“Thất công tử.” Ngu Phương Linh e sợ Bách Lí Triều Hoa dùng sức quá mức, tăng thêm thương thế ở cổ tay, lên tiếng đánh gãy lúc hắn đang trầm tư.
Bách Lí Triều Hoa quay đầu lại, một khoảng ánh sáng chiếu vào đáy mắt hắn, giấu đi ánh mắt vốn dĩ từng có.
Rồi sau đó, hắn chống quải trượng, từng bước một bước lên bậc thang.
Ngu Phương Linh đi theo phía sau hắn.
Đại đa số đệ tử của Bách Lí sơn trang đều đã chết vào lần huyết chiến kia, một hồi lửa lớn đã hủy diệt tất cả dấu vết thảm thiết, chỉ còn lại sự rách nát thê lương ở trước mắt.
Bách Lí Triều Hoa xuyên qua sân hoang tàn, ánh mắt một tấc một tấc m.ơn trớn di tích còn lưu lại.
Ngu Phương Linh từng ở Bách Lí sơn trang một khoảng thời gian, còn nhớ rõ ràng bộ dáng trước kia của nơi này, tỷ như nơi Bách Lí Triều Hoa vừa mới đi qua, chính là nơi lúc trước Bách Lí Triều Hoa từng dạy cô kiếm pháp Vô Song.
Đừng nói là Bách Lí Triều Hoa, ngay cả Ngu Phương Linh, nhìn thấy Bách Lí sơn trang hiện giờ, cũng không chịu được, lòng tràn đầy thê lương.
Bách Lí Triều Hoa đột nhiên bỏ quải trượng trong tay ra, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, đầu cúi xuống thật sâu, tóc dài rơi xuống dưới che đi gò má của hắn, thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn.
Ngu Phương Linh đi đến trước người hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Cô không nhìn thấy được vẻ mặt của Bách Lí Triều Hoa, nhưng lại cảm giác được bi thương ập vào trước mặt.
Từ nay về sau, hắn đã không còn nhà.
“Mượn đao của ngươi dùng một chút.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Bách Lí Triều Hoa vang lên.
Ngu Phương Linh rút đoản đao bên hông ra, đưa cho hắn.
Bách Lí Triều Hoa cầm lấy một tấm ván gỗ bị đốt trọi trên mặt đất, dùng sức gập lại, bẻ thành hai đoạn, hắn dùng đao tước sạch tấm ván gỗ, lại dùng mũi đao khắc chữ lên đó.
Toàn bộ quá trình Ngu Phương Linh nhìn đến hãi hùng khiếp vía.
Đợi khắc xong chữ, gò má Bách Lí Triều Hoa đã trắng bệch như tuyết, trên trán mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
Ánh mắt của Ngu Phương Linh dừng trên tấm ván gỗ trong tay hắn, hắn khắc hẳn là một khối bia, bên trên viết “Bách Lí sơn trang Bách Lí Vô Phong chi mộ”.
Bách Lí Vô Phong chính là tên của phụ thân Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa khắc xong chữ, cầm mộc bia cắm xuống mặt đất, tiếp theo, hắn cầm lấy một tấm ván gỗ khác, tiếp tục khắc chữ.
Lần này khắc chính là tên của trưởng tử Bách Lí gia Bách Lí Triều Dương.
Bách Lí Triều Dương cả đời vô năng, uất ức cả đời, trước khi chết nhưng lại hiện ra vài phần khí khái của kiếm khách, dùng chính mạng của mình tuẫn theo kiếm đạo Bách Lí gia.
Ngu Phương Linh vốn lo lắng Bách Lí Triều Hoa như vậy, sẽ nứt toạc vết thương khó khăn lắm mới khép lại được, tăng thêm thương thế, nhưng khi nhìn thấy Bách Lí Triều Hoa khắc những cái tên đó, cô lại nuốt lời khuyên về bụng, tìm thêm mấy tấm ván gỗ, nhổ bỏ đinh trên đó, ở bên cạnh Bách Lí Triều Hoa cùng nhau khắc chữ.
Bách Lí Triều Hoa nhìn cô một cái, không ngăn cản cô.
Khắc đến cuối cùng, ngón tay Bách Lí Triều Hoa ma sát ra máu, máu tươi từ đầu ngón tay trào ra, nhiễm hồng tên trên tấm ván gỗ.
Ngu Phương Linh nhìn những cái tên đó, đại đa số đều là tên cô không quen biết, bề ngoài Bách Lí Triều Hoa lạnh nhạt, mọi việc không hỏi, hóa ra lại có nhiều người được hắn để ở trong lòng như vậy.
Rất nhanh trên sân đã cắm đầy mộc bia có khắc tên, nơi này là nơi các đệ tử của Bách Lí sơn trang táng thân, bọn họ cả đời nguyện trung thành Bách Lí thị, sau khi chết không có quan tài, không có hương khói, thứ Bách Lí Triều Hoa có thể cho bọn họ, cũng chỉ có một khối mộc bài có khắc tên.
Bách Lí Triều Hoa khắc xong một khối mộc bài cuối cùng, cầm đoản đao trả lại cho Ngu Phương Linh.
Trên đoản đao nhiễm máu tươi ở đầu ngón tay của Bách Lí Triều Hoa, Ngu Phương Linh nắm lấy tay áo, tùy ý lau chùi một chút, đem đoản đao cắm về vỏ đao bên hông.
Anh mắt của cô dừng ở mộc bia trong tay Bách Lí Triều Hoa, đây là một khối mộc bia cuối cùng được hắn khắc, cô muốn nhìn một chút bên trên viết tên ai.
Bốn chữ “Tiểu Thất chi mộ” đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ánh vào đáy mắt cô.
Nhớ tới con chim ngốc chỉ thường xuyên tán gẫu “Ăn sung mặc sướng”, ân cần mà đi theo phía sau cô cùng Bách Lí Triều Hoa, kêu “Tiểu nương tử” cùng “tiểu bảo bối Triều Hoa”, một cỗ đau lòng xông thẳng hốc mắt Ngu Phương Linh mà đi.
Ngón tay Bách Lí Triều Hoa nhẹ nhàng vỗ về chữ trên mộc bia, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi trào ra một tia ý cười chua xót, lẩm bẩm: “Tiểu Thất nói nhiều, nàng không ít lần muốn hầm nó.”
Hiện giờ, chim ngốc hay lảm nhảm kia, sẽ không bao giờ đập cánh, bay đến trước mặt hắn, cả ngày luyên thuyên không ngừng.
Bách Lí Triều Hoa cắm mộc bia trong tay xuống mặt đất, lòng bàn tay tì mạnh, phun ra nội lực.
“Thất công tử!” Sắc mặt Ngu Phương Linh khẽ biến, “Lão tiên sinh đã nói, ngươi tạm thời không thể dùng nội lực.”
Bách Lí Triều Hoa không nói gì, gió đêm phất quá gương mặt hắn, lộ ra đôi mắt giấu dưới tóc rối, hốc mắt hắn hơi hơi phiếm hồng, nốt ruồi đỏ tươi dưới đôi mắt lộ ra vài phần diễm sắc suy sút.
Hoàng hôn chậm rãi rơi xuống, màu mận chín nhiễm đỏ nửa bầu trời, sao đầy trời ánh vào đáy mắt hắn.
Ngu Phương Linh ngây người trong chớp mắt.
Bên tai truyền tới tiếng vũ khí sắc bén xé gió mà đến, cô phản ứng cực nhanh, rút đoản đao bên hông, hung hăng chém xuống.
“Bang” một tiếng, một mũi tên bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống bên chân cô.
Ngu Phương Linh nhảy dựng lên, nắm đoản đao, che ở trước người Bách Lí Triều Hoa, cả giận nói: “Đạo tặc phương nào, dám đánh lén!”
Vừa dứt lời, lại là mấy mũi tên bay nhanh mà đến.
Sắc mặt Ngu Phương Linh không thay đổi, đao trong tay quay cuồng, xoát xoát đao, chặt đứt tất cả.
Vọt vào mười mấy bóng người, mỗi người đều mặc y phục xanh, tay cầm trường kiếm, bao vây quanh Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa, thanh niên cầm đầu trong tay kéo trường cung, trên người cõng túi mũi tên, trừng mắt liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái, lạnh lùng nói: “Giết chết hai tên dư nghiệt của Ma giáo này cho ta!”
Đáy lòng Ngu Phương Linh giật mình, cho rằng hắn nhận ra thân thể này chính là Sở Dao Hề của Hoa thần giáo, không kịp giải thích, những thanh niên y phục xanh đó tất cả đã vọt lại đây.
Ngu Phương Linh đành phải nắm chặt đoản đao, cùng bọn họ đánh nhau.
Thanh niên cầm đầu rút ra ba mũi tên, bắn về phía Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh thầm mắng một câu “Đê tiện”, thân hình quay cuồng, ứng phó đệ tử y phục xanh, đồng thời, còn phải tránh khỏi mũi tên thanh niên kia bắn lén.
Trong đó có một mũi tên xông thẳng tới cổ họng cô, Bách Lí Triều Hoa bay nhanh mà đến bên người cô, nâng lên một chưởng, đánh rớt mũi tên, thuận tay từ trong tay một đệ tử y phục xanh đoạt lấy trường kiếm, chém ra kiếm quang sắc bén.
Một kiếm này chém