“Ngươi vừa không ghét bỏ hai mắt hắn mù, hắn lại có ý với ngươi, vì sao ngươi không chịu làm thê của hắn?”
“Đây là hai chuyện khác nhau.”
“Ngươi không chịu làm thê tử của hắn, chẳng lẽ trong lòng ngươi đã có người khác?” Hoa Hi phu nhân nói.
Ngu Phương Linh ngẩn ra, nghĩ đến gì đó, theo lời nói của bà ta gật đầu: “Không sai, trong lòng ta đã có người khác, ngươi không thể cưỡng bách ta làm thê tử của Bách Lí công tử.”
Bách Lí Triều Hoa hơi nghiêng đầu.
Ánh mắt của Hoa Hi phu nhân dừng ở trên người Bách Lí Triều Hoa: “Vậy còn công tử thì sao? Ngươi cũng có người trong lòng?”
“Không có.” Bách Lí Triều Hoa lắc đầu.
Hoa Hi phu nhân hiểu rõ cười, ánh mắt quay lại trên người Ngu Phương Linh: “Nói cho ta, người trong lòng ngươi là ai?”
“Ta nói cho ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn ép ta thành thân với người trong lòng ta?”
“Tất nhiên không phải, ta sẽ đi giết hắn, như vậy ngươi sẽ không còn người trong lòng.” Giọng nói của Hoa Hi phu nhân vẫn rất ôn nhu, nói đến hai chữ giết người, ngữ khí thoải mái như đang hái một đóa hoa.
Bách Hoa Giản cũng nằm trong bản đồ của 《 Du mộng giang hồ 》, về Hoa Hi phu nhân, Ngu Phương Linh từng xem qua tóm tắt về nhân vật này.
Bà ta đã từng là Thần Vương phi đại danh đỉnh đỉnh, vì để phu quân của mình có thể lấy được ngôi vị hoàng đế, không tiếc khơi mào chiến hỏa.
Nhưng trận phản loạn này rất nhanh đã bị trấn áp, bà ta cùng Thần Vương song song bị bắt, vào lúc cuối cùng, thế nhưng Thần Vương lại đẩy hết sai lầm lên đầu bà ta, đổi lấy việc giữ được tính mạng của mình.
Mưu triều soán vị, là tội danh tru di chín tộc, Thần Vương phi làm chủ mưu, bị phán lăng trì xử tử.
May có Bách Hoa Giản âm thầm quay vòng, lấy một thị nữ có tướng mạo tương tự thay thế, mới cứu được bà ta.
Từ đây về sau, tâm trạng của Hoa Hi phu nhân thay đổi mạnh, ẩn cư Bách Hoa Giản, không hề hỏi đến thế sự.
Nhưng đoạn tình cảm với Thần Vương bạc tình đó, khiến cho Hoa Hi phu nhân vô cùng thống hận nam nhân, toàn bộ Bách Hoa Giản, không hề nhìn thấy bóng dáng của một người nam nhân.
Nếu để bà ta gặp phải nam tử bạc tình, nhất định sẽ dùng khổ hình tra tấn, ngược lại, nếu gặp phải nam tử tình thâm nghĩa trọng, bà ta sẽ tựa như hiện tại vậy, lấy danh nghĩa thành toàn, ép buộc nam nữ kết làm vợ chồng.
Bách Hoa Giản nhiều năm từ trước tới nay, đều gặp phải nam tử bạc tình, lần này Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh rơi vào tay, Hồng Nương như bà ta chắc chắn phải làm rồi.
Nhưng nếu như chỉ cần thành thân, cũng không phải việc khó.
Ngu Phương Linh nhớ rõ trong giới thiệu về Hoa Hi phu nhân còn từng nhắc, Hoa Hi phu nhân làm Hồng Nương, là muốn mạng người.
Sau khi nam nữ kết làm vợ chồng, bà ta sẽ ép hai người uống rượu độc, bởi vì ở trên thế gian này, không có gì là vĩnh hằng không thay đổi, chỉ có người chết mới có thể vững tình…
Quả thực chính là một người bệnh tâm thần không hơn không kém.
Hôm nay đúng như bà ta mong muốn, thành thân với Bách Lí Triều Hoa, kế tiếp chờ đợi hai người chỉ sợ sẽ là rượu độc của Hoa Hi phu nhân.
Nội lực của Bách Lí Triều Hoa bị phong bế, hai người lại vây ở nơi này, thật đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Để thoát khỏi, chỉ có một biện pháp.
Tròng mắt Ngu Phương Linh xoay chuyển, ra vẻ khó xử: “Ngươi không giết được hắn.”
“Ta tự hỏi mặc dù võ công không phải đứng đầu thiên hạ, nhưng trong chốn giang hồ cũng không có người ta không giết được.
Nói cho ta, hắn là ai?” Ngu Phương Linh đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Hoa Hi phu nhân.
Hoa Hi phu nhân luôn luôn tự phụ, mắt cao hơn đầu, cũng không đặt bất luận kẻ nào vào mắt.
“Người trong lòng ta là… Giáo chủ Hoa thần giáo Phù Loan.” Ngu Phương Linh mặt không đổi sắc mà nói.
Tình huống nguy cấp, cô chỉ có thể lấy Phù Loan tới ứng khẩn cấp.
Lần trước Phù Loan đánh cô một chưởng, hại nhân vật của cô tử vong, coi như hắn đã lấy của cô một mạng, lấy võ công của hắn, Hoa Hi phu nhân nhất định không thể thương tổn hắn nửa phần.
Nghe được tên của Phù Loan, khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Bách Lí Triều Hoa, cuối cùng cũng có phản ứng.
Hắn chậm rãi nắm chặt mười ngón, nắm thành nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Mặc dù hắn như cũ không nói lời nào, nhưng sắc mặt khó coi lại bán đứng thù hận của hắn đối với Phù Loan.
Bách Lí sơn trang có huyết hải thâm thù với Hoa thần giáo, Phù Loan còn hại người khác người không ra người quỷ không ra quỷ, suýt nữa phế bỏ một thân công lực.
Hắn biến thành dáng vẻ hiện giờ này, đều là do Phù Loan ban tặng.
Tất cả đều rơi vào trong mắt Hoa Hi phu nhân, ngay lập tức cũng tin lời nói của Ngu Phương Linh vài phần.
Nếu không phải trong lòng Ngu Phương Linh có Phù Loan, Bách Lí Triều Hoa lạnh như sương băng, cũng sẽ không bởi vì cái tên này mà phản ứng lớn như vậy.
Ngu Phương Linh vẫn luôn quan sát sắc mặt Hoa Hi phu nhân, vẫn chưa chú ý tới phản ứng của Bách Lí Triều Hoa, cô thấy Hoa Hi phu nhân sau khi nghe thấy cái tên này, thần sắc cứng lại trong chớp mắt, liền biết lúc này cô đánh cuộc là chính xác.
Cô lại nói: “Giáo chủ Phù Loan hắn… Tính tình không được tốt, còn có thói ở sạch, nếu để hắn biết nữ nhân của mình bị người khác chạm vào, nhất định sẽ không để yên như vậy.
Tâm ý của phu nhân ta hiểu được, chỉ là vì thành toàn ta cùng Bách Lí công tử, bồi thường toàn bộ Bách Hoa Giản, có vẻ không được tốt lắm.”
Hoa Hi phu nhân đời này hận nhất nam nhân, nghe được Ngu Phương Linh nói mình không bằng Phù Loan, trong lòng không phục, hừ lạnh một tiếng: “Người khác sợ hắn, ta cũng không sợ, ta đây sẽ đi giết hắn.”
Bà ta phất tay áo liền đi, trước khi đi, nhìn thoáng qua nữ tử áo xanh: “Lục Châu, phái người chú ý bọn họ.”
Hoa Hi phu nhân đi rồi, Lục Châu đi đến trước giường, dịu giọng mở miệng: “Đã là ý tốt của phu nhân, hai vị sao không tiếp nhận?”
Ngu Phương Linh cười nói: “Thành thân không cần vội, không bằng chờ phu nhân thay ta giết giáo chủ Phù Loan, trở về nói tiếp cũng không muộn.”
Lục Châu nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ ngươi chờ được, vị công tử bên cạnh ngươi lại không chờ được.”
“Có ý gì?”
“Phu nhân sớm đã cho hắn ăn hoan tình cổ bảy ngày bảy đêm, ước chừng cũng sắp đến thời gian phát tác.
Hai vị đều là người giang hồ, tất nhiên không cần quan tâm lễ nghĩa, mấy quá trình bái thiên địa sẽ tạm thời miễn, đợi hai vị làm phu thê, chắc hẳn phu nhân cũng sẽ mang theo đầu của Phù Loan quay về, đến lúc đó hai vị bái đường là được.”
Tươi cười của Ngu Phương Linh cứng ở khóe miệng.
“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, Lục Châu cũng không quấy rầy hai vị, chúc hai vị sớm sinh quý tử.” Lục Châu chậm rãi rời khỏi nhà ở, đôi tay đóng cửa phòng lại, “Bang” một tiếng khóa lại, ngoài phòng truyền đến giọng nói của nàng ta, “Hai người các ngươi canh chừng ở đây, có việc gọi ta.”
“Vâng.” Thị nữ đáp.
Ngu Phương Linh cứng mặt, quay đầu nhìn Bách Lí Triều Hoa: “Lời nói của nàng ta ngươi nghe hết chứ?”
Gò má của Bách Lí Triều Hoa không biết khi nào đã nổi lên hồng nhạt, trên trán ra một tầng mồ hôi trong suốt.
Ngu Phương Linh hoảng sợ, vội vàng lui ra sau, chỉ là cổ tay của cô còn buộc dây xích, lui nửa ngày, cũng chỉ thối lui được đến góc tường.
“Ngươi, ngươi không sao chứ?” Ngu Phương Linh thầm kêu không ổn.
Cái tốt không linh cái xấu linh, “Hoan tình cổ bảy ngày bảy đêm” trên người Bách Lí Triều Hoa phát tác.
Bách Lí Triều Hoa nghe thấy thanh âm của cô, hơi nâng đầu.
Ngu Phương Linh chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên màu hồng, thiên địa giống như điên đảo một phen, khi chăm chú nhìn lại lần nữa, cô đã bị Bách Lí Triều Hoa đè ở dưới thân.
“Bách Lí công tử, ngươi ngươi ngươi ngươi ngàn vạn lần đừng có