“Công tử, ngài tỉnh rồi sao?” Đinh Đương bên ngoài nghe thấy âm thanh trong động, thử hỏi một câu, “Có cần Đinh Đương vào hầu hạ ngài mặc quần áo không?”
Bách Lí Triều Hoa kéo thảm lên trên, bao lấy Ngu Phương Linh, còn mình ngồi dậy, tùy tay cầm một kiện xiêm y khoác lên trên người, nói: “Vào đi.”
Hai mắt hắn đã mù, hành động không tiện, một năm này đều do Đinh Đương ở bên cạnh hầu hạ hắn.
Trong lòng Đinh Đương biết rõ ràng chuyện xảy ra đêm qua, khi đi vào mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ coi như cái gì cũng không nhìn thấy, đi đến bên người Bách Lí Triều Hoa, giúp hắn mặc áo lên.
Ngu Phương Linh chui ở trong thảm, khuôn mặt trướng đỏ bừng, đến đầu cũng không dám lộ ra.
“Công tử có đói bụng không, ta có nấu cháo.”
Cháo là Đinh Đương cố ý dậy sớm nấu, hôm qua công tử nhà hắn vất vả một đêm, ngày thường luyện kiếm cũng chưa phải chịu đựng lâu như vậy, Đinh Đương sợ thể lực của hắn không chống đỡ nổi, trời còn chưa sáng đã bận việc.
Ngu Phương Linh kia ngày thường lại không nhìn ra là dính người như vậy, chiếm lấy thân mình công tử nhà hắn thì không nói, đến tay cũng không buông tha, cứ láo nháo muốn công tử nhà hắn xoa bụng cho nàng.
Bàn tay kia của công tử nhà hắn, chính là dùng để nắm kiếm Linh Tê, kiếm pháp cao siêu khi dùng ra, có mấy ai có thể so sánh được, nàng ta cư nhiên đòi lấy bàn tay đó đi xoa bụng cho mình.
Đinh Đương nghĩ tới lại buồn bực, nhưng mặt lại đỏ, đáng thương hắn ngồi trong gió lạnh, nghe xong lời âu yếm chàng chàng ta ta của hai người cả một đêm, nhưng đa số cũng không nghe rõ lắm!
“Cháo múc ra trước, nếu lạnh thì nấu lại, giờ đi nấu chút nước ấm.” Bách Lí Triều Hoa nói.
Đinh Đương giúp Bách Lí Triều Hoa thắt xong đai lưng, đi ra ngoài.
Đinh Đương vừa đi, Ngu Phương Linh bọc thảm ngồi dậy, cầm lấy quần áo trên mặt đất mặc vào.
Cô cùng Bách Lí Triều Hoa mặc đều là y phục hồng lấy từ Bách Hoa Giản, cả một ngày cũng chưa thay xiêm y, có điều đây là vùng hoang vu dã ngoại, cô cũng không thể yêu cầu quá nhiều.
Ngu Phương Linh mặc từng cái lên người, lúc khoác lên người cái cuối, mới phát hiện váy bị xé rách một vết dài.
Cô liếc nhìn Bách Lí Triều Hoa một cái, vốn cho rằng ngày ấy Bách Lí Triều Hoa xé rách áo ngoài chỉ là muốn cho Lục Châu xem, hóa ra hắn thật đúng là có cái ham mê này.
Bách Lí Triều Hoa không biết Ngu Phương Linh đang nhìn hắn, hắn s.ờ soạng, cầm kiếm đang gác trên mặt đất lên, rút ra mũi kiếm, từ cổ tay áo lấy ra một tấm khăn, lau kiếm.
Ngón tay Bách Lí Triều Hoa thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp như là trúc ngọc hạng nhất, đôi tay này thích hợp cầm kiếm, càng thích hợp đánh đàn viết chữ.
Nếu như hắn không phải là người trong giang hồ, cũng nên là một công tử nhẹ nhàng thanh quý như ngọc.
Nhớ tới đêm qua lạnh đến run kia, chính bàn tay này, dán sát với da thịt của cô, gương mặt lại lần nữa đỏ lên, thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất.
Cũng may Bách Lí Triều Hoa hiện giờ không nhìn thấy cảnh này.
Áo ngoài đã rách, không thể mặc, đơn giản không mặc nữa.
Ngu Phương Linh cúi đầu thắt xong đai lưng, đứng dậy, mới vừa đi vài bước, chân cẳng đã bủn rủn, cả người cô không chịu khống chế mà nghiêng về phía trước, may mà một đôi tay kịp thời vươn tới, chặn ngang ôm lấy cô.
Ngu Phương Linh hốt hoảng ra mồ hôi lạnh, nâng tay phải lên, vốn muốn đi nắm lấy cánh tay của Bách Lí Triều Hoa, lại không cẩn thận phất qua mặt hắn, ngón tay mắc phải, kéo xuống lụa đỏ đang quấn quanh mắt hắn.
Ngu Phương Linh ghé vào trong ngực Bách Lí Triều Hoa, ngơ ngẩn mà nhìn lụa đỏ trong tay.
Cô thề, cô tuyệt đối không cố ý, tuy rằng cô rất tò mò, đôi mắt phía dưới dải lụa này là như thế nào, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc, vi phạm vào ý nguyện của Bách Lí Triều Hoa, nhìn lén đôi mắt hắn.
Bách Lí Triều Hoa phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt khi lụa đỏ bị kéo xuống, liền nhắm hai mắt lại, đáng tiếc, Ngu Phương Linh còn nhanh hơn.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, cô đã nhìn rõ ràng, thấy được nốt ruồi đỏ như máu dưới khóe mắt kia, cũng nhìn thấy được cặp mắt giấu ở dưới dải lụa là màu đỏ máu.
Bách Lí Triều Hoa nhắm mắt lại, đỡ Ngu Phương Linh vững vàng, vươn tay, dò dẫm tới tay cô, lấy đi lụa đỏ, một lần nữa phủ lên mắt.
Ngu Phương Linh không nói gì hồi lâu, vẫn không nhúc nhích, đến hô hấp cũng trở nên cẩn thận hơn.
Bách Lí Triều Hoa thở dài, hỏi: “Nàng đã thấy?”
Ngu Phương Linh rối rắm, chưa tìm ra từ để nói, thính lực của Bách Lí Triều Hoa quá tốt, đến hô hấp của cô thay đổi cũng có thể nghe ra, nếu như cô nói dối, hô hấp chắc chắn sẽ loạn.
“Nàng không nói gì, quả nhiên đã thấy.” Bách Lí Triều Hoa cũng không có ý truy trách, giọng điệu ngược lại là dịu dàng xưa nay chưa từng có, “Ta biết, nàng luôn tò mò về đôi mắt của ta.”
Ngu Phương Linh nho nhỏ mà lên tiếng: “Ừm.”
“Ta trời sinh không phải người mù.”
“Ta biết, trước kia huynh có một đôi mắt sáng ngời thanh triệt.” Ngu Phương Linh gật đầu, chợt nhớ tới ở trong mắt Bách Lí Triều Hoa, từ trước họ vốn chưa gặp, vội vàng bổ sung một câu, “Người trên giang hồ đều nói như vậy, nói Thất công tử của Bách Lí sơn trang phong thần tuấn tú, đặc biệt cặp mắt kia quả thực là điểm mắt vẽ rồng, phía dưới mắt phải có một nốt ruồi si tình, làm người nhìn qua cả đời khó quên.”
Bách Lí Triều Hoa ngây người trong chớp mắt, nhịn không được cách lụa đỏ, s.ờ soạng nốt ruồi kia, thấp giọng thở dài: “Mọi người thường nói, mệnh nhiều tai kiếp, mới có thể sinh ra một nốt ruồi đỏ như vậy, sao nàng lại nói nó là nốt ruồi si tình?”
Lời nói kia của Ngu Phương Linh, nửa đoạn trước Bách Lí Triều Hoa không biết thật giả, lời sau kia chỉ nói linh tinh cho hắn biết, đó là lời cô soạn ra dỗ hắn vui vẻ.
Người bên hắn đều nói, khóe mắt sinh ra nốt ruồi đỏ này, là tượng trưng cho tai kiếp, chứng minh cả đời này của hắn mệnh nhiều tai nạn, chú định phải nếm hết khó khăn trên nhân thế, nước mắt chảy hết, mới có thể chảy ra huyết lệ.
“Nốt ruồi đỏ là ấn ký tình nhân chấm ở khóe mắt, có ấn ký này, bất luận luân hồi bao nhiêu lần, biến thành dáng vẻ gì, chỉ bằng ánh mắt đầu tiên nàng cũng có thể nhận ra huynh ở trong biển người mênh mông.
Có người sẽ lưu lại ấn ký này ở trên mặt huynh, đủ để thuyết minh huynh là người đa tình si tình, đáng giá nàng luân hồi mấy đời, cũng muốn tìm được huynh về.” Ngu Phương Linh phải dùng hết dây thần kinh não, mới soạn ra được một cái truyền thuyết như vậy.
Trên thực tế, lúc cô nói lời này cũng khá chột dạ.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, lúc mình đang báo danh thí nghiệm viên ở trong trò chơi này, đã từng điền một cuốn các câu hỏi, trên cuốn câu hỏi có một câu kiến nghị về hình tượng vai chính.
Sau khi cô mang cuốn câu hỏi đó về nhà, khi trả lời câu hỏi, ngón tay không cẩn thận quẹt qua góc bàn bị vỡ ra, một