【 Đinh, hệ thống kiểm tra đo lường thấy nhân vật khuôn mẫu đã tử vong, phán định nhiệm vụ lần này thất bại.
Có muốn tiêu hao 10% tiến độ xuyên qua, đưa ký chủ truyền tống về thời điểm sống lại? 】
Bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Ngu Phương Linh lựa chọn “Đúng”.
Một tiếng ầm ầm, thân thể Sở Dao Hề ngã xuống đất, ý thức của Ngu Phương Linh bị rút ra.
Sau một trận choáng váng, Ngu Phương Linh về lại thân thể của mình.
Hệ thống: “Truyền tống thành công, hoan nghênh trở về.”
Ngu Phương Linh mở ra giao diện của hệ thống, lần này không những không hoàn thành nhiệm vụ, còn phải tiêu hao 10% tiến độ xuyên qua, hơn nữa còn đổi 2% cho thuộc tính ẩn thẩn, vất vả lắm mới tích cóp được 90% tiến độ xuyên qua, lập tức lại ngã về 78%.
Ngu Phương Linh ủ rũ cụp đuôi mà ngồi xổm dưới góc tường.
Hệ thống nhận thấy được mất mát của Ngu Phương Linh, cổ vũ nói: “Ký chủ đừng khổ sở, còn có nhiệm vụ mới, lần này chọn phần đơn giản chút.
Cố lên! Cố lên! Cố lên!”
Cũng làm khó hệ thống dùng âm thanh máy móc lạnh như băng, còn mạnh hơn là giả vờ dễ thương.
Ngu Phương Linh bật cười, giải thích nói: “Tôi nghỉ để thở đã, cứ chậm mà đi.”
Cho dù là trò chơi, nhân vật luôn tử vong, cũng sẽ mất sức.
Dù sao cũng phải cho cô chút thời gian, tự mình chữa khỏi.
Ngu Phương Linh muốn về nhà, nghỉ ngơi trong chốc lát, đã tỉnh hơn, đứng dậy, click mở hệ thống: “Có nhiệm vụ đơn giản nào, tùy ý hiện lên mấy cái xem sao.”
Đến nỗi Bách Lí Triều Hoa, cô đã tận lực, vận mệnh của hắn sẽ như thế nào, đã không phải là việc cô có thể quản được.
Hệ thống: “Đinh, phát hiện nhiệm vụ mới.”
Ngu Phương Linh: “Nhận.”
Hệ thống: “Nhiệm vụ mới đã được tiếp nhận.
Nhiệm vụ khó khăn: Cấp A.
Nội dung nhiệm vụ: Thu hoạch đàn Hồng Ngọc Nô.
Thời hạn nhiệm vụ: Ba ngày.
Khen thưởng hiệm vụ: 13% tiến độ xuyên qua.”
“Đàn Hồng Ngọc Nô?” Ngu Phương Linh bóp cằm, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không phải cô không biết đây là đàn gì, mà là cô biết đây là đàn nào, mới cảm thấy giật mình.
Hồng Ngọc Nô là đàn của Phù Loan, Phù Loan là người mê võ, cũng là người mê đàn.
Một tay ra chưởng, một tay đánh đàn, là việc hết sức phong nhã, Phù Loan còn có một nhã hào, tên là “công tử Mẫu Đơn”.
Mẫu Đơn, kiếm, đàn, là ba thứ trên đời Phù Loan yêu nhất.
Không khéo chính là, Hồng Ngọc Nô là một cây đàn Phù Loan yêu nhất.
Muốn lấy được đàn từ trong tay Phù Loan, cũng không phải một chuyện dễ.
Có điều, Ngu Phương Linh đến người khó gặm như Bách Lí Triều Hoa vậy mà cũng dám gặm, còn có cái gì mà phải sợ Phù Loan.
Lần này bận việc lâu như vậy, một chút tiến độ xuyên qua cũng không kiếm được, mệt muốn chết, không bằng từ chỗ của Phù Loan kiếm về một chút.
Cô cắn chặt răng, lựa chọn “Tiếp nhận nhiệm vụ”.
Hệ thống: “Đinh, nhiệm vụ đã được tiếp nhận.
Mời ký chủ lựa chọn nhân vật: 1, nhân vật tự kiến; 2, nhân vật khuôn mẫu.”
“Nhân vật khuôn mẫu.” Ngu Phương Linh không chút nghĩ ngợi mà nói ra.
Hoa thần giáo là chỗ nào, không có thân phận tiện ra vào, người xa lạ vào giáo chính là một chữ “Chết”.
“Đinh, đang sưu tầm nhân vật khuôn mẫu.
Đinh, đã sưu tầm xong, mời ký chủ kiểm tra và nhận kết quả.”
Ngu Phương Linh click mở nhân vật khuôn mẫu, lần này nhân vật khuôn mẫu chỉ có một lựa chọn, nhưng cũng không ngoài ý muốn, dù sao cũng là một nơi như Hoa thần giáo, không có vài người có thể tự do ra vào, cố tình người này còn phải phù hợp với điều kiện “Đã chết”.
Nhân vật khuôn mẫu tên là “Tư Họa”.
Ngu Phương Linh từng tiếp nhận ký ức của Sở Dao Hề, tuy rằng mỗi lần sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ký ức của nhân vật khuôn mẫu sẽ tự động bị xóa bỏ, nhưng những hoạt động khi cô từng làm nhật vật khuôn mẫu đã trải qua, sẽ không bị xóa.
Nói cách khác, chỉ cần cô từng dùng qua kỹ năng của nhân vật khuôn mẫu, mấy ký ức này sẽ luôn tồn tại, cho nên kỹ năng cũng có thể truyền thừa xuống.
Khi làm nhân vật Sở Dao Hề, cô đã từng gặp Tư Họa, ký ức trong đầu về Tư Họa, không hề bị xóa, bởi vì đây không phải là ký ức của Sở Dao Hề, mà là ký ức của cô.
Thị Kiếm cùng Tư Họa, một nam một nữ, người hầu bên người Phù Loan, là người trong toàn bộ Hoa thần giáo, có khả năng tiếp xúc với Phù Loan nhất.
Lần này lại làm cô chiếm tiện nghi lớn.
Ngu Phương Linh rất vừa lòng.
Âm thanh của hệ thống lại lần nữa vang lên: “Kiểm tra đo lường thấy ký chủ đã chọn nhân vật khuôn mẫu, ký ức đang hoàn thành, mời ký chủ kiểm tra và nhận.
Sắp khởi động thông đạo truyền tống, ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Ngu Phương Linh nhắm mắt lại, cảm giác choáng váng quen thuộc lại lần nữa đánh úp về trong óc, theo đó mà đến, còn có ký ức của Tư Họa.
Hóa ra Tư Họa chết, không thoát khỏi liên quan với nữ nhân Chúc Lan Nhược này.
Tư Họa chính là bị Chúc Lan Nhược giết.
Ngày đó, cô vì thoát khỏi truy đuổi của Hoa thần giáo, trói lại mấy thám tử kia.
Sau khi thám tử thoát thân, đem tin tức truyền về Hoa thần giáo, Phù Loan tức khắc lệnh Chúc Lan Nhược khởi động bí thuật truy tung, truy tung cô cùng Bách Lí Triều Hoa.
Sau khi tìm được cô cùng Bách Lí Triều Hoa, Phù Loan lấy Mẫu Đơn truyền tin, truyền cô đến gặp.
Chúc Lan Nhược mượn cơ hội này, giải bỏ huyệt đạo cho Bách Lí Triều Hoa, khiến Bách Lí Triều Hoa chính mắt thấy mặt nạ của cô rơi xuống, ở trước mặt Phù Loan sử dụng bảy chiêu của kiếm pháp Vô Song.
Bách Lí Triều Hoa cho rằng cô là kẻ lừa đảo, chịu đả kích.
Nhưng tất cả việc Chúc Lan Nhược làm, đều dừng ở trong mắt Tư Họa, sau khi trở lại Hoa thần giáo, Tư Họa lấy áp bức, áp chế Chúc Lan Nhược tiến cử nàng làm hữu hộ pháp.
Chúc Lan Nhược tàn nhẫn độc ác, sao lại sợ nàng được, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, lau cổ nàng, ném vào vực Vô Hồi trong Hoa thần giáo.
Giờ phút này Ngu Phương Linh đang đứng ở dưới vực Vô Hồi, ngửa đầu nhìn vách núi.
Vô hồi, vô hồi, có đi mà không có về, cô đang ở đáy vực này, bảo cô quay về kiểu gì.
Ngu Phương Linh cắn răng.
Cô cùng cái người tên Chúc Lan Nhược này, quả thực chính là không hợp mệnh, đừng để cô gặp được Chúc Lan Nhược, nếu không thế nào cũng phải cho nàng ta chiêm ngưỡng ra trò.
Thời gian làm nhiệm vụ chỉ có ba ngày, chỉ với việc tìm cách về, đã tốn mất gần hai ngày.
Hai ngày sau, Ngu Phương Linh quần áo tả tơi mà đứng ở trước vực Vô Hồi.
Quần áo trên người là khi leo lên vách núi, bị bụi gai cùng núi đá cứa rách, bùn đất trên mặt là bị dính trong quá trình leo lên, càng miễn bàn một thân bẩn thỉu cùng dính đầy vết máu.
Cô nhìn thoáng qua ánh trăng trên đỉnh đầu.
Hôm nay chắc là mười sáu, ánh trăng mới có thể đẹp như vậy, ánh trăng sáng tỏ bao phủ Hoa thần giáo, liếc mắt nhìn một cái, phảng phất giống như đang đặt mình trong tiên cung.
Chỉ là hiện tại không phải thời điểm để cảm thán, thời gian nhiệm vụ mất đi hiệu lực còn dư lại 6 tiếng, cô phải nắm chắc thời gian.
Người như Phù Loan, ngày thường ngoại trừ tập võ, chính là chăm đủ loại Mẫu Đơn, ngồi đánh đàn.
Hồng Ngọc Nô là một cây đàn hắn thích nhất, tất nhiên phải cất ở Cầm Trai, tự mình xử lý.
Cầm Trai, nhìn tên đoán nghĩa, chính là nhà ở Phù Loan dùng để sắp xếp đống đàn hắn yêu thích.
Phù Loan sưu tập đủ loại đàn vang danh thiên hạ, ngoại trừ Hồng Ngọc Nô, Cầm Trai còn có rất nhiều danh cầm, có