Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 52


trước sau

Khi Hanada Saharuna nhận ra Amuro Tooru đang nhìn vào cổ tay cô, giọng nữ khoe khoang bên cạnh vẫn tiếp tục truyền đến. 

"Chiếc đồng hồ này có giá 13 triệu yên, hơn nữa còn là bản giới hạn, chỉ có khách VIP mới được ưu tiên đặt trước thôi. Nhưng như vậy cũng có lợi, dù sao thì em cũng không muốn đụng hàng với người khác." 

13 triệu một cái đồng hồ........

Nghe cụm từ quen thuộc này, cộng thêm ánh mắt của Amuro Tooru, rốt cuộc Hanada Saharuna cũng nhớ ra  —— đó không phải là cái đồng hồ Sakurai Chinko đưa cho cô sao?! 

Biểu cảm cô trong nháy mắt cứng lại, chẳng trách Amuro Tooru lại nhìn cổ tay cô, hóa ra là người ta nhớ đến vụ mình nhận quà của phú bà ở quán cafe Poirot a! 

Hanada Saharuna cảm thấy chiếc đồng hồ trên tay bắt đầu nóng lên, làm cô có một loại xúc động muốn rụt tay luôn vào trong áo. 

Vị đại tiểu thư kia luôn cố tình kéo cao giọng, rất nhanh đã khiến mấy người Edogawa Conan và Hattori Heiji chú ý tới, ba người quay đầu nhìn về phía bàn ăn ở trung tâm. 

Trên bàn, đại tiểu thư đang đẩy một cái hộp lớn bằng bàn tay đến trước mặt gã nốt ruồi son, biểu tình tràn ngập mong chờ và kiêu ngạo: "Mau cầm đi, không phải tuần sau anh phải đi gặp một nhiếp ảnh gia nổi tiến sao? Như vậy trên người sao có thể không có đồ vật đáng tiền chứ? Chắc chắn sẽ bị người ta xem thường! Đã là người của Oho Mie em đây thì không thể thua ở khoản ăn mặc được!" 

"Em yêu, anh ở bên em cũng đâu phải vì thứ này! Lúc trước đúng là anh có nói muốn mua đồng hồ mới, nhưng anh sẽ tự mua bằng tiền của chính mình.... Anh không cần em tặng thứ đồ đắt tiền như vậy!" Gã nốt ruồi son quay mặt đi đẩy đồng hồ trở về, trên mặt có chút khó xử. 

Thấy một màn này, Hattori Heiji phụt một tiếng bật cười. 

Cậu dùng tay che miệng, ghé vào bên tai Edogawa Conan nhỏ giọng châm biếm: "Vừa nhìn là biết tên kia đang lạt mềm buộc chặt đúng không? Giả vờ giả vịt như vậy chắc sẽ chả ai tin đấy chứ? Cái gì mà "đâu phải vì thứ này", "không cần", thật ra là rất rất muốn đi? Ku.... Khụ khụ, nhóc con, nhìn tên kia xem. 

Tuy đã gạt sang bên cạnh nhưng thực ra lại đang trộm nhìn nhãn hiệu in trên hộp đồng hồ, hiển nhiên là đang xác định giá cả và thật giả.... Wow, thì ra cái này gọi là đồ mặt trắng ăn bám lừa tiền phú bà sao?"

【"Cậu cứ cho tớ tiền làm gì, tiền tớ làm ra cũng đủ tiêu......Với cả tớ cũng không cần quà đắt như vậy." Hanada Saharuna trả lại đồng hồ, dường như có chút bực bội: "Tớ không muốn người ta hiểu nhầm quan hệ của bọn mình!"】Amuro Tooru giương mắt nhìn Hanada Saharuna một cái, lại dời tầm mắt đi.

"......" Trán Hanada Saharuna bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

Lúc này gã nốt ruồi lại bổ sung, "Anh không muốn người khác hiểu nhầm quan hệ của chúng ta!" Anh ta lộ ra biểu tình tức giận: "Bởi vì yêu em nên anh mới ở bên em!" 

Hattori Heiji phấn khích, chụm tay lại làm ra bộ dáng hai mắt sáng trưng, cố ý đổi giọng bắt chước nói: " "Anh không muốn người khác hiểu nhầm qua hệ của chúng ta ~", hahaha  đúng là giống y như đúc tình tiết nam phụ ngu dốt lừa gạt nữ chính vô tri trong phim truyền hình mà mẹ tớ hay xem lúc sáng sớm. 

Nói cho cậu nghe, lát nữa cô ả kia chắc chắn sẽ nói cái gì mà "là em tự nguyện", " anh nhất định phải nhận lấy" gì gì đó cho mà xem..... Cười chết mất. Sao thời buổi này phú bà với thiên kim đại tiểu thư đều bị cái thủ đoạn thiểu năng này lừa gạt được chứ? Đúng là đồ ngốc!" 

Edogawa Conan câm nín nhìn cậu, Toyama Kazuha bên cạnh bị chọc cười, che miệng lại cười run bần bật. 

"......." Hanada Saharuna sờ sờ trán, nương động tác dùng tay che đuôi mắt. 

Tầm nhìn của cô rơi trên mặt đất, hoàn toàn không muốn biết giờ phút này Amuro Tooru ngồi đối diện đang dùng biểu cảm gì nhìn mình. 

"Anh yêu à, anh đừng nghĩ nhiều như vậy, tiêu tiền vì người mình yêu thì có gì là sai? Là do em tự nguyện!" Đại tiểu thư chạm vào mu bàn tay gã nốt ruồi son, một tay khác đặt trên đùi anh ta, mờ ám vuốt ve: "Anh là người hiểu em nhất trên đời này. Em chỉ muốn làm cho người đàn ông vừa thấu hiểu vừa khiến em thỏa mãn được vui vẻ mà thôi! Dù thế nào đi nữa thì anh cứ nhận lấy món quà này đi mà ~" 

【 "Là chính tớ muốn để cậu phung phí! Cho người mình thích tiêu tiền thoải mái thì có gì sai!" Mỹ nữ vội vàng nói, cô gắt gao nắm chặt lấy tay Hanada Saharuna: "Tớ mặc kệ người khác nghĩ thế nào! Trên thế giới này chỉ có Saharuna mới có thể thấu hiểu tớ!"】

Amuro Tooru lại liếc nhìn Hanada Saharuna một cái, nhưng cô đang dùng tay che mặt nên không để ý.....Dù sao thì cô cũng đã đủ xấu hổ rồi. 

Hattori Heiji vẫn còn hứng thú bừng bừng tiếp tục bình luận: "Cái gì mà tiêu tiền vì người mình yêu, lại còn sờ tay sờ chân...... Chậc chậc, đúng là người lớn hư hỏng." Nói rồi cậu đột nhiên nhìn về phía Hanada Saharuna nói: "Cái này chắc cũng đủ xem là giao dịch tình tiền chứ.... Nếu hai người kia là công chức nhà nước thì đã bị bắt rồi phải không, thanh tra Hanada?" 

"......." Người lớn hư hỏng - công chức nhà nước nuôi cá - Hanada Saharuna nở nụ cười: "Đây cũng chỉ có thể xem như vấn đề đạo đức cá nhân, trừ phi dùng tình và tiền để đạt được chức vụ phi pháp thì mới bị bắt thôi. Ba của Hattori-kun không phải là cảnh sát trưởng tỉnh Osaka sao, chắc là rất rõ ràng việc này mới đúng chứ?"

Ba nhóc chính là người cầm đầu cảnh sát ở Osaka đó, còn hỏi cái rắm!

Nếu không phải Hattori Heiji tuyệt đói không có khả năng biết được những việc cô đã làm, Hanada Saharuna thật sự cảm thấy đối phương rõ ràng là cố ý! 

"Bởi vì những người xung quanh ba em đều là người nghiêm túc và tận tâm với công việc, nên em chưa bao giờ nghe qua có những chuyện như vậy mà." Hattori Heiji sờ gáy, đĩnh đạc nói: "Cho nên em mới muốn hỏi thanh tra Hanada đó!" 

Thằng nhóc con này có ý gì?! Ám chỉ chị đây không chuyên nghiệp sao?! Hay là cố tình móc mỉa chuyện làm hải vương kia?! Chẳng lẽ Amuro Tooru  không những cứng đầu mà còn là một tên khốn khiếp miệng rộng thích buôn chuyện sao?! 

Nghĩ như vậy, Hanada Saharuna lập tức gạt đi xấu hổ, "nguýt  ——" một tiếng quay mặt sang trừng Amuro Tooru, trong mắt tràn ngập lửa giận. 

Là người chứng kiến quá trình chăn cá của Hanada Saharuna, cũng vừa đồng thời cảm thấy xấu hổ theo cô, Amuro Tooru giờ phút này quả thực so với Đậu Nga còn oan hơn. Đối mặt với lửa giận của cô, anh chỉ có thể đáp lại bằng một ánh mắt vô tội. 

Hanada Saharuna nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, trong lòng thầm chắc chắn đối phương nhất định đã nói gì đó. 

Cô bị chọc điên tiết, cầm lấy cái chai quăng vỡ, sau đó quay đầu lại cười lạnh với Hattori Heiji: "Tiếc thật, bên người chị đây cũng toàn là người chuyên nghiệp, cho nên đối với việc này chị đây cũng chẳng biết nhiều lắm. Dù sao thì cảnh sát so với công chức nhà nước khác thì bận như chó, ai rảnh mà ứng phó với cái loại đàn bà khó chơi như vậy?!" 

Còn không phải sao? Phụ nữ cô chọn chẳng những đưa tiền tặng quà, còn hào phóng chủ động rủ người khác chơi NP, thậm chí còn mời cả anh vào..... Đúng là hiểu chuyện vô cùng luôn! 

Amuro Tooru rốt cuộc không nhịn được nữa lộ ra mắt cá chết, hoàn toàn không còn gì để nói đối với vị hậu bối đầu óc thông minh, năng lực nghiệp vụ mạnh, hơn nữa còn cứu bạn thân của mình này.

Anh thật sự không hiểu vì sao đối phương lại có loại sở thích như vậy, từ việc hành hung tên đánh bom kia mà nói, rõ ràng trong lòng cô luôn có ý thức công lý. Nhưng bình thường lại lười biếng không chịu được, rõ ràng ghét tăng ca phát điên, lại có thể dành ra chút thời gian chia thời khóa biểu cho đàn cá của mình....... Nếu thật sự cảm thấy có quá nhiều việc phải lo, vậy thì cô bớt bớt một chút đi được không hả?!

Hattori Heiji cái gì cũng không biết, hoàn toàn không hiểu được những lời âm dương quái khí của Hanada Saharuna. Nghe vậy cậu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm ai cũng chuyên nghiệp hết!" 

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, đôi nam nữ trên bàn ăn ở giữa vẫn tiếp tục diễn một màn "Chuyện thường ngày của phú bà và tiểu bạch kiểm".

"Cảm ơn em yêu!" Gã nốt ruồi son lộ ra biểu tình cảm động, cuối cùng cũng nhận lấy đồng hồ: "Đã vậy thì anh cũng không thể lại từ chối nữa! Đành nhận thôi!"

Hanada Saharuna trong cơn giận dữ nhịn không được trợn trắng mắt, lập tức mở ra kênh chat trong não.

【 Hanada Saharuna [1]: Ê! Mẹ nó cái cặp đôi chết dẫm bên kia phiền quá! Mặc kệ mấy người dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể làm cho bọn họ câm miệng, tôi sẽ giúp mấy người hoàn thành bài kiểm tra lần này!】

Lời này vừa dứt, khí đen héo mòn trên người nhóm Aoi Takeo lập tức cứng lại, sau đó nhanh chóng tiêu tan.

Aoi Takeo đột nhiên đứng dậy, kéo yukata xuống để lộ ra sự nghiệp tuyến, hùng hùng hổ hổ hướng về phía cặp tình nhân. Ngay khi cô chuẩn bị đến được chỗ mục tiêu, một tiếng sấm rầm to chợt vang lên, sau đó đèn nhà ăn bị dập tắt! 

Nhà ăn vốn đèn đuốc sáng trưng bỗng lâm vào bóng tối, trong tiếng kinh hô của mọi người, một tiếng sấm nữa lại vang lên. Cùng lúc đó, một tia chớp cắt ngang qua hắc ám, trong khoảnh khắc trắng sáng nhợt nhạt ngắn ngủi, một bóng hình màu đen đang lặng lẽ không tiếng động đứng ở cửa nhà ăn.

Đôi mắt mang theo tơ máu của thứ đó nhìn chằm chằm vào mọi người, khiến người ta sởn cả gai ốc 

"A a a a a ——!!" Toyama Kazuha và đại tiểu thư phát ra tiếng thét chói tai.

Hattori Heiji vội vàng duỗi tay che trước mắt Kazuha, Edogawa Conan cùng Amuro Tooru cũng trở nên cảnh giác. 

Hanada Saharuna nhìn về phía nhóm bạn học, chẳng lẽ là số 14 sao? Không phải đã bàn nhau là dầm mưa ướt sũng xong gõ cửa à? Sao lại trực tiếp xuất hiện luôn rồi? 

"........Mấy người kêu gì vậy?!" Chất giọng ông chú quen thuộc vang lên, ngay sau đó đèn phòng đã sáng trở lại. 

Chỉ thấy Mori Kogoro đứng ở cửa, vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ. 

"......." Mọi người.

Cái gì vậy chứ?! Thì ra là ông chú sao! 

Đại tiểu thư trợn trắng mắt: "Đồ tâm thần! Không tiếng động đứng ở cửa lâu như vậy, muốn hù chết người ta sao?!" 

"Hả? Cái gì mà lâu như vậy?" Mori Kogoro lộ ra biểu tình kỳ quái: "Tôi vừa mới đến mà?" 

Lúc này quản lý khách sạn Miyoko đi đến, hướng mọi người cúi đầu một cái: "Xin lỗi mọi người, lúc nãy dây điện cầu dao vừa bị sấm chớp đánh sập, khiến mọi người sợ hãi rồi. Nhưng mà chúng tôi đã xử lý xong, bây giờ sẽ bắt đầu dọn đồ ăn lên ngay ạ." 

Gặp phải tình huống như vậy, cô gái bàn giữa cũng mất hứng thủ thỉ tâm tình cùng tên mặt trắng nhà mình. Cô ta lấy gương nhỏ từ trong túi xách ra bắt đầu kiểm tra lớp makeup trên mặt, xác định vẫn còn nguyện vẹn mới cảm thấy mỹ mãn tiếp tục ngồi chờ cơm. 

Aoi Takeo vốn đang chuẩn bị muốn làm cho đối phương đẹp mặt thì bị chen ngang, sắp nghẹn đến tức cả ngực. Nhưng giờ phút này cô ả không nói chuyện với gã nốt ruồi son nữa nên cô cũng chẳng còn lí do để mắng đối phương, chỉ có thể lòng đầy oán niệm mà quay về chỗ ngồi của mình. 

Vừa mới ngồi xuống đã nghênh đón ánh mắt đồng tình của 2 người bạn học, Aou Takeo bi phẫn che mặt lại ——
vì sao mọi chuyện chẳng có cái gì thuận lợi hết vậy hả! Cô không muốn diễn nữa!

Bên này, Mori Kogoro vẻ mặt chẳng hiểu mô tê gì cả ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Amuro Tooru nhỏ giọng lầm bầm hai câu.

Nói tiếng sấm vừa rồi doạ cho ông một trận, may mà kịp đỡ vách tường trên hành lang mới không bị ngã.

"A? Lúc mất điện Mori-sensei vẫn còn ở hành lang sao?" Amuro Tooru hỏi.

"Đúng rồi, lúc ấy đang đến nhà ăn, bị giật mình nên phải dựa tường mà tới."

Lời ông nói làm 3 cậu thám tử nhíu mày lại, nếu bóng đen đứng trước cửa vừa rồi không phải ông chú, vậy thì là ai?

Đúng lúc này, mấy người phục vụ bưng đồ ăn lên, các loại đồ ăn và hải sản phong phú đánh gãy suy nghĩ của mọi người. 

"Ồ~ Món cá ba vị này với lươn nướng đúng là không tệ! Lại còn có cả tôm hùm nữa!" Mori Kogoro hai mắt tỏa sáng, "Nhắm cùng rượu là số dzách!" 

Amuro Tooru bên cạnh nghe vậy cười tủm tỉm nói: "Vậy Mori-sensei phải uống nhiều một chút ~ Nào, với tư cách là học trò của thầy Mori, để em rót cho sensei ly đầu tiên nhé?" 

Nói rồi liền cầm lấy bình rượu bên cạnh, rót vào chón của Mori Kogoro. 

"Hahaha Amuro-kun đúng là rất có mắt nhìn hahaha~" Mori Kogoro ngửa đầu cười ha hả, Hanada Saharuna ngồi đối diện thậm chí còn nhìn thấy yết hầu rung lên của ông. 

Nhìn Amuro Tooru ra vẻ ân cần, cô lặng lẽ trợn trắng mắt, đồ nịnh hót! 

"Heiji, món sashimi thịt ngựa này mềm lắm ~!" Toyama Kazuha ăn một miếng thịt ngựa đỏ tươi, đôi mắt sáng ngời: "Không ngờ đồ ăn ở khách sạn này lại ngon như vậy!" 

Miyoko đi ngang qua bọn họ cười vui vẻ giới thiệu: "Sashimi thịt ngựa này chính là món nổi tiếng của khách sạn chúng tôi, nguyên liệu mới được vận chuyển đến sáng sớm nay. Ăn trực tiếp hay chấm vào mù tạt cũng đều ngon hết."

"Ồ? Vậy sao? Phải thử mới được...." Hattori Heiji vươn đôi đũa. 

"Ể! Của tớ mà!"

Edogawa Conan làm lơ đôi thanh mai trúc mã Osaka đùa giỡn, im lặng ăn xong phần của chính mình. 

Hanada Saharuna nhìn mâm cơm một nửa là đồ sống trước mắt, có chút khó xử. Trước khi xuyên qua cô không thích ăn đồ sống, đồ ăn Nhật Bản duy nhất có thể ăn chỉ có cá hồi sống, ngoài ra cô không ăn bất kỳ loại hải sản sống khác nào khác.

Hải sản sống còn không được, huống hồ lại là thịt tươi. Nhìn đĩa thịt ngựa đỏ tươi trước mặt, quả thực làm cho da đầu cô tê dại. 

Hanada Saharuna chậm chạp không động đũa, rất nhanh đã khiến Amuro Tooru phía đối diện chú ý. 

"Thanh tra Hanada, không hợp khẩu vị của cô sao?" Anh hỏi. 

Mọi người đang ăn đến vui vẻ đều quay đầu nhìn về phía cô, mặt Hanada Saharuna cứng đờ, kéo khóe miệng lên giải thích: "Cái này.... Tôi không thể ăn đồ sống." 

"Đúng là ngoài ý muốn." Amuro Tooru hơi hơi nheo mắt. 

Một người sinh ra ở Nhật Bản, lại không thích ăn đồ sống? Phải biết rằng, sashimi sống chính là linh hồn của ẩm thực Nhật Bản. Hanada Saharuna không thích đồ sống, đúng là kỳ quái. 

Hiển nhiên Hanada Saharuna cũng ý thức được điểm này, vội vàng lấp liếm: "Tôi từ nhỏ đã không thích ăn thứ này rồi.... A! Conan, nào, ăn phần của chị nè! Trẻ con ăn nhiều một chút mới cao được!" 

Cô nhanh chóng đẩy phần sashimi thịt ngựa và hải sản đến trước mặt Edogawa Conan. 

Edogawa Conan ngẩn người: "Cảm ơn chị Hanada."

- ------------------------------------

Sau khi bữa tối kết thúc, vị đại tiểu thư tùy hứng kia gọi đoàn người Mori Kogoro đến tập trung ở đại sảnh giải thích yêu cầu cuộc điều tra. 

Hanada Saharuna vì để biết thêm thông tin, qua mặt được thám tử trong lúc hoàn thành kịch bản, cho nên cũng tham dự cùng.

"Tôi, Ohno Mie, là người ủy thác cuộc điều tra này. Lần này tìm mọi người tới, chủ yếu chính là hy vọng các người hỗ trợ điều tra sự kiện thần quái xảy ra 6 năm trước." Đại tiểu thư vỗ vỗ tay, ý bảo gã nốt ruồi son tiến lên tiếp lời, "Masato, anh giải thích cho bọn họ chút đi!" 

Ohno Mie, 22 tuổi, con gái độc nhất của ông chủ khách sạn Ohno. 

Hanada Saharuna cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước đối với việc vì sao mấy người Mori Kogoro lại xuất hiện ở khách sạn này bọn họ cũng đã thảo luận qua. 

"Vậy tôi cũng tự giới thiệu trước, tôi là Yoshikawa Masato, là một nhiếp ảnh gia thần quái." Gã nốt ruồi son đứng lên cười nói. 

Yoshikawa Masato, 25 tuổi, nhiếp ảnh gia thần quái.

"Nhiếp ảnh gia thần quái? " Toyama Kazuha nghi hoặc nhìn về phía Hattori Heiji.

"Chính là người chuyên quay chụp những sự kiện thần quái rồi bán cho những tạp chí thích cái lạ để kiếm tiền, nghe nói cũng có vài người yêu thích mấy thứ này thu mua ảnh chụp với giá cao." Hattori Heiji giải thích, "Nhưng mà hầu hết đều là đồ giả hoặc là do cháy sáng quá mức mà thôi." 

Ohno Mie vừa nghe đã không vui: "Masato không giống những tên dùng đồ giả bán lấy tiền đó, ảnh anh ấy chụp là thật! Người cũng là thật!" 

"Người, người thật?!" Mấy người Mori Kogoro lộ ra biểu tình khiếp sợ. 

Yoshikawa Masato đem tạp chí trên tay đưa cho Mori Kogoro: "Thật ra trước khi mọi người đến đây chắc cũng biết được vài điều rồi phải không? Khách sạn này từng bởi vì có người chụp được một bức ảnh thần quái mà tiếng tăm vang xa, hấp dẫn được rất nhiều du khách đến. Người kia không những chụp được ảnh ma quỷ ở suối nước nóng, hơn nữa còn vì vậy mà nhận được giải thưởng lớn của nhiếp ảnh gia, đúng là bất tài mà." 

Tuy rằng ngoài miệng thì nói "bất tài", nhưng giọng điệu lại vô cùng đắc ý. Hiển nhiên chuyện chụp được ảnh rồi giật giải thưởng năm đó làm gã vô cùng kiêu ngạo. 

Edogawa Conan, Hattori Heiji và Amuro Tooru lập tức tiến đến bên người Mori Kogoro, nghiêm túc nhìn quyển tạp chí trên tay ông. 

Mori Kogoro tuy rằng cảm thấy cạn lời, nhưng cũng không ngăn cản ba người, cúi đầu quan sát bức ảnh thần quái trên bìa tạp chí.

Đó là một bức ảnh chụp cảnh đêm, ánh trăng bị tầng mây thật dày che khuất, vô cùng tối tăm. Trong rừng trúc đen như mực, có một khuôn mặt phụ nữ trắng toát vặn vẹo hiện ra qua khe hở các thân cây, mái tóc đen dài như hòa vào bóng tối. Quan trọng nhất là, cô gái kia không có thân thể, chỉ có duy nhất cái đầu! 

Mori Kogoro sợ tới mức giật bắn lên, tạp chí trong tay rơi xuống trên mặt đất. 

Yoshikawa Masato thấy vậy cười ra tiếng, khom lưng nhặt lên đắc ý nói: "Đây chính là tác phẩm mà tôi tâm đắc nhất, dù sao cũng là ảnh đoạt giải, khiến ngài Mori sợ hãi cũng là chuyện thường." 

"Đúng, đúng vậy, quả thật có chút dọa người." Mori Kogoro xấu hổ nói. 

"Đây thật sự là ảnh chụp sao? Chắc chắn không phải photoshop?" Hattori Heiji nghi ngờ nói. 

Yoshikawa Masato nhướng mày: "Đương nhiên, lúc trước đã có rất nhiều nhiếp ảnh gia và người chuyên nghiệp kiểm chứng qua. Đây chính là ảnh chụp hàng thật giá thật."

"Vậy tiếp tục chủ đề vừa nói, khách sạn này bởi vì do có bức ảnh của tôi mà trở nên nổi tiếng." Gã một lần lặp lại chuyện mình khiến cho khách sạn nổi danh, "Về sau có rất nhiều người yêu thích chuyện ma quỷ kéo nhau đến, nơi này thế mà lại lời to. Nhưng vì về sau cũng chẳng ai chụp được gì nữa nên doanh thu lại tụt dốc. 

Lần này ba của Mie-chan đã mua lại khách sạn, muốn tiếp tục dùng chuyện thần quái để hút khách, tạo nên một điểm check-in ma quỷ trứ danh Nhật Bản. Nhưng nếu chỉ dựa vào mỗi một bức ảnh của tôi là không đủ, ba của Mie hy vọng càng có nhiều thứ hơn để quảng bá rộng rãi. Bởi vậy, Mie-chan liền kiến nghị tìm thám tử để điều tra thân phận của nữ  quỷ, như thế sẽ có thể làm cho chuyện xưa trở nên trọn vẹn hơn."

"Điều tra danh tính nữ quỷ?!" Toyama Kazuha cả kinh kêu lên: "Sao có thể chứ?!" 

Chỉ bằng một cái khuôn mặt vặn vẹo kia, ai mà biết cô ta là ai! 

"Anh Yoshikawa, chúng tôi là thám tử, không phải thầy cúng..... Yêu cầu này xin thứ cho tôi không thể hoàn thành được." Mori Kogoro cũng rất câm nín.

Mấy người này đang chơi ông sao? 

"Tiền không phải là vấn đề!" Ohno Mie khoanh tay không kiên nhẫn nói: "Chỉ cần có thể tìm được thân phận của nữ quỷ này, tôi trả cho ông gấp 10 lần!"

"Gấp 10!" Mori Kogoro trừng lớn mắt. 

Mị lực của tiền tài làm cho ông chú ria mép nhanh chóng bị khuất phục, ông vội vàng xoa xoa tay: "Nếu tiểu thư Ohno đã có thành ý như vậy, chúng tôi đương nhiên sẽ cố hết sức! Có "Kogoro ngủ gật" tôi ở đây, mặc kệ là yêu ma quỷ quái gì cũng không thể qua mặt được tôi! Tôi nhất định sẽ tìm ra được thân phận nữ quỷ!"

Này này này, thật sự không có vấn đề gì sao? Edogawa Conan tỏ vẻ vô cùng lo lắng. 

- ------------------------------------

Shino Mako đỡ đầu gối há miệng thờ phì phò, cô đã đi bộ cả tiếng đồng hồ rồi! Nhưng mà đến lúc này mặt trời vẫn còn chưa chịu xuống núi!!

Cô thật sự không chịu nổi nữa,đành xiên xiên vẹo vẹo chạy đến ngồi dưới tán cây ven đường, hạ quyết tâm đợi đến khi mặt trời lặn liền trực tiếp hóa thành quỷ bay đến khách sạn. 

Ngay khi cô đang nằm liệt dưới gốc cây như sắp chết thật, đột nhiên nhìn thấy có một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, mái tóc đen dài chạy xe máy đi ngang qua. 

Đây là người đầu tiên mà Shino Mako gặp được sau gần hai tiếng đồng hồ cuốc bộ! 

Cô vội vàng trừng lớn mắt bò dậy, hướng về phía xe máy hô to: "Ê! Này! Xin hãy đợi một chút! Vị tiểu thư đằng trước xin chờ một chút!" 

Cô gái lái xe máy nghe vậy quay đầu liếc Shino Mako một cái.

Nhìn thấy đối phương chú ý đến mình, Shino Mako vui mừng ra mặt, vội vàng vẫy tay: "Chị gái ơi! Tôi muốn đến khách sạn Ohno ở phía trước, có thể phiền cô cho đi nhờ một đoạn được không?! Tôi sẽ trả tiền cho cô!" 

Đối phương quay đầu về, sau đó vặn tay lái xe. Ngay lúc Shino Mako tưởng người ta đang chuẩn bị dừng lại, cô ta thế mà lại tăng tốc phóng đi rồi! 

Tăng tốc phóng đi luôn rồi!

Shino Mako lập tức đơ ra, không phải chứ chị gái, cô đã không giúp thì thôi, sao còn tăng tốc làm gì? Tôi là quái thú trong rừng rậm sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện