Ngu Phương Linh dịch xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, rót một ly trà lạnh uống.
Bách Lí Triều Hoa lại lần nữa tiến vào trạng thái quên mình.
Ngu Phương Linh cuối cùng cũng yên lòng, xem ra, cô lại tránh được một kiếp.
Bên môi tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn, Ngu Phương Linh lấy tay vỗ về môi, mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm sớm đã dâng lên sóng to gió lớn.
Cô bị hôn!
Cô bị một người trong sách hôn!
Cô rõ ràng là muốn làm như không có việc gì xảy ra, chỉ là xúc cảm tàn lưu ấm áp bên môi kia, dường như đang bốc cháy, vẫn luôn nóng đến đáy lòng.
Cô lại lần nữa rót thêm một ly trà lạnh uống, muốn nói mình phải bình tĩnh, mới nãy chỉ là một việc ngoài ý muốn, nụ hôn kia, cũng không phải là ý muốn của cô cùng Bách Lí Triều Hoa.
Một ly trà lạnh này đi xuống, quả nhiên dập tắt không ít đống tạp niệm nóng bỏng.
Đêm đã khuya.
Ánh đèn chậm rãi thiêu đốt, ngẫu nhiên trong đèn tuôn ra một tiếng “Bang” nhỏ.
Ngu Phương Linh ngồi ở trước bàn, nhìn Bách Lí Triều Hoa trong màn lụa đỏ.
Bách Lí Triều Hoa một thân hồng y diễm liệt, tỏa sáng rực rỡ cả phòng, không biết từ lúc nào, cô lại nhìn đến ngây người, cho đến khi trong đèn lại lần nữa tuôn ra một tiếng “Bang”.
Không chắc chắn hoan tình cổ trong cơ thể Bách Lí Triều Hoa còn có thể phát tác lần nữa hay không, Ngu Phương Linh cũng không dám đến gần, ngồi yên tại đó nửa đêm, ngồi đến nỗi nửa người dưới cũng đã tê rần.
Cô đứng dậy, hoạt động một chút.
Bách Lí Triều Hoa trước sau vẫn duy trì một động tác, cứng đờ giống một cục đá, Ngu Phương Linh không nhịn được, lặng lẽ đi đến trước mặt hắn, vươn tay, nhẹ nhàng phe phẩy ở trước mắt hắn.
Bách Lí Triều Hoa giơ tay, cầm lấy cổ tay của cô.
“Ngươi vẫn tỉnh sao.” Ngu Phương Linh bị bắt gặp tại trận, không khỏi có chút xấu hổ.
“Ta đang luyện công.”
“Sao ngươi biết ta…”
“Có gió.” Bách Lí Triều Hoa buông cổ tay cô ra, “Lúc ngươi huy động bàn tay, ta có thể cảm giác được gió.”
“Ngươi luyện công phu gì vậy?” Ngu Phương Linh bắt đầu nói sang chuyện khác.
“Một môn công pháp của Bách Lí gia, tu luyện cửa công pháp này, yêu cầu bỏ đi công lực lúc đầu, không được vui buồn quá mức.
Lại cực dễ tẩu hỏa nhập ma, còn cần phải phối hợp tu luyện với《 băng ngọc huyền tâm quyết 》, nếu như thuận lợi, sẽ có thể học xong trong bảy ngày.”
Ngu Phương Linh vốn tưởng rằng, hắn luyện công là muốn tháo bỏ công lực bị Hoa Hi phu nhân phong bế, lại không dự đoán được hắn sẽ tu luyện chiêu hiểm như này.
Hắn luyện công pháp nguy hiểm như vậy, cô không dám quấy rầy hắn nữa, vội vàng đứng dậy đi về ngồi bên cạnh bàn.
Mấy ngày kế tiếp, hoan tình cổ trong cơ thể Bách Lí Triều Hoa chưa hề phát tác lại.
Ngu Phương Linh cho rằng không phát tác, thực tế mỗi đêm cổ độc đều sẽ phát tác một lần, mỗi lần phát tác, Bách Lí Triều Hoa đều sẽ nắm chặt mảnh sứ kia.
Ngày thứ sáu, hoan tình cổ bảy ngày bảy đêm đã phát tác sáu lần, lòng bàn tay Bách Lí Triều Hoa lại thêm một miệng vết thương mới, hắn cực kỳ chán ghét người khác đụng chạm, lại cố tình tránh Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh cũng không biết, vết thương trong lòng bàn tay của hắn đã chồng chất.
Hôm nay mới vừa vào đêm, ngoài phòng vô cùng im ắng, Bách Lí Triều Hoa hơi nghiêng đầu về phía Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh hiểu ý, cầm lấy vỏ gối, đi đến bên cạnh bàn, xốc chụp đèn lên.
Vỏ gối ở dưới ngọn lửa, lẳng lặng bốc cháy.
Bách Lí Triều Hoa đi đến phía sau cửa.
Ngu Phương Linh ném gối lửa lên trên giường, trên giường đều là đồ rất dễ bắt lửa, không bao lâu, ngọn lửa đã cắn nuốt màn lụa đỏ, phát ra tiếng vang.
Ngu Phương Linh bình tĩnh mà nhìn ánh lửa, chụm đôi tay để ở bên môi, trong giọng nói tràn đầy kinh hoảng: “Người tới mau, cháy! Mau dập lửa!”
Thị nữ đứng ngoài phòng nghe thấy âm thanh, quay đầu thấy ánh lửa bùng cháy trong phòng, nhất thời thay đổi sắc mặt, móc chìa khóa, mở cửa phòng, mới vừa vọt vào, sau cổ đã truyền đến một đòn nghiêm trọng.
Hai thị nữ ngã xuống đất, Bách Lí Triều Hoa thu tay lại, vượt qua thân thể các nàng, nhàn nhạt nói: “Đi.”
Ngu Phương Linh gật đầu: “Chờ một lát.”
Cô kéo màn lụa dính lửa vứt trên mặt đất, dùng chân dẫm tắt ánh lửa.
Nơi này nếu như thật sự nổi lên lửa lớn, rất nhanh sẽ khiến cho những người khác chú ý.
Sau khi lửa tắt, cô đi đến bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, dắt lấy tay áo của hắn, đi về phía cửa.
Bách Lí Triều Hoa theo cô lôi kéo, vượt qua ngạch cửa.
Dọc theo đường đi, do Ngu Phương Linh dẫn đường, Bách Lí Triều Hoa chỉ điểm nơi thủ vệ đứng, hai người thông suốt.
Nhưng lại không biết cửa ra ở đâu, lại phải loay hoay trong chốc lát.
“Phu nhân sắp trở lại, nhanh chóng lục soát cho ta, ngàn vạn lần không thể để hai người bọn họ chạy trốn.” Đang lúc Ngu Phương Linh mặt ủ mày chau, trong gió đêm truyền đến giọng nói của Lục Châu, trong lòng Ngu Phương Linh thất kinh, hiểu được là hai thị nữ té xỉu kia đã bị người khác phát hiện.
Cô nghe Lục Châu nói đến việc phu nhân sắp quay về, liền biết kế hoạch của mình đã thất bại, cô không thể mượn cây đao Phù Loan này, giết Hoa Hi phu nhân.
Đến khi cần thiết rời khỏi Bách Hoa Giản, Hoa Hi phu nhân tới nơi, cô cùng Bách Lí Triều Hoa chắc chắn chết không có chỗ chôn.
Cô kéo tay áo Bách Lí Triều Hoa, xoay chuyển ánh mắt, thấp giọng nói: “Bách Lí công tử, đi bên này.”
Ánh trăng rải rác từ đỉnh đầu rơi xuống, tối nay nhiều mây, có vẻ ánh trăng khá ảm đạm, Ngu Phương Linh nắm tay áo Bách Lí Triều Hoa, nhanh chóng xuyên qua màn hoa.
“Bách Lí công tử, mau.” Tim Ngu Phương Linh đập nhanh, một loại cảm giác nguy hiểm sắp áp đỉnh, làm cô không khỏi tăng nhanh bước chân.
“Ở bên kia!” Có người kêu sợ hãi.
Bị phát hiện.
Ngu Phương Linh xoay người, tâm nhảy lên, bất chấp Bách Lí Triều Hoa sẽ bực bội, nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, cắn răng nói: “Bách Lí công tử, đi theo ta, chạy.”
Hai người xuyên qua bóng đêm, phía sau đuổi theo vô số bóng người.
“Bọn họ ở bên kia, bắn tên!” Theo Lục Châu vừa dứt lời, bóng mũi tên che trời lấp đất rơi xuống chỗ hai người.
Tai Bách Lí Triều Hoa khẽ nhúc nhích, đến gần bên người Ngu Phương Linh, mang theo cô né tránh làn tên bay tới.
“Keng keng keng” mũi tên đâm sâu vào đất phía sau bọn họ, cả người Ngu Phương Linh đầy mồ hôi lạnh.
Bọn họ nếu chạy trốn, Hoa Hi phu nhân trở về hỏi trách, nô bộc của Bách Hoa Giản hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Dù sao đều phải chết, giữ lại thi thể của Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa, có lẽ còn có thể lấy công chuộc tội.
Nhóm người Lục Châu đã nổi lên sát tâm.
Cuối biển hoa, là một khoảng đất bằng phẳng, trên đất dựng một tấm bia đá, trên ghi hai chữ “Cấm địa”, Ngu Phương Linh chạy trốn vội vàng, không chú ý tới chữ trên bia đá.
Lục Châu mang theo người hầu, đuổi tới trước cấm địa.
Nàng ta giơ cánh tay lên, ý bảo tất cả mọi người dừng lại.
“Làm sao bây giờ, Lục Châu đại nhân, bọn họ vào cấm địa.” Một thị nữ thở hồng hộc hỏi.
Vẻ mặt Lục Châu thay đổi: “Phái người canh ở cửa, chờ.”
Ngu Phương Linh mang theo Bách Lí Triều Hoa chạy một đoạn đường, phát hiện nhóm Lục Châu không đuổi theo, không khỏi ngừng lại, thở hổn hển mấy hơi.
Một đường chạy này, mệt làm cả người cô đổ mồ hôi đầm đìa.
Công pháp kia của Bách Lí Triều Hoa tuy nói học cấp tốc