Tối nay Trì Y Y uống say bí tỉ, sau khi lên xe đã ngủ say như chết.
Lục Cạnh đưa cô về khu trung tâm, sau khi xuống xe Trì Y Y tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn những tòa nhà ở xung quanh như không biết mình đang ở đâu.
Mãi đến lúc vào thang máy, cô mới hơi tỉnh táo một chút.
“Lục Cạnh, anh cầm thú quá đấy.” Trì Y Y đẩy anh một cái, cả người đổ nghiêng sang bên kia.
Lục Cạnh lập tức ôm cô, “Đứng ngay ngắn vào.”
“Em biết ngay anh chỉ muốn ngủ với em mà, giống hệt những người đàn ông khác.”
Lục Cạnh nghiến răng, siết chặt tay cô.
Anh cúi đầu nhìn, lời nói rít ra từ kẽ răng, “Anh không phải người đàn ông khác.”
Trì Y Y trợn mắt nhìn anh, bỗng bật cười, “Đúng vậy, anh là bạn trai em.”
Cô giơ tay chọc lên mặt Lục Cạnh, hỏi anh: “Anh biết tại sao em tìm anh làm bạn trai em không?”
Lục Cạnh nhìn cô, không biết tại sao trong lòng vừa thấp thỏm lại vừa mong chờ.
“Bởi vì em muốn ngủ với anh, ngủ với anh nhiều lần nữa.” Trì Y Y vô tư cười nói.
Mặt Lục Cạnh tối sầm, vừa hay cửa thang máy mở ra, anh ôm Trì Y Y ra ngoài, cắn răng nói: “Anh thỏa mãn em.”
Vào chung cư, Trì Y Y chạy thẳng về phía toilet, vịn vào bồn rửa tay nôn một trận, chỉ nôn ra một ít nước chua.
Lục Cạnh cầm khăn sạch tới, xoa miệng giúp cô đầy thô bạo, “Biết khó chịu rồi à?”
Anh khẽ đẩy cô một cái, “Đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu.”
Trì Y Y vịn bồn rửa tay, xoay người nhìn anh, cười đến mê hoặc lòng người, “Anh giúp em nha.”
Ngày thường Trì Y Y đã không an phận, uống rượu xong thì càng quá mức hơn, giống như yêu tinh trêu chọc người ta.
Lục Cạnh sa sầm mặt, kéo cô đến dưới vòi hoa sen, lột quần áo cô ra rồi mở vòi nước.
Trì Y Y uống say, cả người không có sức lực, toàn bộ quá trình đều dựa trên người Lục Cạnh, hai tay còn không nghiêm túc.
Lục Cạnh bị Trì Y Y sờ đến mức bốc hỏa, nhưng sợ cô cảm lạnh nên vội vàng tắm cho cô, kéo khăn tắm bọc kín người rồi ôm vào phòng.
Sau khi bị ném lên giường, Trì Y Y duỗi tay muốn tiếp tục quấn quanh Lục Cạnh.
Anh đè cô, cảnh cáo: “An phận một chút, nếu không em tự chịu đấy.”
“Anh đi tắm.” Lục Cạnh cởi áo phông ướt đẫm xuống.
Trì Y Y nằm nghiêng trên giường, đường cong lộ ra.
Cô liếc mắt nhìn Lục Cạnh, ánh mắt như tơ, nói đầy sâu xa: “Em chờ anh.”
Bụng dưới của Lục Cạnh căng cứng, anh xoay người rời khỏi phòng.
Đến khi anh tắm xong, lúc quấn khăn tăm về phòng thì Trì Y Y đã ngủ rồi.
Lục Cạnh đứng ở mép giường nhìn chằm chằm cô một hồi, cuối cùng cúi người kéo chăn đắp cho cô.
Anh khẽ hôn một cái lên trán cô, thấp giọng cười mắng: “Nhóc con không thành thật.”
Ngủ cũng tốt, hôm nay Lục Cạnh cũng không có sức lực lăn lộn cùng cô nữa.
Anh ra phòng khách, đốt điếu thuốc, cầm điện thoại nhìn giờ, đã rạng sáng rồi.
Ngày này đến mà không có chút dự phòng nào, đêm nay anh không có suy nghĩ nhiều về vấn đề nâng cao hạnh phúc của Trì Y Y.
.
Trì Y Y nghe thấy tiếng sột soạt, mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Cạnh đang mặc quần áo ở mép giường.
Cô trở mình, nhìn ra bên ngoài từ giữa khe hở của tấm rèm, sắc trời vẫn còn sớm.
“Em dậy rồi à?” Lục Cạnh vừa mặc quần áo vừa quay đầu lại.
“Vâng.”
“Vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một lát.” Lục Cạnh đi đến mép giường nói.
Trì Y Y bị ôm dậy, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu như bình thường: “Anh phải đi ra ngoài à.”
“Ừ.”
Trì Y Y không hỏi anh muốn đi đâu, cô biết hôm nay anh phải tới Nam Sơn cùng Tôn Nhất Mạn để thăm mẹ anh.
Lục Cạnh khẽ xoa đầu Trì Y Y, anh vẫn chưa quá quen với mái tóc ngắn này của cô, “Đói bụng thì có bữa sáng trong bếp nhé.”
“Anh đi đây.”
“Vâng.” Trì Y Y lạnh nhạt đáp lời.
Lục Cạnh liếc mắt nhìn cô lần cuối rồi rời khỏi phòng, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lúc lấy xe, Lục Cạnh nhận được điện thoại của Tôn Nhất Mạn.
Cô ta nói xe mình bị hỏng, hỏi anh có thuận đường đón cô ta hay không.
Lục Cạnh nhìn thời gian rồi lái xe tới đó, sau khi đón được người thì đi thẳng về phía nghĩa trang Nam Sơn.
Sau khi lên xe, Tôn Nhất Mạn không nhìn thấy Trì Y Y đi cùng thì mừng thầm trong lòng.
Nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, còn làm ra vẻ nghi ngờ hỏi Lục Cạnh: “Sao Y Y không đi cùng thế?”
“Cô ấy không biết hôm nay là ngày giỗ mẹ anh.”
“Nhưng hôm qua em……” Tôn Nhất Mạn ra vẻ áy náy, “Em không biết hai người quen nhau lâu vậy rồi mà anh còn không nói cho cô ấy biết chuyện nhà anh, nên đã lỡ miệng nói ra.”
Lục Cạnh nhíu mày, Trì Y Y không hỏi cũng như không nói gì về việc này, sáng nay phản ứng của cô cũng rất bình thường.
“Anh và Y Y đã ở bên nhau lâu vậy rồi mà chưa có ý định dẫn cô ấy đi gặp dì Cẩn sao?”
“Vẫn chưa đến lúc.”
Không phải không cần thiết, mà là chưa đến lúc đó.
Nụ cười của Tôn Nhất Mạn cứng lại trên khóe môi, một lát sau mới nói: “Cũng đúng, không ai biết được chuyện sau này, vẫn nên xem thêm chút nữa.”
Lục Cạnh hoàn toàn không có ý đó, nhưng anh cũng không cố ý giải thích khi Tôn Nhất Mạn hiểu sai ý mình.
Anh liếc mắt nhìn cô ta, “Trì Y Y nói em ký hợp đồng với cô ấy.”
“Vâng.” Tôn Nhất Mạn điều chỉnh cảm xúc, khi nói chuyện lần nữa đã tràn đầy ý cười, “Cô ấy là bạn gái anh mà, đương nhiên em sẽ giúp cô ấy nhiều hơn.”
“Trì Y Y rất có năng lực, sẽ không làm em thất vọng.”
Nụ cười của Tôn Nhất Mạn nhạt dần, “Xem ra anh rất coi trọng Y Y, người tình trong mắt hóa Tây Thi à?”
“Không phải.” Lục Cạnh nói ngay mà không hề do dự: “Là đánh giá khách quan.”
Tôn Nhất Mạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười đã biến mất hoàn toàn.
Nam Sơn nằm ở ngoại ô Ngọc Thành, lái xe từ trong thành phố đến nghĩa trang mất một tiếng.
Cây cối trên núi mọc thành cụm, nắng sáng mùa hè rực rỡ rạng ngời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cả ngọn núi bừng sức sống.
Lục Cạnh mua hoa ly mà mẹ thích nhất.
Anh ôm hoa bước lên bậc, tới trước mộ thì khom lưng đặt hoa xuống, nhìn ảnh chụp người phụ nữ trẻ tuổi trên bia đá, trong mắt chứa đầy u buồn và lặng lẽ.
Tôn Nhất Mạn lấy điện thoại ra mở một khúc nhạc piano, “Đây là khúc nhạc em ghi âm tối qua.
Trước đây dì Cẩn thích nghe em đàn khúc nhạc “Lời thì thầm mùa thu” này nhất, dì nói dì thường đàn khúc nhạc này lúc mang thai anh.”
Đâu chỉ trong thai kỳ, Lục Cạnh nhớ rõ khi còn nhỏ, mẹ sẽ đàn khúc nhạc này để ru anh vào giấc ngủ.
Chờ sau này anh lớn hơn một chút mới biết được, khúc nhạc này là khúc ước hẹn của bà và Lục Dĩ Hằng.
Sau đó Lục Dĩ Hằng thường xuyên không về nhà, có một dạo mẹ cứ ngơ ngẩn, ở trong phòng đàn chơi khúc nhạc này cả đêm.
Sau đó anh mới biết, mỗi khi bà đánh khúc nhạc này chính là lúc bà phát bệnh.
Từ đầu đến cuối bà không trút bỏ được nỗi chấp nhất trong lòng, cứ thế rơi thẳng xuống vực sâu.
Lúc đó Lục Cạnh đã hiểu, so với việc cả hai người không yêu nhau cùng bước vào hôn nhân, thì việc một trong hai người cứ gắng gượng đụng vào bức tường phía nam* mới càng là bi kịch.
* Bức tường phía nam (南墙): ẩn dụ chỉ hành vi cứng đầu, không lắng nghe, tiếp thu ý kiến từ người khác
.
Sau khi Lục Cạnh đi, Trì Y Y cũng hết buồn ngủ, cô nằm ở trên giường một lát rồi dậy.
Tối qua Lục Cạnh vứt quần áo của cô vào máy giặt, cô lấy quần áo đã sấy khô ra mặc vào, rửa mặt qua loa xong cũng không nghe lời anh nói tới phòng bếp ăn sáng mà xách túi đi thẳng.
Trì Y Y hiện giờ đã là người mẫu ký hợp đồng của VINE nên không thể nhận công việc khác được nữa, mà việc chụp hình cho quý