“Ngu cô nương, phu thê đối bái!” Bên tai truyền đến giọng của Đinh Đương, Ngu Phương Linh tắt hệ thống, mờ mịt mà nhìn về phía Đinh Đương.
Vẻ mặt Đinh Đương có chút nôn nóng, nhắc nhở nói: “Phu thê đối bái ——”
Ngu Phương Linh lúc này mới nhớ tới, mình đang bái thiên địa cùng Bách Lí Triều Hoa, cô chuyển ánh mắt sang Bách Lí Triều Hoa.
Vẻ vui mừng của Bách Lí Triều Hoa ngưng ở khóe môi, trên gò má bao trùm ánh trăng lạnh lẽo, cả người hiện ra vài phần âm trầm cùng cố chấp.
Nếu phần âm trầm cùng cố chấp có thực thể, hiện tại đại khái toàn thân hắn đều đang quanh quẩn khí đen.
Đây tuyệt đối là khúc nhạc dạo khi muốn hắc hóa!
Ngu Phương Linh vội vàng ôm quyền, vái một vái với Bách Lí Triều Hoa.
Vốn cô còn có chút lo lắng, lấy vẻ cố chấp hiện giờ của Bách Lí Triều Hoa, cô đi rồi, hắn nhất định sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng.
Còn may, sau khi thế giới đổi mới, hắn sẽ quên cô đi, một lần nữa biến về người thiếu niên mười sáu tuổi ôn nhu đa tình kia.
Cái này làm tâm lý đang nặng nề của Ngu Phương Linh lập tức nhẹ đi không ít.
Cũng đúng, nơi này vốn chỉ là một trò chơi, cảm giác thể nghiệm dù có chân thật thế nào, thì cũng chỉ là trò chơi, người trước mặt đang yêu cô tận xương như Bách Lí Triều Hoa này, cũng chỉ là một đống số liệu mà thôi.
Nói cách khác, tình yêu của hắn đối với cô, chỉ là một đống số liệu.
Không có số liệu này, tất cả tình yêu của hắn cũng sẽ không là gì.
Nghiêm túc không phải Bách Lí Triều Hoa, mà là cô.
Đinh Đương: “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng ——”
Bách Lí Triều Hoa vươn tay, đỡ Ngu Phương Linh đứng lên, vào lúc Ngu Phương Linh không kịp phòng ngừa, đã ôm cô vào trong ngực.
Ngu Phương Linh đang tự mình tỉnh lại, không nên sinh ra tình cảm chân thật với một đống số liệu, thân thể đột nhiên bay lên, hoảng sợ, theo bản năng mà bắt lấy tay áo của hắn.
“Đừng sợ.” Bách Lí Triều Hoa thấp giọng an ủi, ôm cô, đi vào trong sơn động.
Trong lòng ngực hắn ôm Ngu Phương Linh, e sợ sẽ làm ngã nàng, mỗi một bước đều đi vô cùng cẩn thận.
Cho đến khi vào sơn động, đặt Ngu Phương Linh ở trên giường, cũng không có bị ngã.
Bách Lí Triều Hoa hơi cúi người, sờ soạng, bắt lấy hai chân của Ngu Phương Linh, cởi bỏ giày vớ cho cô, dịu nhẹ nói: “Chờ ta trở lại.”
Ngu Phương Linh nhìn bóng dáng của hắn, hít sâu một hơi.
Dù sao số liệu cũng sẽ đổi mới, ký ức của Bách Lí Triều Hoa sẽ bị thanh trừ, không bằng buông tay, yêu đương với hắn một trận, cũng không uổng phí cô xuyên qua một hồi.
Vuốt lương tâm mà nói, hình tượng của Bách Lí Triều Hoa được thiết kế vô cùng đẹp, mặc kệ là ôn nhu hay săn sóc, vẫn là diện mạo tuấn lãng có một không hai, đều phù hợp với yêu thích của cô, nếu như trong hiện thực thực sự có một người đàn ông như vậy, cô cũng rất vui lòng để người ấy làm bạn trai của mình.
Hiện tại cô cũng đã bị Bách Lí Triều Hoa ăn sạch sẽ, không yêu đương với hắn, quá mệt.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, Bách Lí Triều Hoa đã chạy tới bên cạnh bàn, cầm lấy hai chén rượu, xách bình rượu, rót hai chén.
Đôi mắt hắn không nhìn thấy, rượu rớt ra một ít ở trên bàn, hắn dò đầu ngón tay, bắt lấy khăn vải, xoa xoa, rồi sau đó bưng lên hai chén rượu, đi đến mép giường ngồi xuống.
Ngu Phương Linh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của hắn.
Hôm nay hắn mặc một thân hôn phục màu đỏ, đôi mắt che lại bằng lụa đỏ, ở dưới ánh nến chiếu rọi, diễm sắc vô cùng, câu hồn nhiếp phách.
Không hổ là nam chính đứng đầu trong 《 Du mộng giang hồ 》.
Bách Lí Triều Hoa đưa một chén rượu trong đó cho cô.
Ngu Phương Linh cầm chén rượu, rượu trong ly sóng sánh, hơi cụp mắt, sóng mắt lưu chuyển, ngượng ngập nói: “Triều Hoa, đây là lần đầu tiên ta yêu đương.”
Bách Lí Triều Hoa khó hiểu: “Yêu đương là cái gì?”
Ngu Phương Linh thân thể nghiêng về phía trước, tiến lên, hôn chuồn chuồn lướt nước bên môi hắn một cái: “Giống huynh và ta như bây giờ.”
Bách Lí Triều Hoa cười, bên môi giơ lên một độ cung sủng nịnh, cả người bởi vì vẻ vui mừng này, có vẻ càng thêm tươi sáng thanh diễm: “Nếu nàng thích, về sau mỗi ngày chúng ta đều yêu đương.”
Ngu Phương Linh nhìn Bách Lí Triều Hoa như vậy, nghĩ thầm, đáng giá.
Cho dù hắn chỉ là một người trong sách, cô cũng nhận.
Yêu đương nghiêm túc một hồi với người trong sách, đại khái cô là người đầu tiên.
Nghĩ vậy thì sau khi trò chơi online, sẽ có rất nhiều người chơi tới công lược Bách Lí Triều Hoa, nói không chừng cũng có người giống như cô, tạo ra một tuyến cốt truyện, lúc ấy, Bách Lí Triều Hoa có thể cũng giống như bây giờ, yêu đương cùng cô gái đó hay không?
Trong lòng Ngu Phương Linh không hiểu sao có chút ghen tuông nhàn nhạt, vươn tay, nhéo nhẹ gương mặt Bách Lí Triều Hoa: “Huynh nhớ kỹ, về sau chỉ cho phép yêu đương với ta.”
Bách Lí Triều Hoa hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Lệnh của nương tử, tuyệt đối không từ.”
Khi biết hành động hiện tại, ngày sau đều sẽ một lần nữa quay về 0, Ngu Phương Linh cũng không còn cố kỵ, cùng Bách Lí Triều Hoa uống xong rượu hợp cẩn, cô đẩy ngã Bách Lí Triều Hoa lên giường, giống như một con mèo con dính người, cúi người ghé vào trong lòng ngực hắn.
Bách Lí Triều Hoa giật mình, có chút không thích ứng kịp khi Ngu Phương Linh đột nhiên trở nên chủ động như vậy, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn chân tay luống cuống.
Ngu Phương Linh duỗi tay, sờ ra sau đầu hắn, cởi bỏ lụa đỏ.
Bách Lí Triều Hoa vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn theo động tác của cô.
Ánh nến đỏ xuyên thấu qua màn lụa hồng, chiếu rọi lên hai người.
Bách Lí Triều Hoa mở to đôi mắt đỏ đậm, cặp mắt vô thần kia nhìn chằm chằm Ngu Phương Linh, lông mi cong vút bởi vì kích động mà run rẩy, ngay cả khuôn mặt ngày thường luôn lạnh nhạt, cũng phiếm ửng đỏ nhàn nhạt.
Đặc biệt là nốt ruồi đỏ kia, như đang bọc giọt lệ máu, dính ở khóe mắt hắn, đẹp đến kinh tâm động phách.
Ngu Phương Linh cúi đầu, ở khóe mắt hắn in lại một nụ hôn.
Cái hôn này mềm mại lạnh lẽo, giống như cánh hoa rơi xuống, mang theo xúc cảm khó có thể miêu tả.
Nốt ruồi đỏ kia bị hôn, lộ ra diễm sắc hoa lệ.
Trong đầu Ngu Phương Linh lập tức toát ra tám chữ “Cử thế vô song, phong hoa tuyệt đại”.
Trong lòng Bách Lí Triều Hoa rung động, nhịn không được nắm lấy tay Ngu Phương Linh, ép cô vào trong lòng ngực vài phần, hôn cổ tay của cô.
Tiếp theo, một trận trời đất quay cuồng, là Bách Lí Triều Hoa đột nhiên trở mình, thay đổi tư thế, lần này đổi thành Ngu Phương Linh bị đè ở trên giường.
Một bàn tay của Bách Lí Triều Hoa nắm tay cô, mười ngón tay khảm nhập vào nhau, một tay khác thăm tiến vào vạt áo của cô.
Ngu Phương Linh không cam lòng yếu thế, cũng vươn tay túm chặt vạt áo của hắn, hơi dùng sức, vạt áo vốn dĩ chỉ tùy ý khoác, rơi rụng mở ra, lộ ra bờ vai của hắn.
Ngu Phương Linh giương mắt nhìn lên, chiếu vào mi mắt cô, là vết sẹo tung hoành đan xen.
Vết sẹo xưa cũ, màu sắc đã nhạt đi.
Ngu Phương Linh nhớ rõ những vết sẹo này.
Ngày đó đưa Bách Lí Triều Hoa từ Hoa thần giáo ra ngoài, những miệng vết thương này vẫn do cô tự tay xử lý.
Ngu Phương Linh dùng đầu ngón tay tinh tế miêu tả