Dì Vương lập tức trở lại nhà bếp với ánh mắt kỳ quái, còn thỉnh thoảng nhìn lại phía sau, bà cảm thấy phu nhân khẳng định đã chịu đả kích rất lớn mới có thể thành ra như vậy.
“Mấy năm nay ta vì ngươi trả giá không ít.....”
“Chờ ông tôi sức khỏe chuyển biến tốt đẹp, cô được không ít tiền. Sắc mặt anh bình tĩnh.
Thẩm Huyên: “……”
Một câu này, khiến cho cô liền nghẹn lời sững sờ ngồi ở kia, người đối diện vẫn như cũ không nhanh không chậm bỏ đồ ăn vào miệng, giống như vừa nãy một mình cô đang tức giận, cùng anh không có bất luận quan hệ gì.
Rõ ràng chỉ cần anh nói một câu là rõ sự tình, vì cái gì mà anh lại không chịu nói ra sớm chứ!
Hít sâu một hơi, không biết nên nói cái gì, mất nửa ngày mới điều chỉnh lại giọng của mình nói: “Vậy được rồi, tôi cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, tuy nhiên đây là chính anh nói, thời điểm ly hôn tuyệt đối không để tôi ít tiền.”
Cô chậm rãi gắp một miếng đồ ăn vào trong bát, nếu nam chính nói là cô sẽ được không ít tiền, lấy khả năng ra tay hào phóng của đối phương vừa mới được chứng kiến, bản thân nhất định có thể hưởng được rất nhiều tiền, như thế nào cũng không thiệt.
Chính là cái tính khí này thật sự là làm cho người khác không dám khen tặng, một hai phải bắt cô nói nhiều như vậy mới bằng lòng nhả ra một câu, nói sớm một chút thì anh sẽ mất một miếng thịt hay sao?
Bất quá cô nhớ rõ ông của nam chính chết rất sớm nha, giống như chính là thời điểm nam nữ chính tương ngộ không bao lâu, lão nhân gia cả người đều là bệnh, hình như là vào một buổi tối qua đời, nam chính khi đó đang cùng nữ chính ăn cơm, kết quả đột nhiên nhận được điện thoại liền đi luôn, nữ chính còn suy nghĩ lý do miên man thật lâu, tuy nhiên sau khi biết được chân tướng lại bắt đầu tận tình an ủi nam chính, cứ như vậy chậm rãi tiến vào trái tim của nam chính.
Trong sách viết hình như là vào mùa hè, nếu là vào năm nay, thì cách mùa thu cũng liền không đến hai tháng nữa.
Trộm nhìn ánh mắt của người đối diện, thoạt nhìn nam chính đối với ông của hắn tình cảm rất sâu nặng, nhưng chính mình cũng không thể nói, để cho anh quý trọng lão nhân gia trong thời gian còn lại, bằng không ngay sau đó liền bị người khác xem như bệnh nhân tâm thần mà bắt đi.
Tuy rằng hiện tại tạm thời không cần ly hôn, nhưng Thẩm Huyên cảm thấy vẫn là trước tiên cùng ông nội của nguyên chủ bàn bạc một chút, miễn cho đối phương về sau quá mức kinh ngạc.
Ăn cơm xong, cô lại tiếp tục vẽ xong bản thiết kế thời trang, nhưng mà tổng qua vẫn thấy thiếu chút gì đó, liền gửi cho Lục Tố Tố xem, chờ đến nữa đêm mà đối phương vẫn chưa có nhắn lại, hiển nhiên đối phương đã ngủ, thẳng đến ngày hôm sau mới trả lời tin nhắn đến.
Lục Tố Tố: Thiếu ý tưởng mới, quá mức đi theo phong cách kín đáo nhìn rất nóng nực, bất quá mấy chi tiết nhỏ cũng không tệ lắm, cậu từ khi nào đã tìm được nhà thiết kế?
Không nói cho bạn tốt biết là chính cô tự vẽ, Thẩm Huyên cũng có chút thất bại, cô cũng cảm thấy thiếu điểm sáng tạo, có lẽ bản thân phải phá cách một chút.
Có lẽ là ngày hôm qua ngủ trễ, nên hôm nay cô ngủ một giấc đến tận giữa mới dậy, nghĩ đến còn phải trở về tâm sự với ông nội về chuyện ly hôn, Thẩm Huyên liền nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống lầu, vốn định nhìn xem hôm nay dì Vương lại làm món gì ngon, nhưng mà cô lại nhìn thấy trợ lý Chung, cùng một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi trên sô pha dưới đại sảnh, cũng không biết đã ngồi bao lâu rồi.
Nhìn người trên lầu mặc đồ thể thao màu lam đang đi xuống, trợ lý Chung lập tức đứng lên, phát hiện gần đây phong cách ăn mặc của phu nhân chính xác là thay đổi rất nhiều, khó trách Mục tổng lại có ý tưởng tìm bác sĩ cho phu nhân, hắn cũng cảm thấy phu nhân phi thường quỷ dị.
“Ông là……” Thẩm Huyên nhìn người dưới lầu bỗng ngẩn ra.
Người đó lập tức tiến lên vài bước, quản lý Chung liền cười, rồi giới thiệu: “Vị này chính là bác sĩ tâm lý nổi tiếng quốc tế, Mục tổng lo lắng phu nhân gần đây chịu áp lực quá lớn, cho nên cố ý tìm bác sĩ đến đây cho ngài điều chỉnh một chút về tâm lý.”
Nghe vậy, bác sĩ nam cũng cười, rồi vươn tay ra, “Thẩm phu nhân, ngài khỏe.”
Thẩm Huyên: “……”
Cau mày không vui ánh mắt đảo qua hai người này, biểu tình của cô cũng không tốt đẹp gì, cái gì mà bác sĩ cố vấn tâm lý, rõ ràng chính là bác sĩ tâm thần, nam chính đây là cảm thấy thần kinh của cô có vấn đề!?
Nghĩ đến nguyên chủ cùng mình có tính cách cùng hành động khác xa nhau, cô thay đổi chính xác là quá mức đột ngột, cho nên đối phương liền cho rằng cô bị bệnh tâm thần!
“Đợi một lát nữa tôi còn phải ra ngoài, lần sau lại nói.”
Cô nói xong liền hướng đến tiểu sảnh mà đi đến.
Phía sau bác sĩ nam bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, “Chỉ là tùy tiện hỏi mấy vấn đề mà thôi, sẽ không làm tốn nhiều thời gian của ngài.”
Quay đầu lại nhìn vào mắt đối phương một cái, Thẩm Huyên không nói gì, vẫn tiếp tục hướng tiểu sảnh đi tới, dì Vương cũng vội vàng đưa cho cô một bát cháo.
Đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, bác sĩ nam trên mặt liền mỉm cười mang theo ấm áp, làm người nhìn mạc danh có loại cảm giác hiền lành, liền như vậy bình tĩnh nhìn trước người mắt, “Bà Thẩm gần đây có thể hay không cảm thấy tâm phiền ý loạn?”
Múc lên một muỗng cháo rồi húp, Thẩm Huyên gật gật đầu, cô đương nhiên phiền lòng, có ai xuyên thành nữ phụ ác độc mà có thể không phiền lòng được.
“Vậy, chính ngài có hay không đang tin tưởng cái gì?” bác sĩ nam tiếp tục hỏi.
Không biết đây là cái vấn đề gì, Thẩm Huyên suy nghĩ, vẫn là tiếp tục gật đầu, thứ cô tin tưởng chính là tiền!
Thấy vậy, bác sĩ nam lại bình tĩnh cười nói: “Ngài cảm thấy ham muốn cùng tình yêu có cái gì khác nhau?”
Thẩm Huyên: “……”
“Thật giống như cảm giác ta có một trăm vạn cùng mười vạn.”
Bên cạnh trợ lý Chung tâm tình như cũ có chút phức tạp, càng thêm cảm thấy phu nhân này tâm lý có vấn đề, tuy rằng trước kia cũng thích hàng xa xỉ, nhưng cùng hiện tại cho người ta cảm giác rõ ràng không giống nhau, khẳng định là bị kích
thích đến rồi.
Tuy nhiên bác sĩ nam ở lại nói chuyện phiếm với hắn, không sai biệt lắm hỏi vài phút, liền cười nói phải rời khỏi, chỉ nói cô gần nhất áp lực có chút nhiều, yêu cầu điều tiết, Thẩm Huyên không thể hiểu được nhìn hai người rời đi.
Ra khỏi biệt thự, trợ lý Chung vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía người bên cạnh, “Bác sĩ Trương, phu nhân của chúng tôi…… Có vấn đề gì không?”
Cau mày kéo cửa xe ra rồi ngồi vào, bác sĩ nam thần sắc có chút vi diệu, một bên còn quay đầu lại mắt nhìn hướng của biệt thự, “Bà Thẩm……bị chứng rối loạn hoang tưởng, tâm lý của cô ấy phi thường mâu thuẫn, tuy rằng tính cách rất lạc quan, thật ra có chút thời điểm lại ở sợ hãi cái gì, giống như là sợ hãi người nào đó hoặc là chuyện gì đó.”
Trợ lý Chung: “……”
Bị chứng rối loạn hoang tưởng?!
“Vậy…… Có thể hay không ảnh hưởng đến tính cách thường ngày, kiểu như là phong cách hành sự linh tinh?”
Hắn liền biết phu nhân có vấn đề!
Nghe vậy, bác sĩ nam chỉ là ngưng mi suy nghĩ, “Cái này…… Tôi không dám xác nhận, tuy nhiên có đôi khi chính xác là sẽ ảnh hưởng suy nghĩ và hành động của một người, tôi kiến nghị nên đưa bà Thẩm đi tư vấn tâm lý thường xuyên, miễn cho bệnh tình càng tăng thêm.”
Bác sĩ dứt lời nhìn trợ lý Chung, không biết hắn đang suy tư cái gì, chỉ gật gật đầu đáp lại, hắn chính là tò mò, phu nhân là lo lắng ai mưu hại cô?
——
Mơ màng hồ đồ như hiểu ý bác sĩ, Thẩm Huyên thật đúng là sợ đối phương nói cô có bệnh tâm thần, vốn dĩ muốn đi đến nhà ông nội, cuối cùng lại trì hoãn, cô cũng chỉ có thể ở nhà vẽ thiết kế thời trang.
Chỉ là sản phẩm như cũ cũng không quá tự tin lắm, cô không có dã tâm giống như nữ chính, chỉ nghĩ làm một nhà thiết kế có trình độ là tốt rồi, đặc biệt là hiện tại có cái cơ hội tốt như vậy, bản thân có thể hoàn toàn tiếp xúc đến rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng, nhất định có thể học được rất nhiều kinh nghiệm.
Thời điểm vào buổi tối đúng giờ nam chính đã trở lại, thói quen này cô đã quen thuộc nên không nói gì, chính là không biết vì sao, Thẩm Huyên phát hiện đối phương mắt nhìn cô nhiều hơn, hơn nữa ánh mắt giống như có chút kỳ quái.
Tiếp tục dựa vào trên sô pha đọc sách, cô quyết định ngày mai nhất định phải trở về cùng ông nội nói một chút mới được, không thể lại trì hoãn.
Thời điểm ăn cơm, trên bàn cơm không khí như cũ có chút quỷ dị, Thẩm Huyên cũng chỉ ăn cơm của cô, còn chưa đến thời điểm ly hôn, nên bọn họ cũng không có chuyện gì để nói.
“Cuối tuần cùng tôi trở về một chuyến.” Giọng nam nhẹ nhàng vang lên ở bên tai, Thẩm Huyên cầm chén canh lên húp, chỉ là chậm rì rì “Nga” một tiếng.
Thẳng đến một tờ chi phiếu đặt lên bàn, cô nháy mắt, trước mắt liền sáng ngời, lập tức ấn ở trên bàn, nghiêm trang nhìn người phía đối diện, “Thật là, anh nói anh làm gì vậy, chúng ta là quan hệ gì chứ, còn dùng đến cái này làm gì chứ?”Lắc đầu, cô nhanh nhẹn đem chi phiếu nhét vào trong túi, liền mặt trên có mấy chữ số cũng chưa kịp xem.
Liếc mắt nhìn người đối diện, Mục Đình tiếp tục cúi đầu ăn cơm, bộ dáng lạnh lùng không có bất luận cảm xúc gì, toàn bộ bàn ăn lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Lại có một khoản thu nhập, Thẩm Huyên chưa từng nghĩ đến đi theo nam chính sẽ sảng khoái như vậy, cô thật sự đặc biệt thích loại người dùng tiền để giải quyết vấn đề, này!
Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên buông đũa, chạy đến trên sô pha cầm lấy một bản thiết kế thời trang, lại lập tức chạy trở về.
“Cái kia…… Anh…… Có thể giúp tôi nhìn xem cái này một chút hay không?”
Cô có chút chờ mong đem bản thiết kế thời trang đẩy qua cho anh, nhưng mà người sau mắt cũng chưa nâng, như là không có nghe được lời cô nói.
Cau mày, cô chỉ có thể một lần nữa đem tờ chi phiếu kia đặt lên bàn, sau đó nhịn đau đẩy qua phía anh, “Giúp tôi một chút?”
Cầm ly nước lên nhấp một ngụm, xong buông ly xuống, ánh mắt chạm đến bản thiết kế thời trang, anh bỗng nhiên giơ tay tiến đến gần, cầm lấy bản thiết kế cùng với tờ chi phiếu lên.
Thẩm Huyên: “……”
Cô thu hồi câu nói nam chính là người ra tay hào phóng kia!
Nhìn vài lần, anh chỉ là tùy tay thêm vài nét bút trên giấy, lại đẩy đến một bên, giọng nói lạnh lùng, “Loại đồ vật này sẽ không xuất hiện ở trên bàn của tôi.”
Trên mặt tươi cười dần dần đọng lại, chưa từng bị người này đả kích qua như vậy, cô một bên lấy qua bản thiết kế, lại phát hiện mặt trên tuy rằng chỉ là nhiều thêm một cái chi tiết nhỏ, lại mạc danh cho người ta một loại cảm giác rực rỡ hẳn lên, Thẩm Huyên không khỏi trước mắt sáng ngời, cô lúc trước cư nhiên không nghĩ đến.
Mục Đình bỗng nhiên đứng dậy, cât bút để ở trên tấm chi phiếu, ánh mắt khác thường nhìn vào mắt cô, “Có thời gian tôi sẽ cùng cô đến gặp ông cô nói chuyện.”