Vờ bị sét đánh
Quả báo thật sự tồn tại.
Chuyện đem cái chết của mình ra thề thốt không phải lần đầu Cố Trường An thấy, cụ thể đã bao nhiêu lần thì cậu không rõ, nhưng thực sự cũng không ít.
Bởi vì kiểu nói dối đó thực sự nhiều lắm.
Cái gì mà muốn tôi phải làm sao, tôi sẽ làm thế ấy, nhẹ thì trong bịch mì không có gói gia vị, nặng thì bị sét đánh chết, bị xe đụng chết, xem mình như người khác mà tự hại.
Không thể nói lời linh tinh, rất quỷ quái.
Chuyện này cùng chung một đạo lý với câu đi đêm nhiều có ngày gặp ma.
Cố Trường An lấy kính xuống, dùng bình thuốc nhỏ hai giọt vào mắt. Thị lực của cậu càng ngày càng kém, cậu lo một ngày nào đó mình sẽ mù mất.
"Là cậu à."
Sau lưng bất thình lình vang lên một giọng nói, Cố Trường An nước mắt lưng tròng quay đầu lại, nheo mắt nhìn sang người đàn ông. Cậu không thể không thừa nhận, hắn nhìn trông cũng ra dáng lắm.
Lục Thành thân thiết dò hỏi: "Sao cậu lại khóc?"
Cố Trường An lau chất lỏng trên mặt đeo kính vào: "Là thuốc nhỏ mắt."
Lục Thành dường như không cảm nhận được sự lạnh nhạt của Cố Trường An. Hắn đi tới trước sông: "Trong sông này có rất nhiều rác thải, nước rất thối. Cậu còn câu cá được à?"
Cố Trường An không trả lời ngay, cậu nhấc cần câu, cá chép vàng lắc lư quẫy đuôi.
Lục Thành hiếu kỳ hỏi: "Đó là cá gì vậy?"
Cố Trường An: "Cá chép."
"Cá chép không phải đều có màu trắng à? Sao con đó lại có màu thế kia?" Lục Thành nhíu mày, "Ô nhiễm nguồn nước gây ra đột biến gen?"
".."
Cố Trường An phát hiện mình vẫn có thể phân rõ tên này đang diễn trò hay thật sự là đồ thiểu năng trí tuệ. Cậu nói: "Chẳng phải anh có điện thoại à? Tự lên mạng tra đi."
Lục Thành lướt lướt, bày ra bộ dạng tri thức: "Thì ra là cá chép vàng."
Cố Trường An chậc chậc, xem ra người này không phải giả bộ, mà là thật sự thiểu năng trí tuệ.
Tám phần mười là đại thiếu gia từ trong gia tộc lánh đời nào đó, quanh năm sống trong tường vây, chưa thấy cảnh đời bao giờ, lần đầu bước ra đã mang khí thế cao như đỉnh Everest.
Cố Trường An đang muốn vứt cá vào sông thì bên cạnh xuất hiện một ông chú ôm con đến tìm cậu mua cá, cậu trực tiếp cho luôn.
Ông chú nói thật xin lỗi, một con thì không thể nướng được, thực ra còn muốn dùng tiền mua nhiều hơn.
Cố Trường An hiểu ý nói: "Cháu chỉ vừa mới tới thôi, hiện tại mới câu được một con. Chú cứ thả vào trong giỏ đi, chờ cháu một tí, cháu câu cả giỏ cá cho chú."
Ông chú nghe vậy, khoé mắt xếp chồng nếp nhăn: "Cảm ơn cậu bé."
"Không sao ạ."
Cố Trường An nghĩ đến ba mình, khi ông còn sống trông cũng không khác ông chú này là bao, sinh mệnh vô thường, đặc biệt là người nhà họ Cố, cậu không kiềm được thở dài.
"Aiz."
Lục Thành cúi chếch đầu về phía thanh niên tóc đen.
Cố Trường An bất động thanh sắc đón lấy ánh nhìn kia. Lập Xuân nói con mắt của người này vô cùng sống động, bên trong chứa chan bao tình cảm, nhìn ai cũng như đang nhìn người yêu. Thế sao cậu lại không thấy được nhỉ?
So với nhìn ai cũng giống như đang quan tâm, cậu lại cảm thấy tên này nhìn ai cũng giống như nhìn giun dế.
Một bộ tư thái treo nổ trời*.
*Treo nổ trời: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ một người cực kỳ giỏi ở khía cạnh nào đó hoặc một điều gì đó đáng ngạc nhiên.
Cố Trường An đặt tầm mắt tại mặt sông vẩn đục, dùng câu trần thuật: "Anh Lục không phải là người địa phương."
Lục Thành: "Ừm."
Cố Trường An thuận miệng hỏi: "Đến thăm bạn thân?"
Lục Thành dùng ngữ khí hôm nay trời đẹp đáp: "Tôi tới gϊếŧ người."
Ông chú đang xem cá bên cạnh sợ hãi ôm con lùi về đằng sau.
Khoé môi Lục Thành nở một đường cong vui vẻ trong sáng: "Nói đùa thôi, chú đừng coi là thật."
Ông chú lúc này mới thở phào: "Cậu trai trẻ à, chuyện đùa không thể tuỳ tiện nói như vậy đâu, cái mạng già của tôi suýt bị cậu doạ cho không còn rồi."
Nụ cười trên mặt Lục Thành càng thêm sâu sắc, có ý ám chỉ nói: "Là do chú hơi nhát thôi, anh Uông cũng không bị doạ mà."
Mí mắt Cố Trường An khép xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Ông chú chờ Cố Trường An câu được đến năm con cá liền lượm cái túi tiện tay bọc vào, khâm phục nói: "Cậu lợi hại thật đấy. Chú chưa thấy ai câu cá đỉnh như cậu cả, làm phát nào dính phát đó."
Cố Trường An đáp: "Số may."
Ông chú lắc đầu một cái, đây cũng không phải vận may, hẳn là còn lý do khác, nhưng không thể làm rõ trong thời gian ngắn được. Ông muốn trả tiền nhưng thanh niên không lấy một đồng nào.
"Cậu là một người có tâm địa tốt."
"..." Ảo giác thôi.
Ông chú vừa rời đi, bờ sông liền trở nên yên tĩnh rất nhiều.
Cố Trường An khi câu cá rất không thích bị người khác nhìn, cậu cau mày nói: "Anh Lục, anh rảnh rỗi nhỉ?"
Lục Thành làm ảo thuật lấy một bịch kẹo dẻo đường bóc ra, mặt mày lười biếng nói: "Xử lý xong công việc rồi, tạm thời rất rảnh rỗi."
Thấy thanh niên nhìn kẹo dẻo đường trong tay mình, hắn lộ ra nụ cười mê người: "Được bạn cho."
Miệng lưỡi Cố Trường An giật nhẹ, người bạn kia hẳn là chính anh đi.
Có điều, không phải anh nên cho tôi hai cục à?
Lục Thành chẳng có ý tứ gì cả, bảo rằng hắn mới đến trấn sống, hỏi Cố Trường An có thời gian đưa mình đi dạo chung quanh hay không.
Cố Trường An cự tuyệt ngay tức khắc, không có thời gian.
Lục Thành tỏ ra thất vọng, sau đó hỏi Cố Trường An phương thức liên lạc, thoạt nhìn chỉ như thật tâm muốn kết thân bạn bè.
"Nhắc mới nhớ, hôm đầu tiên đến trấn tôi có gặp được một vị đại sư ở ven đường. Ông ấy tính cho tôi một quẻ, bảo rằng trong người tôi có sát tinh quấy phá, nói tôi đi về phía nam đi."
"Vậy thì anh đi về phía nam đi, thà tin còn hơn không."
"Tôi không biết phía nam nằm đâu, đại sư liền chỉ đường cho tôi." Lục Thành đưa ngón tay chỉ về một bên: "Anh Uông, anh nhìn giúp tôi một chút, đó là phía nam đúng không?"
Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An loé loé, chẳng lẽ người này đã nhận ra mình chính là lão già kia rồi sao?
Không thể nào.
Đến cả hàng xóm và Lập Xuân đều không nhận ra.
Chẳng bằng nói hắn nhận ra cậu là người đêm đó đi vào miếu, khả năng này lớn hơn một chút.
Cố Trường An trời sinh mù hướng. Ngày đó cậu đã nhận ra người này đang giả bộ, liền lung tung chỉ đại một chỗ. Cậu cởi