Trì Y Y không ngờ lại gặp Lâm An ở Ngọc Thành.
Bao nhiêu năm trôi qua, hình dáng của anh ta trong trí nhớ cô có chút mơ hồ không rõ, nhưng diện mạo của anh ta vẫn không thay đổi mấy, cho nên cô vẫn có thể nhận ra.
Anh ta đã cao hơn, ngũ quan hơi có chút thay đổi nhưng mặt mũi vẫn quen thuộc.
Làn da trắng trẻo nho nhã vẫn còn giống như lúc bọn họ mới quen.
Anh ta đeo một cặp kính trông rất thư sinh, mang dáng vẻ của người có tri thức.
Trì Y Y không vì thời niên thiếu cả hai đã từng có đoạn thời gian hẹn hò với nhau mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại cô rất vui mừng.
Dù sao thì cô cũng không có người quen ở Ngọc Thành.
Thành phố lớn như vậy, có thể gặp được bạn học cũ là rất có duyên đấy.
"Anh ở Ngọc Thành à." Cô nói.
"Ừ."
"Anh cũng đến khám răng sao?"
Lâm An lắc đầu: "Anh làm việc ở đây."
Trì Y Y sững sờ, chỉ vào phòng khám răng: "Anh là nha sĩ?"
"Đúng vậy."
"Lâm Ích Dân là..."
"Bố của anh."
Trì Y Y bừng tỉnh, thì ra là bác sĩ đời thứ hai: "Anh rất thích hợp làm bác sĩ đấy."
"Sao em nhìn ra được?"
"Chính là cảm giác đó, không phải lúc còn đi học anh học rất giỏi sao.
Theo em, bác sĩ là những người phải học thật giỏi mới làm được."
Lâm An hình như xấu hổ, cười thẹn thùng, lại hỏi cô: "Em đến khám răng à?"
Trì Y Y gật đầu: "Hình như răng khôn em bị viêm, gần đây cứ đau suốt."
Lâm An bước tới phòng khám, quay đầu ra hiệu Trì Y Y: "Em vào đi, để anh khám cho em."
"Vâng."
Trì Y Y đi theo Lâm An vào phòng khám.
Cô y tá ở quầy lễ tân nhìn thấy cô đi theo Lâm An, trong lòng tràn đầy tò mò, nghiêm túc hỏi: "Xin chào, cô có hẹn trước không?"
Trì Y Y gật đầu: "Bạn tôi đã giúp tôi hẹn rồi, mười giờ, Trì Y Y."
Cô y tá nghe thì kiểm tra trên máy tính: “Ôi, không có, cô hẹn vị bác sĩ nào vậy?"
"Hả? Cô chờ tôi một chút, để tôi hỏi xem."
Trì Y Y lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Lâm An đưa tay ngăn lại: "Không cần, cô ấy đi với tôi, tôi trực tiếp khám cho cô ấy."
Trì Y Y liếc nhìn mấy người đang ngồi ở khu vực chờ, ngượng ngùng nói: "Không được đâu."
"Không sao, sáng nay anh vốn được nghỉ, không có lịch hẹn."
Lâm An đã nói như vậy, Trì Y Y từ chối nữa thì có chút không hay, cô cất điện thoại rồi nói cảm ơn: "Vậy...!Làm phiền anh rồi."
Bệnh viện tư nhân cung cấp dịch vụ tốt hơn, cũng quan tâm đến quyền riêng tư của bệnh nhân hơn.
Mỗi bác sĩ đều có một phòng điều trị riêng.
Trì Y Y đi theo cô y tá trẻ đến phòng khám trước, lúc cô ngồi vào ghế vẫn có chút bất an.
Có lẽ là do lo lắng, cô cảm thấy rằng cái răng của mình lại bắt đầu đau buốt.
Lâm An thay áo blouse trắng đi ra.
Trì Y Y chợt cảm thấy hình tượng của anh ta càng thêm cao lớn vững chắc rực rỡ hơn.
Không thể khinh thường hiệu quả mang lại của đồng phục được.
Áo blouse trắng là biểu tượng của bác sĩ, nhìn vào sẽ khiến người ta an tâm hơn không ít.
Cô không khỏi nhớ đến Lục Cạnh.
Anh ở công trường đội chiếc mũ an toàn màu đỏ cũng rất chuyên nghiệp, nhưng cô nhìn vào chỉ cảm thấy bực mình mà thôi.
“Răng đau đã bao lâu rồi?” Lâm An nhẹ nhàng hỏi.
"Cũng đã được hơn một tháng."
"Lâu như vậy, sao không đi khám sớm hơn?"
"Làm việc, chủ yếu là do trước đây em không quan tâm đến nó, nghĩ rằng do thức đêm nên bị nhiệt, một thời gian sau sẽ ổn thôi."
"Rất nhiều người bị đau răng đều có suy nghĩ giống như em.
Họ cảm thấy chịu đựng một chút thì sẽ ổn thôi.
Nhưng cơ thể đã phát tín hiệu thì nên đến tìm bác sĩ kịp thời, đừng xem thường nó." Lâm An đeo găng tay cao su, ra hiệu Trì Y Y hơi ngẩng đầu lên: "Em nằm xuống đi, để anh giúp cậu nhìn xem."
Trì Y Y xoa xoa hai tay trên đùi, hạ quyết tâm đứng lên đi qua ghế trị liệu nằm xuống, hai tay ôm chặt bụng, giống như con cừu non chờ bị làm thịt.
"Bên nào đau hơn?"
"Bên phải."
Lâm An trầm mặc nhìn Trì Y Y: "Nào, mở miệng."
Trì Y Y ngoan ngoãn mở miệng.
Cô không cảm thấy nặng nề trước mặt Lâm An, cũng không sợ bị anh ta nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình.
Lâm An bật đèn, nhìn vào miệng Trì Y Y, hỏi: "Gần đây đánh răng có bị chảy máu không?"
Trì Y Y há miệng mơ hồ trả lời: "Thỉnh thoảng sẽ có một chút."
"Viêm quanh thân răng*, chiếc răng khôn phía dưới bên phải vừa mới nhú lên.
Nhìn tình hình thì có thể là răng mọc kẹt*.
Chụp X quang là có thể thấy rõ." Lâm An lấy tay ra, rũ mắt nhìn cô rồi chậm rãi nói: "Răng mọc kẹt chèn những cái răng khác, nhổ là được."
*Viêm quanh thân răng: là một bệnh về răng miệng mà các mô lợi bị sưng và nhiễm trùng quanh răng số 8-răng hàm thứ ba và cũng là cuối cùng, thường mọc lên vào cuối độ tuổi thanh thiếu niên hoặc đầu độ tuổi 20.
*Răng mọc kẹt: có nghĩa là cái răng đó không có đủ chỗ để mọc lên bình thường hoặc hướng mọc của cái răng đó bị nghiêng làm cho nó không mọc lên được.
Trước khi đến đây, Trì Y Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc này nhắm mắt, nói như thể đang đi lên pháp trường*: "Vậy thì nhổ đi."
*Pháp trường: Địa điểm thi hành bản án đối với người bị kết án tử hình.
Lâm An nhìn thấy bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của cô, mỉm cười: "Trước tiên em đừng lo lắng, răng khôn cũng không phải muốn nhổ là có thể nhổ được.
Hiện tại nướu của em đang bị viêm nghiêm trọng, phải đợi tình trạng viêm giảm bớt mới có thể nhổ răng được."
Trì Y Y bỗng dưng mở mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trên khẩu trang của Lâm An: "Hôm nay không nhổ hả?"
"Ừ."
Trì Y Y có cảm giác như tội nhân trên pháp trường nghe được câu "Đao kiếm lưu tình".
Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy thì Lâm An đã ngăn cô lại: "Đừng vội, anh giúp em vệ sinh vùng bị viêm.
Như vậy tình trạng viêm sẽ nhanh lành hơn."
"Vâng."
Trì Y Y nghe xong lại nằm xuống.
Cô nghe theo mệnh lệnh của Lâm An, nói mở miệng là mở miệng, nói nhổ nước là nhổ nước.
Vài phút sau, Lâm An rút một tờ khăn giấy đưa cho cô: "Xong rồi đấy."
Trì Y Y đứng dậy lấy giấy lau miệng.
Lâm An cởi găng tay, nói: "Anh sẽ kê cho em một ít thuốc kháng viêm.
Chờ triệu chứng viêm giảm bớt thì quay lại đây nhổ răng nhé."
“Được, cảm ơn.” Trì Y Y vò tờ khăn giấy ném vào thùng rác, ngẩng đầu hỏi: “Anh thường khám bệnh vào lúc nào? Lần sau em sẽ bốc số hẹn anh khám.”
Lâm An suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Lúc nào em rảnh thì nói với anh một tiếng là được."
Trì Y Y và Lâm An nhìn nhau, ánh mắt anh ta có chút lóe sáng.
Cô sảng khoái cười, lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh nói: "Thêm WeChat đi, tiện thể liên lạc."
.
Sau khi ra khỏi phòng khám răng, Trì Y Y gọi xe trở về ngõ Du Dân.
Lâm An đã gửi cho cô một tin nhắn, đặc biệt dặn dò cô gần đây nên ăn đồ thanh đạm.
Mấy ngày nữa có thời gian thì có thể đến phòng khám vệ sinh miệng.
Trì Y Y nhìn vào điện thoại mỉm cười, gửi lại một biểu tượng cảm xúc dễ thương, nói cảm ơn một lần nữa.
Buổi sáng khám răng cầm thuốc, Lâm An chỉ tính phí tượng trưng, nói là bạn học cũ có ưu đãi.
Trì Y Y nhìn ra được, Lâm An rất có thiện cảm với cô.
Cô không phải là người tự phụ, đã thấy qua nhiều ánh mắt của đàn ông nhìn mình rồi nên vẫn có chút mẫn cảm.
Thế nhưng thiện cảm của Lâm An khiến cho người ta khó hiểu, có điều cô sẽ không ngây thơ cho rằng anh ta vẫn còn thích cô từ thời trung học cho đến bây giờ.
Nếu là như vậy thì quá kinh khủng