Ba ngày sau.
Trên đường rộng lớn lát đá xanh người đến người đi, trên mặt Ngu Phương Linh đầy bùn, ôm một cái bát vỡ, quần áo tả tơi mà ngồi ở trong một góc, giương mắt nhìn tới nhìn lui trong dòng người.
Ba ngày, cô ở chỗ này giả làm ăn mày, ước chừng nhìn ba ngày, căn bản không chờ được bóng người của Hàn Lãng.
Chớ nói Hàn Lãng, ngay cả những người khác của võ lâm, một người cũng không thấy.
Hỏi thăm một vòng, mới biết được Hàn Lãng đã nhiều ngày không biết gặp phải đả kích lớn gì, tự nhốt mình ở tổng đàn võ lâm, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, ngay cả thê tử của mình là Bách Lí Triều Vân, đến thăm hắn cũng không gặp.
Ngu Phương Linh đánh giá, Hàn Lãng đã thu được tin biệt viện bị đốt cháy rụi, tin tức Lục Mạn Thanh đã chết, chịu đả kích lớn, mới tự nhốt mình lại.
Hắn cứ nhốt như vậy, cũng không biết sẽ tự nhốt bao lâu.
Nhiệm vụ cũng có thời hạn, nếu vượt qua thời gian quy định mà vẫn chưa lấy được mục tiêu vật phẩm, tức coi là nhiệm vụ thất bại.
Ngu Phương Linh quyết định chủ động xuất kích.
Nếu đã không gặp được Hàn Lãng, vậy cô chỉ có thể xuống tay từ nơi khác.
Thời điểm Ngu Phương Linh còn đang trầm tư, cạch một tiếng vang nhỏ vang lên, một đồng tiền bị ném vào trong bát cô đang ôm.
Tinh thần của Ngu Phương Linh bị tiếng vang này kéo về, cô nhìn thoáng qua đồng tiền này, cầm nó lên, để trong lòng bàn tay, cắn môi.
Một chỗ khác ở trên đường, một đám thiếu niên khí phách hăng hái giục ngựa mà đến.
Đi trước là một người người mặc y phục trắng như tuyết, bên hông treo một cây kiếm, mặt mày lạnh lùng xinh đẹp như tuyết, cố tình ở dưới mắt phải lại có một nốt ruồi màu đỏ thắm, giúp hắn thêm ba phần diễm sắc, bảy phần ôn nhu.
Thiếu niên nắm dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, thần sắc chuyên chú mà nhìn phía trước.
Ngựa hắn đang cưỡi là một con đen toàn thân, bốn vó giống như mây kéo mưa đến, trong chớp mắt liền chạy tới trước mắt.
Tròng mắt Ngu Phương Linh xoay chuyển, buông lỏng đồng tiền trong tay ra, tiền đồng nhanh như chớp lăn ra ngoài, lập tức lăn ra giữa đường.
Ngu Phương Linh đuổi theo đồng tiền, cũng đuổi ra giữa đường, cô khom người nhặt đồng tiền trên mặt đất, một bộ dáng hồn nhiên không biết nguy hiểm sắp đến.
Ngựa của thiếu niên như bay mà đến, nhảy dựng lên, mắt thấy sắp dẫm phải đầu Ngu Phương Linh.
“Triều Hoa huynh, cẩn thận — —” Phía sau truyền đến tiếng kinh hô của đồng bạn.
Bạch y thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, không chút hoang mang mà nắm chặt dây cương trong tay, tuấn mã phát ra một tiếng tiếng hí thật dài, hai chân trước giơ lên cao, tức giận mà ngừng lại, lùi về phía sau.
Mày thiếu niên nhẹ nhàng nhíu một chút, từ trên lưng ngựa xoay người mà xuống, đi đến trước mặt Ngu Phương Linh.
Tên ăn mày ngơ ngác ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt trừng lớn, vẫn không nhúc nhích, cả người cứng đờ mà nhìn thiếu niên, tựa hồ đã bị dọa choáng váng.
Lông mày của thiếu niên nhíu đến chặt, nốt ruồi phía dưới đôi mắt thanh diễm như bị tẩm qua nước, có vẻ đa tình lại ôn nhu.
Hắn hơi hơi cúi người, một chút cũng không chê vẻ dơ bẩn cùng mùi trên người tên ăn mày, vươn tay về phía cô, nho nhã lễ độ hỏi một câu: “Cô nương, ngươi không sao chứ?”
“Triều Hoa huynh! Triều Hoa huynh! Vừa rồi nguy hiểm thật.” Mấy đồng bạn đuổi tới, sôi nổi xoay người xuống ngựa, đi đến bên người Bách Lí Triều Hoa, xem xét tình huống của Bách Lí Triều Hoa, phát hiện Bách Lí Triều Hoa cũng không bị thương, đều nhẹ nhàng thở ra.
“Tên ăn mày như ngươi bị sao đấy, không muốn sống nữa đúng không!” Bọn họ thấy Bách Lí Triều Hoa không có việc gì, quay đầu trách cứ Ngu Phương Linh.
Màn biểu diễn vừa rồi mạo hiểm vô cùng, nếu không phải vì cứu nàng ta, Bách Lí Triều Hoa cũng sẽ không mạnh mẽ dừng ngựa lại, phải biết rằng, dưới tình huống như vậy, chỉ cần hơi vô ý, thì sẽ ngã từ trên lưng ngựa xuống, bị chính ngựa của mình dẫm cho tan xương nát thịt.
“Được rồi, ta không có việc gì.” Bách Lí Triều Hoa đánh gãy lời của bọn họ, thu tay lại, chậm rãi đi đến bên người Ngu Phương Linh, vỗ nhẹ lên trán của cô.
“Triều Hoa huynh, đừng chạm vào, bẩn.” Mấy đồng bạn thấy hắn hành động như vậy, đại kinh thất sắc.
Bách Lí Triều Hoa không chút nào để ý tới, hắn nửa ngồi xổm trước mặt Ngu Phương Linh, dùng tay vén lên sợi tóc rơi trên gò má của cô, thả nhẹ giọng nói thêm chút nữa: “Có bị thương chỗ nào không?”
Ngu Phương Linh phảng phất như lúc này mới phản ứng lại, kinh hoảng mà vươn tay, kéo lấy tay áo của Bách Lí Triều Hoa.
Trên tay cô toàn là nước bùn, lần lôi kéo này, lập tức ấn ra mấy dấu tay đen nhánh trên tay áo tuyết trắng của Bách Lí Triều Hoa.
“Tên bẩn thỉu kia, đừng có sờ loạn, Triều Hoa huynh há là người ngươi có thể sờ.” Bách Lí Triều Hoa bên người có mấy đồng bạn, đều là con cháu của những gia tộc khác, lần cưỡi ngựa này, vất vả lắm mới kết giao được với Bách Lí Triều Hoa, tất nhiên nơi chốn đều phải lấy lòng hắn.
Trên khuôn mặt của Bách Lí Triều Hoa có vài phần không vui, mấy người kia cho rằng hắn đang chán ghét tên ăn mày, càng thêm hăng say, giơ tay nhấc chân đẩy Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh thuận thế liền ngã xuống lòng ngực của Bách Lí Triều Hoa, hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Người nọ hoảng sợ, biện giải nói: “Ta không dùng bao nhiêu lực.”
Bách Lí Triều Hoa nhấp khóe môi, biểu hiện này thông thường là hắn đang không vui, người nọ còn muốn biện giải vài câu, thấy hắn như thế, vội vàng đem lời nói nuốt về.
Bách Lí Triều Hoa ôm Ngu Phương Linh vào trong ngực, xoay người lên ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, ruổi ngựa rời đi.
Những người khác thấy hắn rời đi, cũng nhanh chóng lên ngựa rời đi theo.
Ngu Phương Linh bị Bách Lí Triều Hoa gắt gao ôm vào trong ngực, hương khí duy nhất trên người thiếu niên chui vào chóp mũi cô, mùi hương này như là hơi thở cỏ cây ở trong núi rừng, vô cùng dễ ngửi, Ngu Phương Linh nhịn không được trộm hít mấy cái.
Cô cố ý.
Cố ý ném đồng tiền kia, cố ý chạy ra giữa đường, cố ý té xỉu ở trong lòng ngực của Bách Lí Triều Hoa.
Vừa mới bị Bách Lí Triều Hoa một kiếm xuyên tim, nói thật, trong nháy mắt khi nhìn thấy Bách Lí Triều