Chính là lúc này!
Ngu Phương Linh bắn ra ngân trâm sớm đã nắm trong tay, Tần Hạo Nhiên cũng khá cảnh giác, sau khi nghe được âm thanh ngân trâm phá gió bay đến, thân hình vừa chuyển, bay nhanh sang một bên.
Ngu Phương Linh rút ra đoản đao bên hông, chui qua cửa sổ mà vào, ánh đao đánh thẳng chỗ yếu hại trên người hắn.
Tần Hạo Nhiên vội vàng lấy chủy thủ trong tay ra chắn.
Ngu Phương Linh rót đầy nội lực vào đoản đao, đánh rơi chủy thủ trong tay hắn.
“Bang” một tiếng, chủy thủ dừng ở bên chân Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa rũ đầu, ánh mắt ngưng trên chủy thủ trong chớp mắt.
Tần Hạo Nhiên mất vũ khí, cuống quít đi rút trường kiếm bên hông, Ngu Phương Linh tất nhiên sẽ không cho hắn cơ hội rút kiếm, lưỡi dao của đoản đao lóe ánh sáng lạnh, nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Hai mắt Tần Hạo Nhiên trừng lớn, nâng bàn tay lên, trong tay nội lực phun ra nuốt vào, bổ về phía Ngu Phương Linh.
Dù sao cũng là đại đệ tử thân truyền của phái Bích Sơn, Ngu Phương Linh dù có công lực của Sở Dao Hề, lại có vũ khí, thế nhưng cũng nhất thời không có cách nào bắt hắn lại.
Tần Hạo Nhiên không dám đối đầu trực diện với lưỡi dao của Ngu Phương Linh, liên tục lui về phía sau, bỗng nhiên, dưới chân hắn bị vướng một chút, thân thể không tự chủ ngã về phía sau.
Hắn chưa kịp ổn định lại thân thể, một bàn tay tái nhợt, đã nắm chủy thủ, sạch sẽ lưu loát mà xẹt qua bên gáy hắn, nhất thời máu phun tung toé, nhiễm hồng tầm mắt hắn.
Đồng tử của Tần Hạo Nhiên chợt phóng đại, hắn muốn quay đầu lại, nhìn về người phía sau, nhưng mà không chờ hắn thấy rõ vẻ mặt của người nọ, thân thể hắn đã ầm ầm một tiếng ngã xuống đất, hắc ám che trời lấp đất nuốt hết ý thức vốn có của hắn.
Cho đến một tia hơi thở cuối cùng đứt hẳn, Tần Hạo Nhiên cũng không hề nhắm mắt lại.
Ngu Phương Linh nắm đoản đao, đứng thẳng bất động tại chỗ.
Bách Lí Triều Hoa ra tay quá nhanh, không nói Tần Hạo Nhiên, ngay cả cô cũng chưa kịp phản ứng lại.
Máu của Tần Hạo Nhiên bắn đầy người cô, trên mặt nạ cũng không may mắn thoát khỏi, trước mắt cô toàn là máu phun tung tóe, qua một hồi lâu, cô mới từ màu máu tươi đẹp trước mắt phục hồi tinh thần lại.
Một đao kia của Bách Lí Triều Hoa, đã dùng hết sức lực của hắn, “Ầm” một tiếng, chủy thủ từ trong tay hắn rơi xuống, thân thể hắn mất lực chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất.
Ngu Phương Linh như mới tỉnh lại từ trong mộng, chạy về phía Bách Lí Triều Hoa, thất thanh kêu: “Thất công tử!”
Bách Lí Triều Hoa hơi xốc mí mắt, gò má đẹp đẽ đã mất đi phong thái ngày xưa, phủ kín sương tuyết trắng bệch, con ngươi đen nhánh cũng trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Lồng ngực của hắn phập phồng theo biên độ nhỏ, hô hấp đã vô cùng mỏng manh.
Ngu Phương Linh bắt lấy tay hắn, phát hiện tay hắn vô cùng lạnh, cô vén tay áo của hắn lên, chiếu vào đáy mắt cô chính là vết roi cùng vết đao che kín da thịt.
Những vết thương này đều rất mới, người khởi xướng là ai không cần nói cũng biết.
Bốn năm trước ở đại hội thử kiếm, Bách Lí Triều Hoa bị “Lục Mạn Thanh” lừa gạt, nhất thời hiếu thắng, nổi bật ở trên đài thử kiếm, lại vì hôm nay sinh mầm tai hoạ.
Ngu Phương Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Hạo Nhiên trên mặt đất chết không nhắm mắt.
Cứ như vậy mà chết, thật là tiện cho hắn.
Cô nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, lòng bàn tay dán vào nhau, truyền một chút nội lực cho hắn.
Thần chí của Bách Lí Triều Hoa tỉnh táo hơn vài phần, ánh mắt dừng ở trên người cô, thanh âm cực kỳ suy yếu: “Ngươi đã trở lại.”
“Thực xin lỗi, Thất công tử, là ta thiếu suy xét, mới làm hại ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy.”
“Lòng người khó dò, việc này không trách ngươi được, ta cũng không biết, hóa ra lại có người hận ta đến tận đây.” Bách Lí Triều Hoa tự giễu cười.
“Ta đây sẽ đưa ngươi rời đi.” Ngu Phương Linh đỡ Bách Lí Triều Hoa đứng dậy.
Bách Lí Triều Hoa vươn tay sờ soạng, nhặt chủy thủ nhiễm máu trên mặt đất lên, cắm về trong vỏ đao, giắt ở bên hông.
Ánh mắt Ngu Phương Linh quét qua phòng một lần, tìm được quải trượng của hắn, lấy tới đưa cho hắn.
Bách Lí Triều Hoa chống quải trượng, đi đến bên giường, cúi người ôm lấy hộp gỗ trước kia Ngu Phương Linh giao cho hắn, ôm ở trên người.
Ít nhiều Tần Hạo Nhiên bọn họ vẫn chưa chú ý tới hộp gỗ này.
Rất kỳ quái, ba ngày nay bọn họ chỉ lo tra tấn hắn, ép hỏi 《 Kiếm phổ Vô Song 》 ở đâu, cư nhiên lại làm như không thấy hộp gỗ này.
Hộp gỗ này đích xác không bắt mắt, nhưng cũng không hề kém bắt mắt đến nỗi trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của nó.
Trong lòng Bách Lí Triều Hoa nghi ngờ không thôi.
Trên thực tế, đây là Ngu Phương Linh cố ý, cô giao Linh Tê kiếm cho Bách Lí Triều Hoa, suy xét lấy tình huống trước mắt của Bách Lí Triều Hoa, thần binh trong tay, luôn khiến cho người mơ ước, ngược lại kéo tới họa sát thân.
Cho nên, cái hộp gỗ này đã được định chế đặc biệt, có thuộc tính “Ẩn thân”.
Ẩn thân cũng không phải là không nhìn thấy, mà như Bách Lí Triều Hoa cho rằng “Không bắt mắt”.
Trừ bỏ Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh, bất luận kẻ nào nhìn thấy cái hộp gỗ này, đều sẽ theo bản năng mà xem nhẹ.
Vì thuộc tính “Ẩn thân” này, ước chừng tiêu phí 2% tiến độ xuyên qua của cô, có thể giữ được Linh Tê kiếm, không lỗ.
Ngu Phương Linh đẩy cửa phòng ra, gian nhà ở này hẻo lánh, chắc hẳn động tĩnh ngày thường Tần Hạo Nhiên tra tấn Bách Lí Triều Hoa quá lớn, mới vừa rồi bọn họ ở trong phòng đánh nhau vẫn chưa khiến cho ai chú ý.
Ngu Phương Linh quay đầu lại nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa: “Thất công tử, thừa dịp bọn họ chưa phát hiện, chúng ta đi mau.”
Bách Lí Triều Hoa gật đầu.
Hai người bước ra khỏi nhà ở, đi đến dưới góc tường, Ngu Phương Linh duỗi tay ôm lấy Bách Lí Triều Hoa, thả người bay lên.
Trước khi cô tới cũng đã tìm hiểu địa hình của khách điếm này rõ ràng, cách vách có cái chuồng ngựa, Bách Lí Triều Hoa hành động không tiện, cần thiết tìm một con ngựa thay đi bộ.
Ngu Phương Linh từ chuồng ngựa dắt ra một con ngựa đen cường tráng, đỡ Bách Lí Triều Hoa lên ngựa, nhưng vào lúc này, cách vách truyền đến một tiếng kinh hô: “Người tới mau! Giết người! Đại sư huynh bị người giết ——”
Sắc mặt Ngu Phương Linh khẽ biến, xoay người lên ngựa, ngồi ở trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa, nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, để ở bên hông mình: “Thất công tử, nắm chặt ta.”
“Các ngươi là ai!” Tiếng hô cách vách khiến cho đệ tử canh cửa phái Bích Sơn chú ý, có đệ tử từ ngoài sân đi vào, thấy Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa trên lưng ngựa, không khỏi chấn động.
Ngu Phương Linh nâng cổ tay, ném ra một nắm đá vừa rồi tùy tay bốc, hét lớn một tiếng: “Đỡ ám khí!”
Những đệ tử đó đều theo bản năng mà né tránh sang một bên, Ngu Phương Linh nắm chặt cơ hội, ruổi ngựa về cửa chạy như điên.
Ánh mắt của Ngu Phương Linh không tồi, chọn ngay con ngựa to béo khỏe mạnh, chạy nhanh giống như bốn vó sinh gió,