Đường Hi có hơi do dự, nhưng móng vuốt nhỏ vẫn câu lấy tay áo của hắn không buông.
Hạ Vọng không để cậu kịp hối hận, trực tiếp ôm cậu đi xuống lầu.
Đường Hi nằm trong lòng ngực hắn rầu rĩ, cảm thấy như bản thân sắp bước vào hang sói.
Một đường đi thẳng đến phòng họp, có một người đàn ông cường tráng gật đầu chào hắn rồi mở cửa ra: "Hạ tổng."
Đường Hi nhớ ra người này chính là người đi cùng với trợ lý Vương đến hiện trường tai nạn lúc cậu vừa mới xuyên qua, người ở lại hiện trường để xử lý và điều tra cũng là anh ta.
Quả nhiên là vai ác, cấp dưới đều tinh anh ưu tú như vậy.
Cửa phòng họp vừa mở ra, Đường Hi liền tò mò ló đầu vào quan sát, ngay lập tức thấy được một người đàn ông cao gầy bị trói chặt trên ghế.
Vừa thấy Hạ Vọng bước vào, người đàn ông càng giãy giụa mạnh hơn, ngoài mạnh trong yếu mở miệng: "Mấy người đang bắt người phi pháp! Mau thả tôi ra!"
Lúc người đàn ông ngước nhìn Hạ Vọng, Đường Hi thấy trong mắt người nọ ánh lên tia sợ hãi.
【1551, anh ta là ai vậy? 】
【Là người động tay vào phanh xe của vai ác.】
【!!!】
Là người xấu!
Ỷ vào việc mình được vai ác ôm, Đường Hi dẫm dẫm móng nhỏ, gầm gừ hướng về phía người đàn ông trước mặt.
Rặt một bộ dáng cáo mượn oai hùm.
Hạ Vọng nhìn mèo con trong lòng, vì lần đầu gầm gừ đe doạ người khác nên có chút không thuần thục lắm, hắn nhịn không được cười nhẹ một tiếng, lồng ngực khẽ run lên.
Trong lòng hắn mềm nhũn, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bảo vệ của người khác, mà cảm giác này lại đến từ một con mèo nhỏ.
"Ngoan, đừng nhìn nữa." Hạ Vọng sờ sờ mèo nhỏ, rũ mắt nhu hòa nhìn cậu.
Hắn đưa tay ra hiệu cho người bên cạnh.
Đường Hi vẫn đang trong bộ dạng xù lông hung dữ nhưng đã bị đưa sang cho trợ lý Vương, cậu hơi ngẩn ra, không biết tại sao lại đổi người ôm rồi?
Sau đó, cậu thấy ngón tay thon dài của vai ác tùy ý nới lỏng cà vạt, rồi dùng chân tàn nhẫn đạp một cú lên đùi của tên cao gầy kia.
Tên kia thảm thiết kêu một tiếng, bị đá văng ra vài mét cùng với ghế dựa.
Thân thể va vào mặt đất phát ra tiếng trầm đục, Đường Hi bị dọa đến mức hai tai nhỏ đều cụp xuống, đồng tử nháy mắt tròn xoe.
Lúc này Hạ Vọng như biến thành người khác, trong mắt không hề có độ ấm: "Từ gia cho mày một số tiền để mày chạy ra nước ngoài phải không?"
Người đàn ông này là do cấp dưới của hắn xách từ sân bay về đây.
Tên cao gầy nằm trên mặt đất run như cầy sấy, lúc đầu hắn nghĩ mình sẽ kiên quyết không mở miệng, nhưng giờ đây ở trước mặt Hạ Vọng, trong lòng hắn dao động liên hồi, chỉ có thể buộc mình ngậm miệng không phun một chữ.
Nếu không phải bị trói, Đường Hi nghiêm túc nghĩ chắc tên này sẽ sợ tới mức tông cửa chạy trốn ngay tại chỗ, chỉ cần Hạ Vọng đứng yên nhìn thôi cũng đủ khiến hắn hoảng sợ rồi.
Đương nhiên Hạ Vọng sẽ không buông tha cho tên đó dễ dàng như vậy, hắn chậm rãi đem giao dịch bẩn thỉu của tên cao gầy và Từ gia lần lượt nói ra hết.
Tên kia càng nghe càng thấy không thích hợp, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa: "Sao...!Sao cậu lại biết chuyện này..."
Rầm ——
Trả lời người đàn ông là một tiếng vang lớn, Hạ Vọng lần nữa đá vào đùi hắn, vị trí không tồi, là ngay vết thương vừa nãy.
Cho dù Đường Hi gắt gao ép tai nhỏ xuống nhưng do thính giác trời sinh nhạy bén nên cậu vẫn cơ hồ nghe được tiếng nứt xương.
"A a a!" Đau nhức từ trên đùi truyền đến làm tên đó nước mắt nước mũi đều tràn ra.
Trong tầm mắt mơ hồ, hắn thấy Hạ Vọng lần nữa đi đến gần mình, gương mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Thể xác lẫn tinh thần đều bị tra tấn, tuyến phòng thủ tâm lý cuối cùng của hắn đã bị phá vỡ, khóc lóc nói: "Tôi thừa nhận, tôi thừa nhận, đều là do tôi làm, anh đừng tới đây...!Là tôi nghe lời tên gia chủ Từ gia Từ Mạnh chó má đó, hắn muốn tôi phá hư phanh xe của anh, hắn sẽ cho tôi mấy trăm vạn để tôi ra nước ngoài mua nhà ở một thời gian không về nước nữa.
Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, là do tôi bị quỷ ám..."
"Ồ, hình như giao dịch của mày với Từ gia không chỉ có nhiêu đó đâu." Hạ Vọng không tiến lên nữa, đôi chân dài săn chắc được quần tây ôm lấy, giày da trăm vạn được chế tác thủ công đạp lên đùi người đàn ông, không chút để ý nghiền nghiền: "Đưa tên này đến cục cảnh sát để cho hắn từ từ nhớ ra mình đã giao dịch cái gì, tiện thể nói với cảnh sát là lúc hắn chột dạ chạy trốn nên bị ngã gãy xương."
Ánh mắt Hạ Vọng lạnh lùng, nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất như nhìn một vật chết.
Chuyện này cứ như vậy mà bị lôi lệ phong hành(1) giải quyết, Đường Hi nằm trong lòng trợ lý Vương, cho đến khi Hạ Vọng đưa tay lại cậu cũng không có phản ứng.
(1)Lôi lệ phong hành: hiểu đại khái là mạnh mẽ và nhanh nhẹn.
Có lẽ là do lệ khí trên người Hạ Vọng còn chưa tản đi hết, lúc hắn chạm vào, Đường Hi theo bản năng run lên.
Nhìn thấy mèo nhỏ sợ hãi, Hạ Vọng dừng lại một chút, nhưng vẫn cường ngạnh ôm mèo con vào trong lòng mình.
Bị hắn ôm về văn phòng, Đường Hi vẫn còn hơi khó chịu phất phất đuôi.
Hạ Vọng đặt mèo nhỏ đã biến thành một cục tròn do xù lông lên bàn, nhéo nhéo lỗ tai hình tam giác của cậu: "Không phải ta đã bảo nhóc đừng nhìn sao, một chút cũng không nghe lời, bây giờ lại sợ?"
"Meo."
Đường Hi giả vờ nghe không hiểu, quay đầu đuổi theo cái đuôi của mình hai vòng.
Thật ra là do cậu không dám đối diện với hắn.
Hạ Vọng thong thả đem mèo con vừa mới cách xa mình một chút kéo về: "Đã muộn rồi."
Bây giờ mới biết hắn không phải là người tốt thì đã quá muộn.
Thấy mèo con vẫn không thèm để ý đến mình, Hạ Vọng bất mãn nhéo nhéo lỗ tai nhỏ: "Ta biết nhóc hiểu được ta nói gì."
Một câu nói nhẹ nhàng thoáng qua lại giống như quả bom nổ mạnh bên tai Đường Hi.
Cậu không dám tiếp tục giả vờ liếm đuôi nữa, cả mèo đều ngây ra, đầu lưỡi phấn hồng còn quên chưa thu vào.
【Hắn hắn hắn, sao hắn lại biết?】
1551 tâm tình phức tạp:【Cậu nghĩ cậu ngụy trang rất tốt sao?】
【Tôi sẽ bị đưa đến cho nghiên cứu viên cắt thành từng miếng sao?QwQ】
【Yên tâm đi, chỉ cần hắn không biết cậu có thể biến thành người thì hắn sẽ không có chứng cứ cậu là yêu tinh đâu.
】1551 trấn an nói.
.
Truyện Teen Hay
Mèo nhỏ Đường Hi bị doạ đến hoang mang lo sợ, sau khi nghe được những lời này, cuối cùng cũng tìm được về một chút lý trí.
Hạ Vọng nhìn mèo nhỏ bị đông cứng không dám cử động, rốt cuộc nhịn không được bật cười thành tiếng: "Đúng là một chút cũng không ngụy trang được."
Biết phản ứng của mình đã làm lộ ra hết, Đường Hi uể oải meo một tiếng, từ bỏ chống cự.
"Nhóc từ đâu đến? Mèo yêu nhỏ?" Tay Hạ Vọng lại không an phận, nhéo nhéo móng vuốt nhỏ mềm mại.
"Meo."