Edit: Chovay-HVHT
“Không được.”
Mục Đình tự nhiên cũng phát hiện được sự khác thường của cô, không nói hai lời liền ôm người đi lên lầu, bác sĩ cũng lập tức cầm theo hòm thuốc đi theo lên.
Nhịn một đường, Thẩm Huyên cũng không biết làm thế nào mình có thể nhịn được, càng đáng sợ hơn chính là đầu cô còn cực kì tỉnh táo, sự khác thường trong cơ thể ngày một mãnh liệt hơn.
“Em không cần bác sĩ.”
Cho đến khi bị đặt ở trên giường, cô vẫn lôi kéo cánh tay đối phương không chịu buông, một đôi mắt to mong đợi cứ như vậy bình tĩnh nhìn Mục Đình.
Yết hầu Mục Đình căng thẳng, nhịn xuống sự xúc động, lập tức quét mắt với bác sĩ bên cạnh, người sau lập tức mở hòm thuốc ra từ bên trong lấy ra một ít thuốc.
“Bởi vì thuốc an thần không thể tiêm quá mức, cho nên tôi chỉ có thể khống chế ít liều lượng, tiếp theo Thẩm Huyên tiểu thư còn phải tự mình khống chế.”
Cánh tay đột nhiên bị tiêm, Thẩm Huyên vẫn cắn răng như cũ gắt gao ôm cánh tay anh, một bên nâng đầu ngơ ngác nhìn thẳng anh, một đôi thủy mâu diễm lệ trong mắt tất cả đều là ảnh ngược của anh.
Mục Đình quay đầu đi, giống như muốn đi cùng bác sĩ ra ngoài, chính là cánh tay vẫn bị người nắm chặt như cũ, anh chỉ có thể giơ tay phủ lên hai mắt cô, một bên đem cánh tay rút ra.
Ngược lại không phải anh sợ cô khống chế không được, mà là sợ chính mình khống chế không được.
Vẻ mặt bác sĩ vi diệu bước ra khỏi phòng, hiện tại trên thị trường những thuốc an thần mạnh bình thường cũng đều vô dụng, nhưng nếu không quan hệ, thì chỉ càng thêm nghiêm trọng, thế cho nên trên phương diện này thường quá độ, khiến cơ thể người bị trúng dược chịu tổn thương.
“Anh đừng đi……”
Thẩm Huyên bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên một mảnh, “Em muốn tắm.”
Thẩm Huyên chậm rãi duỗi tay muốn tháo cà vạt của anh, sự khác thường trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, vì ẩn nhẫn mà trên trán cô đã rịn ra một tầng mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng không có vì thuốc an thần mà hạ xuống.
Mi mắt Mục Đình hơi rũ, ánh mắt đột nhiên âm trầm giữ gáy cô, thanh âm trầm thấp, “Anh là ai?”
Chớp chớp mắt, Thẩm Huyên bỗng nhiên ôm lấy cổ đối phương, vươn đầu lên phủ lên khóe môi anh, tiếp theo lại hung hăng cắn một cái, “Mục Đình!”
Cô rất tỉnh táo!
Cảm nhận được thân thể mềm mại dán lại đây, yết hầu Mục Đình trượt lên trượt xuống đột nhiên giơ tay kéo cà vạt ra, đảo khách thành chủ lấp kín cánh môi đỏ bừng kia, Thẩm Huyên cũng không kháng cự, tay nhỏ thậm chí còn không thành thật sờ vào trong quần áo của đối phương.
Thẩm Huyên cũng cho rằng mình có thể nhịn, cho nên gian nan nhịn một đường, lại phát hiện đây chỉ là bắt đầu, thuốc an thần kia dường như không có bất kì tác dụng gì, từng tế bào của cô vẫn xao động bất an như cũ, trong đầu như có ma quỷ đang kêu gọi, các cô là vợ chồng hợp pháp, vì sao phải nhịn?
Cho nên cô không muốn nhịn nữa, hơn nữa lần này nhất định phải trở mình, chứng minh mình là người chơi anh!
Hơi thở ái muội tràn ngập đến từng chổ trong phòng, Thẩm Huyên đích thật là trở mình, hơn nữa còn trở mình đặc biệt triệt để, từ trên giường đến phòng tắm, tiếng nước tí tách tí tách rồi lại mang theo hình ảnh kiều diễm khác……
..................
Thời tiết âm u từng trận gió thu thổi qua, theo sau là một người đang nằm trên giường lớn lông mi khẽ run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt ra, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lập tức lộ ra trong không khí, để lộ những vết đỏ, mập mờ lại làm cho người khác mơ màng……
Khi Thẩm Huyên tỉnh lại, bên ngoài đột nhiên có từng trận sấm sét vang lên, ngẩn người, cô duỗi tay ra muốn cầm di động, lại đột nhiên nhớ tới, di động của mình đã bị Thẩm Tất ném đi.
Đỏ mặt đem đầu rúc vào trong chăn, nhìn thấy cô chỉ mặc một cái váy ngủ lỏng lẻo, hơn nữa còn là váy của nguyên chủ.
Giống như bị sét đánh qua, chuyện xảy ra ngày hôm qua hiện rõ trước mắt, không thể nghi ngờ, quần áo này ai đã mặc vào cho cô, nhưng quần áo trong tủ nhiều như vậy, vì sao Mục Đình phải mặc bộ này cho cô, không phải anh không thích nhất chính là mình mặc thành như vậy đi câu dẫn anh sao?!
Xoa xoa cái eo nhức mỏi, xương cốt giống như bị nghiền qua, cô nhìn đồng hồ trên bàn, lại phát hiện đã bốn giờ chiều, mình thế mà lại ngủ được một ngày rưỡi.
Nghĩ đến đồ lưu manh kia, trong lòng Thẩm Huyên liền nổi giận, ngoài miệng nói không muốn, còn giở trò rụt rè với cô, kết quả cơ thể so với người khác còn thành thật hơn.
Cũng không dám xem dấu vết trên người, Thẩm Huyên lập tức xuống giường thay bộ đồ ngủ dài tay, lúc này mới rửa mặt rồi đi xuống, dưới lầu chỉ có dì Vương đang quét dọn, chờ sau khi nhìn thấy cô xuống đây, lập tức liền cười tủm tỉm đi chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Nếu là trước đây, dì Vương chắc chắn không dám tưởng tượng, Mục tổng cùng phu nhân sẽ có ngày này, quả nhiên người sống lâu rồi, cái gì cũng có thể nhìn thấy.
Đây là một bát canh gà đen hầm táo đỏ lớn, Thẩm Huyên nghĩ đúng là cơ thể của mình cần phải bồi bổ, cũng liền từng ngụm uống vào, dì Vương còn làm món cua lớn yêu thích của cô, vốn dĩ thời điểm bị bắt cóc còn chưa ăn cái gì, hơn nữa đêm qua còn lăn lộn một phen, lúc này cô đã sớm đói đến hai con mắt đều biến thành màu đen
“Có chổ nào không thoải mái hay không?”
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp, ngay cả sợi tóc bên tai sắp bị cô ăn vào trong miệng cũng bị người lấy ra, Thẩm Huyên uống thêm một ngụm canh, một bên liếc mắt nhìn người phía sau, “Không cần anh quan tâm.”
Người ta nói đàn ông trên giường đều là cầm thú, bây giờ Thẩm Huyên xem như đã hiểu cái chân lý này, có
người vẻ ngoài đứng đắn chết đi được, còn ra vẻ rụt rè nói không muốn không muốn, kết quả sau lưng còn chịu chơi hơn bất kì ai khác, thế mà lại còn ở trong phòng tắm……
“Không phải em lôi kéo anh không buông?” Mục Đình bưng một ly trà ánh mắt nhìn cô khẽ nhếch lên.
Cắn răng, Thẩm Huyên rốt cuộc nhịn không được hung hăng trừng mắt với anh, “Em không muốn nhìn thấy anh!”
Nhưng lúc thuốc đã hết tác dụng người này còn không chịu buông tha cho mình, rốt cuộc là cô trúng dược hay là đồ lưu manh này trúng dược?!
Khẽ cười một tiếng, Mục Đình giơ tay xoa nhẹ vành tai trắng nõn của cô, một bên đặt một tấm thẻ đen trên bàn, ánh mắt Thẩm Huyên dừng lại, ngữ khí vẫn có chút không tốt, "Sao vậy, muốn dùng tiền hối lộ em sao? Em là loại người thô tục này sao? Nếu anh không xin lỗi thì tuyệt đối em sẽ không tha thứ cho anh!”
Hơi cúi người, anh lại gần bên tai cô nhẹ giọng nói: “Không phải em nói anh không cho em tiền tiêu vặt sao?”
Hô hấp ấm áp phun ở bên tai, Thẩm Huyên bất giác ho nhẹ một tiếng, “Anh biết thì tốt.”
Quên đi, cô mới không phải là loại người tính toán chi li.
Bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt Mục Đình gắt gao dừng ở trên người cô, môi mỏng hé mở, “Anh xin lỗi, lần sau nhất định nghe ý kiến của em.”
Tuy rằng biết đàn ông ngoài miệng đều nói lời dễ nghe, nhưng Thẩm Huyên cũng không phải là người cắn chặt không buông, gắp thịt cua đưa tới bên miệng anh, người sau khựng lại, nhưng vẫn ăn hết miếng thịt vừa nhìn đã thấy cay này.
Phát hiện đối phương lập tức uống một ngụm trà, Thẩm Huyên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cua này rõ ràng một chút cũng không cay, người này lại có thể chịu không được.
Ăn no rồi, cô lại cắt một dĩa trái cây đi đến sô pha ngồi xuống, Mục Đình còn đang gõ phím trên laptop, mà cũng không biết trợ lý Chung đã qua đây từ lúc nào, đang ở bên cạnh báo cáo công việc.
Thẩm Huyên cũng chỉ cầm tạp chí ở gần đó lên xem, không biết nghĩ đến cái gì, nhịn không được nghiêm túc hỏi: “Bọn người Thẩm Tất đều bị bắt hết rồi sao?”
Nghĩ đến cái tên súc sinh ghê tởm kia, Thẩm Huyên hận không thể đánh chết đối phương, còn có mấy người đàn ông kia nữa, tuy rằng không bị gì, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng ghê tởm!
“Ngài yên tâm, bọn họ đều đã bị bắt, hơn nữa có ý đồ mưu sát, cùng tội bắt cóc lại có chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa lần trước xe Mục tổng xảy ra vấn đề, cũng do Thẩm Tất làm, trong khoảng thời gian ngắn hắn chắc chắn ra không được.” Trợ lý Chung cười nói.
Không nói trong thời gian ngắn, sau này còn có thể ra hay không cũng là một vấn đề.
Nghe vậy, thật ra Thẩm Huyên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tên Thẩm Tất này lá gan lại có thể lớn như vậy, lại dám xuống tay đối với Mục Đình, lá gan này có thể so được với vai ác đấy.
“Tôi phải gắn thiết bị định vị ở trên người, còn phải đổi vài vệ sĩ có ý thức mạnh mẽ mới được, tôi cảm thấy như không chỉ có một người muốn mạng của mình.” Cô nhịn không được nói thầm vài câu.
Còn có những thân thích của Mục gia, nguyên một đám khẳng định cũng đều nhớ đến việc hại chết cô cùng Mục Đình, như vậy những người này có thể nhặt được chổ tốt.
“Cái này là chắc chắn rồi, tôi đã thay ngài đổi một đám vệ sĩ khác, đều là lính đã xuất ngũ, nhất định so với đám trước tính cảnh giác cao hơn.” Trợ lý Chung nghiêm túc nói.
Dứt lời, Thẩm Huyên không nói thêm gì nữa, chỉ một mình ngồi ở đó xiên miếng dưa Hami lên ăn, chờ sau khi trợ lý Chung báo cáo xong công việc rời đi, cô mới xiên một miếng đưa đến bên miệng anh, người sau thuận thế cắn vào trong miệng.
“Chuyện này chắc ông không biết chứ?” Cô ghé đầu lại gần hỏi.
Có điều nghĩ đến Mục Đình sẽ không ngu ngốc như vậy, biết sức khỏe của ông không tốt còn đem chuyện mình bị bắt nói cho ông cô.
Mục Đình ngước mắt lên nhìn cô cũng không nói lời nào, chỉ tiếp tục gõ bàn phím laptop, khớp xương năm ngón tay rõ ràng nhanh đến nổi khiền người nhìn không rõ.
Cắn dưa Hami, Thẩm Huyên đột nhiên xích qua kề sát bên tai anh nhẹ giọng nói: “Lúc trước không có làm biện pháp an toàn, nếu em mang thai thì làm sao bây giờ?”
Dứt lời, Mục Đình đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt từ trên mặt cô dần dần dừng lại trên cái bụng bằng phẳng của cô, ánh mắt dần dần chăm chú.
Bị anh nhìn chằm chằm khiến sau lưng tê dại, Thẩm Huyên nhịn không được xích sang một bên, “Anh…… Nhìn cái gì.”
- ----------------------------------------
Chương của tuần này