Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 3


trước sau

"Đang hỏi anh đó? Mau giải thích vì sao trên người anh lại có đồ lót nữ đi!" Hanada Saharuna hung hăng nói.

Chống đỡ ánh mắt của mọi người, Okawa Shidai hít sâu một hơi, cậu ta nắm chặt hai tay trước ngực, khàn cả giọng mà hét: "Người ta mua cho mình mặc cũng không được hả?! Mấy người thật đáng ghét! Sao cứ bắt người ta phải nói toẹt ra chứ——!!"

【Số 4, ông rốt cuộc vẫn phải đi đến bước này.】Trong kênh chat, Hanada Saharuna nhẹ nhàng nói.

【 Bà câm miệng đi. 】 Okawa Shidai mặt vô biểu tình.

Vì để không bị bắt vào tù dẫn đến bài kiểm tra không đạt tiêu chuẩn, Okawa Shidai bất chấp tất cả, giờ phút này từ bỏ tôn nghiêm đàn ông cùng sự nhục nhã của mình xuống. 

"......"Matsuda Jinpei sửng sốt, những người khác trong phòng bị dọa cho lộ ra mắt hạt đậu*. 

(*biểu cảm câm nín hay thấy trong Conan.)

"Á, chẳng lẽ đây là một cô gái sao?" Mặt Takagi Wataru dại ra, nghĩ sao nói vậy buột miệng thốt. 

Lời nói của Takagi vừa cất lên, đôi mắt Okawa Shidai liền lóe lên một tia sáng đỏ "phát hiện kẻ xui xẻo tự dâng mình tới cửa".

Chỉ thấy cậu ta đột nhiên đứng lên nhằm về phía Takagi Wataru, ngón tay tạo thành dáng hoa lan chỉ chọc ngực anh phẫn nộ gào to: "Anh có ý gì hả?! Mặc đồ lót nữ thì nhất định phải là phụ nữ sao? Đàn ông không thể mặc quần áo xinh đẹp đáng yêu à? Đàn ông cũng có quyền lựa chọn trang phục mà mình muốn! Anh đây là kỳ thị giới tính phải không? Luật nào ở Nhật Bản quy định đàn ông không được mặc đồ lót nữ? Có không? Có không?! Cảnh sát thì ghê gớm lắm sao? Cảnh sát có thể tùy tiện kỳ thị người khác sao?! Anh chờ đó cho tôi, tôi nhất định phải khiếu nại anh!" 

"Không, không phải!" Takagi thành thật nào có gặp phải trường hợp này bao giờ, anh hoảng sợ vội vàng xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi! Ý tôi không phải vậy!" 

"Vậy ý của anh là gì!"

Sato Miwako đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, cô vội chạy đến che trước mặt Takagi, trên mặt lộ ra biểu tình xin lỗi, nhẹ giọng giải thích:" Anh Okawa, thật sự rất xin lỗi. Đồng nghiệp tôi cũng không phải là cố ý, chỉ là lỡ miệng thôi..... A! Mặt anh sưng to thật đó, hay là đến bệnh viện kiểm tra trước nhé?" 

"Đúng vậy, anh Okawa, vừa rồi anh bị đánh mạnh như vậy, vẫn là nên chạy đến bệnh viện nhanh đi, có rất nhiều vụ nội tạng bị vỡ đến xuất huyết trong, lúc đầu rất khó cảm nhận được gì, nhưng đến lúc phát hiện ra thì đã muộn rồi nha~" Hanada Saharuna đứng một bên sâu kín nói. 

【 Vui lắm phải không, bắt nạt Takagi thú vị lắm chứ gì? Sao ông không nhằm vào Matsuda Jinpei ấy, rõ ràng tên đó chất vấn ông trước mà? 】 Hanada Saharuna ở trong kênh chat nói. 

【 Còn không phải là tôi không dám sao? Tên Matsuda kia nhìn qua không dễ chọc chút nào.】 Okawa Shidai tỏ vẻ mình chính là thích bắt nạt kẻ yếu vậy đấy. 

Okawa Shidai cuối cùng vẫn được nhà Narihisago đưa đến bệnh viện, bốn người Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm đứng ở dưới tầng, nhìn theo hướng họ rời đi. 

Chờ đến khi xe rời khỏi tầm mắt, Takagi Wataru che mặt lại: "Thanh tra Sato, thanh tra Matsuda, thanh tra Hanada, làm ơn đừng kể chuyện này cho người khác biết."  

"Hả, chuyện nào? Chuyện anh Takagi vọt vào hiện trường phạm tội, trong mắt chỉ có tiền bối Sato, em đứng bên cạnh như người vô hình. Hay là chuyện bị người ta chỉ vào ngực nói kỳ thị giới tính, không được mặc đồ lót đáng yêu vậy?" Hanada Saharuna hỏi.

"Thanh tra Hanada!" Takagi Wataru đỏ mặt. 

Sato Miwako lắc đầu: "Hanada, đừng trêu Takagi nữa, cậu ấy cũng là bị tai bay vạ gió thôi. Nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng phải lỗi của người nào đó sao?"

Nói rồi cô nhìn về phía Matsuda Jinpei có chút không vui: "Thanh tra Matsuda, đã xác định đối phương không phải tên trộm đồ lót rồi, anh còn dùng cái giọng chất vấn đó, trực tiếp nói người ta là tội phạm tiềm năng, anh như vậy sẽ tạo ra mâu thuẫn giữa cảnh sát và người dân đấy! Nói thật, anh đã tới đây 4 ngày rồi, tôi xin anh làm ơn nghe theo lời chúng tôi chút đi, đừng để lần nào cũng là Takagi nhận lỗi thay anh!" 

Matsuda Jinpei rút hộp thuốc lá từ trong túi ra, cắn một điếu ở trong miệng rồi bật lửa, chỉ đứng đó hít khói nhả mây, hoàn toàn phớt lờ lời Sato Miwako. 

Sato Miwako càng tức giận, cô nắm chặt tay đi về hướng Matsuda Jinpei: "Cái tên này...."

Cô vừa mới bước lên đã bị Takagi cản lại, người đàn ông hiền lành này giơ tay che trước mặt Sato, liên tục an ủi: "Được rồi được rồi, thanh tra Sato đừng giận nữa, anh Matsuda cũng không phải cố ý đâu. Anh ấy vừa mới được điều đến, vẫn chưa quen tác phong của Đội 1, chúng ta từ từ nhắc nhở anh ấy là được." Nói tới đây, anh hạ giọng nói: "Thanh tra Sato, thanh tra Megure đã giải thích qua rồi!" 

Lời Takagi Wataru nói làm Sato Miwako nghẹn lại. 

Cô nhìn về phía Matsuda Jinpei, đối phương đút tay trong túi quần thản nhiên hút thuốc, hoàn toàn không có ý định cảm tạ Takagi Wataru. 

Cảnh tượng này làm Sato Miwako tức phát điên,
cô giận dỗi quay đầu đi: "Tôi mặc kệ đấy! Anh thích thì cứ để hắn bắt nạt vậy đi! Tôi phải về cục cảnh sát làm báo cáo! Hanada em muốn ngồi xe cùng chị không?" 

"Hả?" Hanada kinh ngạc mở to hai mắt, tự dưng nhắc đến cô làm gì? 

"Hôm nay đụng phải tên giết người "The Challenger", mấy người chúng ta đều có mặt, hơn nữa Matsuda còn dùng súng bắn hắn bị thương. Trong tình huống này, chúng ta đều phải viết một bản báo cáo thuật lại rõ ràng sự việc." Sato giải thích. 

"Hả!!" Sao lại phiền như vậy chứ!  Trong lòng Hanada vô cùng không tình nguyện, cô yếu ớt nói: "Nhưng mà tiền bối Sato, hôm nay em xin nghỉ phép....Có thể để mai được không....." 

Sato Miwako vỗ vỗ bả vai Hanada Saharuna: "Chị hiểu mà, hôm nay chị cũng xin nghỉ. Nhưng cảnh sát chính là vậy đó, phải luôn đặt công việc lên hàng đầu. Em còn chưa viết báo cáo bao giờ đúng không? Để chị mang em đi thử một lần, dù sao thì về sau sẽ phải viết rất nhiều, em làm quen trước một chút cũng tốt." 

"......Được ạ, cảm ơn tiền bối." Hanada Saharuna ngoài miệng ngoan ngoãn đáp ứng, trong lòng lại âm thầm hận chính mình vì cái gì lại bốc phải thân phận cảnh sát. 

A A A A! Cảnh sát Nhật Bản rốt cuộc là cái loại xã súc* gì vậy! Nghỉ phép còn muốn đi làm? Cái gì mà đem công việc đặt lên hàng đầu, cô cũng có phải cảnh sát hàng thật giá thật đâu! Không có sự nhiệt tình và giác ngộ cao như vậy! 

(*Xã súc (社畜/ Shachiku): Làmột thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản.)

Còn nữa, không chỉ Sato, sao ngay cả 2 tên Takagi và Matsuda kia cũng bày ra bộ dáng "Việc này rất bình thường" thế chứ? Không thể nào? Chẳng lẽ đây là thói quen làm việc trong tương lai của cô? Cảnh sát mấy người bị cái gì vậy? Hết người này đến người kia đều liều mạng như vậy sao? 

Hanada phát điên, cô không biết rằng, về sau mình sẽ gặp được những người còn liều mạng hơn. Khi đó, cô mới chân chính chứng kiến được cái gì gọi là dùng hết mạng sống để làm việc. 

- ------------------------------------

Không thể chịu nổi nữa...... Hanada Saharuna úp mặt trên bàn làm việc, một bộ dạng sắp chết đến nơi. 

Trước mặt cô là một xấp tài liệu, tất cả đều là văn kiện cần sửa lại trong hôm nay. Nội dung đều là các vụ án lớn nhỏ xảy ra ở Tokyo gần đây.....Nói thật, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được uy lực của thế giới trinh thám. Má ơi! Chỉ một tháng, Tokyo đã xảy ra hơn 100 vụ án, trong đó 90% đều là án giết người! Kogoru ngủ gật tham dự mấy chục vụ liền! Quá đáng vừa thôi chứ! 

Hanada Saharuna tức đến run người. Bộ truyện "Thám tử lừng danh Conan" là kỷ niệm tuổi thơ của cô, cô cũng đọc mấy trăm chap rồi. Tổng thể mà nói đây là một bộ manga thú vị, nhân vật trong đó cũng rất tròn trịa. Là một người đam mê nhân vật chính, tự nhiên cô cũng thích nhóm thám tử thông minh đó. Nhiều lúc cũng sẽ không nhịn được mà trào phúng cảnh sát giới trinh thám cùi bắp vl, lần nào cũng phải dựa vào thám tử phá án. Đến khi cô bất hạnh xuyên đến thế giới này, còn đóng vai cảnh sát, mới biết được lượng công việc của họ nhiều như thế nào.

Huhuhu, nhất định là cô bị báo ứng. Tại sao Thần Chết mấy người cứ phải ra ngoài làm gì! Lần nào ra ngoài là xảy ra án mạng lần đó, báo hại lượng công việc của cô tăng mấy lần! Cô ghét thám tử! 

"Hanada, em sao vậy?" Takagi Wataru đi qua cô, nhìn thấy Hanada Saharuna đang ỉu xìu buồn bã, không nhịn được dừng lại hỏi thăm. 

"Huhu....tiền bối Takagi, sao Tokyo không ít đi vài vụ án được vậy." Hanada Saharuna chép miệng, hồ sơ vụ án thật sự quá nhiều.........

Takagi Wataru ngẩn người: "Không ngờ Hanada lại có giác ngộ cao như vậy! Không sai, giữ gìn trật tự an ninh, để Nhật Bản giảm bớt án mạng, chính là nghĩa vụ của cảnh sát chúng ta!" Nói xong anh nắm chặt tay Hanada cổ vũ, "Hanada nhất định có thể vượt qua thời gian thực tập, trở thành một cảnh sát ưu tú! Cố gắng lên!" 

"......" Không, quả nhiên là anh không hiểu ý tôi. 

"Ha." Matsuda Jinpei cầm cốc cà phê đứng sau Takagi phát ra tiếng cười nhạo 

Takagi Wataru không rõ nguyên do mà gãi đầu.

Đúng lúc này, Sato Miwako chạy vọt vào: "Takagi, Hanada, Matsuda! Xưởng rượu tư nhân ở ngoại ô xảy ra án mạng, thanh tra Megure gọi chúng ta qua xử lý!" 

"Người báo án?" Matsuda Jinpei hỏi.

"Là Mori Kogoro!"

Hanada Saharuna mở to hai mắt, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến? Cô sắp gặp được nhóm nhân vật chính trong truyền thuyết sao?!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện