nếu người đã đến, vậy cứ xem nó làm thế nào đi, chẳng phải chúng ta cũng hết cách rồi sao?
Lục Khải Phong bị ấn trở về xe lăn, ngực mạnh mẽ phập phồng, mãi đến tận khi Lục Khải Minh ghé vào tai ông nói câu "Lam muội vẫn còn đang ngủ trong phòng", sự nóng giận của ông mới có xu hướng tiêu giảm.
"A Thành không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
"Vâng vâng vâng, Trường An biết chừng mực."
"Cửa cũng sắp đạp rớt xuống, cái này gọi là biết chừng mực?"
"Trong lòng cậu ta nắm chắc."
"Lục Khải Minh! Khuỷu tay của chú xoay về nhà họ Cố hai tháng, giờ không rút về được đúng không?"
"Xin bớt giận xin bớt giận, anh cả, hay là chúng ta đi thôi, cứ để cặp vợ chồng son bọn nó từ từ mài mòn đi, rồi sẽ có lúc mài ra khe hở."
"Chú mới là người phải đi, tôi không đi."
"..."
Lục Khải Minh hết cách, ông liếc nhìn người trẻ tuổi trước cửa, chờ xem đối phương sẽ làm ra hành động kinh người gì tiếp.
Tuy rằng ông cũng từng có tuổi trẻ, nhưng những ký ức ấy đều trở nên mơ hồ từ lâu, sợi nhiệt huyết kia chẳng biết từ khi nào đã nguội lạnh, già rồi, đã quên mất liều lĩnh là tư vị gì.
.
Cố Trường An mấy ngày nay gấp rút lên đường, say sóng say máy bay, tới đất liền xong phải chạy qua đoạn đường rất dài, sau đó còn bị dáng vẻ của người đàn ông doạ, tinh thần và thể xác đều đã chạm tới ranh giới cực hạn, một cước kia chính là tín hiệu, đến giờ đùi phải của cậu vẫn đang khẽ run. Cậu tiến mấy bước lại gần cửa, rút ngắn lại khoảng cách, nhưng cái gì cũng không nhìn được.
"Anh có ra hay không?"
Bên trong không có tiếng động.
Cố Trường An kiên nhẫn hỏi: "Ra hay không?"
Qua vài phút, giọng Lục Thành từ trong nhà truyền ra, không phải nói với Cố Trường An, mà là nói với cha của hắn, bảo bọn họ đưa người đi.
Lúc này Lục Khải Phong không lên tiếng, bởi vì ông nghe thấy tiếng cười của con trai Cố Viễn, cười đến mức khiến người ta sợ hãi.
Xung quanh chỉ còn tiếng cười của Cố Trường An, những người khác đều ngừng thở, tầm mắt tập trung trên bóng người gầy yếu của cậu, không biết cậu định làm gì.
Cố Trường An kỳ thực cái gì cũng không muốn làm, cậu hiện tại vừa mệt vừa đau, nói một hồi hơi thở cũng yếu bớt, khiến cho người ta có ảo giác như đang nhẹ nhàng dỗ dành: "Lục Thành, em hỏi lại lần nữa, anh có mở cửa hay không?"
Giọng Lục Thành khàn khàn: "Không thể mở, tình trạng hiện giờ của anh không ổn, xin em hãy chờ anh thêm một khoảng thời gian."
Dáng vẻ Cố Trường An bình tĩnh hòa nhã: "Một khoảng thời gian là bao lâu?"
Bên trong lại không có tiếng động.
Huyệt thái dương của Cố Trường An thình thịch đập loạn, đau đầu đến sắp nổ tung. Giọng cậu rất nhẹ, nghe không ra là cảm xúc gì: "Em đã chờ anh ba năm, anh nói xem, anh muốn chúng ta phải chờ thêm bao lâu? Anh cho em con số đi."
Giọng Lục Thành xuyên thấu cửa gỗ bay ra, cật lực nguỵ trang thành bộ dạng bình tĩnh: "Nếu em không muốn chờ, thì cũng không cần chờ. Anh muốn em sống thật tốt."
"Cút mẹ anh đi!"
Dây thần kinh căng chặt trong đầu Cố Trường An đứt đoạn mất, mặt cậu tái nhợt vặn vẹo, "Anh như bây giờ, em có thể sống thật tốt? Hoá ra ở trong lòng anh, em chính là cái hạng không tim không phổi đúng không?"
Cửa chấn động một chút, Lục Thành ở bên trong nằm sấp vào, hoang mang hoảng loạn nói: "Anh, anh không phải có ý đó. Trường An, anh bây giờ thật sự không ổn, anh không muốn làm tổn thương đến em."
Nói đến phần sau, giọng hắn phát nghẹn, như là đang khóc.
Một cơn đau truyền vào trong tim Cố Trường An, cậu hít sâu, rất đỗi dịu dàng nói: "Lục Thành, anh đừng coi em như một người đàn bà khóc lóc dùng dao kề cổ mình, một bên nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, một bên tuyệt vọng uy hiếp anh, nói nếu anh không đi ra, em sẽ tự sát. Anh cũng biết, em sẽ không nghĩ đến chuyện dùng bộ dạng ấy đối phó với anh."
Dừng một lát, cậu nói thêm, Lục Thành, anh đừng nên ép em.
Sau khoảng hai ba phút tĩnh mịch, cửa gỗ cọt kẹt mở một tiếng.
Lần này Cố Trường An căn bản không cho người đàn ông cơ hội đổi ý, lập tức mở banh cửa ra, nhanh chóng bước chân xông vào, đồng thời trở tay đóng cửa lại.
Người nhà họ Lục dưới bậc thang hai mắt nhìn nhau.
Mới vừa rồi còn là cục diện bế tắc, mới vài câu đã phá vỡ?
Lục Khải Minh ho khan hai tiếng: "Anh cả, A Thành đã để Trường An vào, chuyện về sau cũng dễ giải quyết."
Lục Khải Phong nghiêm mặt: "Dễ giải quyết cái rắm, chú cũng không phải không biết tình hình của Lục Thành. Nếu thằng nhóc kia bị nó đả thương, tôi cũng không biết làm sao báo cáo kết quả với bên Lam muội."
Đả thương còn tốt, chỉ sợ gϊếŧ chết mạng người, Lam muội bên kia còn chẳng đánh nhau chết sống với ông.
Lòng Lục Khải Minh nói, là anh cùng mấy trưởng lão bảo em đưa người đến, chủ ý chính là lấy mạng người ta cứu con trai anh, hiện giờ nói với em lời này là có ý gì? Ngoài miệng ông nói: "Em sai người trông coi bên ngoài vườn thượng uyển. Nếu có tình huống đột xuất, cũng có thể kịp thời cho chúng ta biết."
Lục Khải Phong thở dài: "Không biết việc đưa con trai Cố Viễn đến, là đúng hay sai."
Lục Khải Minh liền chửi bậy trong lòng, đã đến nước này thì không nên suy nghĩ nhiều, xoắn xuýt đi xoắn xuýt lại, cuối cùng sốt ruột vẫn là chính mình, cần gì phải vậy chứ.
.
Sau khi Cố Trường An đi vào không nói gì, cũng không quan sát mọi thứ trong phòng, cứ thế không nói một lời nhìn người đàn ông cách cậu một khoảng, một bộ quần