Đường Hi còn chưa kịp phản ứng lại thì Thẩm Thần Tư đã tự mình đỏ mặt.
Bị Đường Hi ngây thơ nhìn chằm chằm, y dứt khoát bất chấp tất cả nhắm mắt thổ lộ: "Tôi chính là muốn quan tâm cậu, tôi thích cậu, muốn ở bên cạnh cậu."
Bị tỏ tình bất ngờ, Đường Hi bị dọa đến phát ngốc, cậu mở to đôi mắt mèo, túng quẫn không biết phải làm sao, trên đuôi mắt còn lưu lại dấu vết do trận khóc ngày hôm qua, nhìn qua giống như bạn học nhỏ bị giáo bá ép vào góc tường bắt nạt.
Rốt cuộc cũng nói hết những lời đã giấu sâu trong lòng, Thẩm Thần Tư vô cùng nhẹ nhõm, nhìn bộ dạng đáng thương của Đường Hi, cố tình hung hăng hỏi: "Cho nên rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Có quan hệ gì với cậu?"
Đường Hi bị ép đến đáng thương, còn bị Thẩm Thần Tư thổ lộ nên tâm trí rối loạn, vô thức nói ra cái tên: "Hạ Vọng..."
Thẩm Thần Tư cau mày, y không ngờ đó là người đàn ông nọ.
Hai cánh tay đang vây Đường Hi dần buông lỏng.
"Lúc trước cậu nói không quen anh ta." Y dường như nghĩ đến điều gì, biểu tình trầm xuống: "Có phải anh ta tìm đến uy hiếp cậu không?"
Không biết tại sao y lại suy nghĩ ra được tình huống này, Đường Hi khó nhọc giải thích: "Không phải đâu.",
Thẩm Thần Tư tựa như con thú bị vây trong lồng, y không ngừng đi qua đi lại, căn bản không nghe những gì Đường Hi nói, trong miệng liên tục lẩm bẩm: "Tôi biết ngay mà, ngày đó hắn không vừa mắt cậu, hắn đối với cậu hiệp ân đồ báo(1) có phải không?"
(1)Hiệp ân đồ báo: dựa vào quyền lực hoặc nắm được điểm yếu của một người để buộc người đó phải phục tùng.
Hiểu đơn giản là mình đã giúp đỡ họ thì họ phải báo đáp mình.
Nói xong câu cuối, ánh mắt Thẩm Thần Tư khoá chặt trên người Đường Hi, như muốn tìm câu trả lời trên người cậu.
Đường Hi lắc đầu, ánh mắt cậu có chút rụt rè.
Cậu chỉ cảm thấy bây giờ Thẩm Thần Tư không thích hợp lắm
Nhận ra bản thân mình đã dọa cậu, giọng của Thẩm Thần Tư dịu lại: "Cậu đừng sợ, hôm đó bất quá anh ta chỉ giúp chúng ta đánh đuổi đám lưu manh thôi, cậu không cần vì thế mà tự ủy khuất chính mình, chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ giúp cậu."
"Anh ấy thật sự không có uy hiếp tôi, buổi sáng anh ấy cũng chỉ đưa tôi đến trường, tôi sẽ tìm tên đăng bài nói bậy kia để giải quyết với hắn." Đường Hi tức giận nói hết một hơi.
Cậu không thích người khác nói xấu Hạ Vọng.
Dù là mèo nhỏ cũng sẽ vươn móng vuốt nha.
Thẩm Thần Tư ngây ngẩn cả người: "Cậu tức giận là bởi vì tôi nói đến anh ta sao?" Đây là lần đầu tiên y thấy biểu tình này của cậu.
Đường Hi gật đầu, gương mặt thanh tú hơi căng ra, muốn làm cho mình nhìn dữ hơn một chút: "Cậu đừng suy đoán lung tung về anh ấy nữa, Hạ Vọng là người tốt."
Hắn cho cậu ăn ngon, cho cậu giường lớn để ngủ, cho cậu quả cầu lông để chơi, biết cậu là mèo biến thành người cũng không bắt cậu đem đến viện nghiên cứu, trên thế giới này sẽ không có ai tốt hơn Hạ Vọng đâu.
Đường Hi càng nghĩ càng như mang lên nhiều kính lọc để nhìn Hạ Vọng, đối với sự tức giận của Thẩm Thần Tư, cậu càng khó hiểu.
"Anh ta rất tốt?" Sắc mặt Thẩm Thần Tư biến hoá vô số lần, cuối cùng biến thành vẻ mặt phức tạp.
Y không nghĩ là mình sẽ nghe được câu Hạ Vọng là người tốt từ trong miệng người khác, thậm chí người này lại là Đường Hi, người luôn giống một con mèo nhỏ thích làm nũng, lá gan lại nhỏ này.
Nhân lúc thời gian ngưng đọng, Đường Hi nhanh chân chạy trốn.
Nhưng cậu cũng không muốn về lớp học, kêu hệ thống định vị vị trí của người đăng bài, cậu muốn hai mặt một lời với người nọ.
1551 không nghĩ tới lần này ký chủ lại quả quyết như vậy:【Cậu chắc chắn muốn tự giải quyết sao?】
Đường Hi cảm thấy hơi kỳ lạ: 【Thì đây là chuyện của tôi, sao lại muốn làm phiền người khác được?】
Không ngờ ký chủ thoạt nhìn thật yếu ớt, nhưng khi gặp chuyện lại không hề trốn tránh.
1551 đối với con mèo ngốc này có thêm nhận thức mới.
Theo chỉ dẫn của hệ thống, Đường Hi đã tìm được lớp học của người kia.
Thậm chí còn không cùng khối với cậu.
Nhìn bảng tên lớp 11-5 trên đỉnh đầu, Đường Hi kiên nhẫn đứng ở cửa chờ tiếng chuông tan học vang lên.
Ngay khi giáo viên vừa bước ra ngoài, Đường Hi liền ló đầu vào cửa sau thăm dò.
Rất nhiều người nhận ra cậu, chụm đầu lại khe khẽ bàn luận, cuối cùng một nữ sinh bị đám bạn hi hi ha ha đẩy ra.
Cô tò mò hỏi: "Bạn học, cậu muốn tìm ai vậy?" Đồng thời, cô cũng đưa mắt đánh giá người gần đây nổi tiếng trên diễn đàn này.
"Tôi đến tìm Trần Định Ninh, cậu có thể giúp tôi gọi cậu ấy ra được không?" Đường Hi mỉm cười.
"Được, được chứ." Cô gái bị sự nhu hoà của cậu đánh gục, cả mặt đều đỏ lên.
Gọi Trần Định Ninh xong, cô gái mới trở về bên cạnh bạn thân của mình, ngượng ngùng nhỏ giọng thảo luận: "Cậu ấy trông rất hiền nha, tôi cảm thấy mấy chuyện trên diễn đàn không đúng lắm."
"Tôi cũng thấy vậy...!Nhưng mà cậu ấy tìm Trần Định Ninh làm gì?"
Đường Hi không quan tâm những bàn luận sau lưng mình, cậu gắt gao nhìn Trần Định Ninh đang đi đến.
Cậu có hơi kinh ngạc, không nghĩ đến tên giang tinh(2) hung hãn trên diễn đàn thật ra chỉ là một nam sinh đen gầy.
(2)Giang tinh: Mang nghĩa xấu chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.
Ánh mắt tránh né, nói chuyện ấp a ấp úng.
"Cậu, cậu tìm tôi làm gì?"
Khoảnh khắc ấy, Đường Hi ngỡ hệ thống tìm lầm người, nhưng sau đó luồng ác ý tỏa từ trên người của hắn khiến cậu khẳng định người này chính là Ngẫu Ngẫu.
Vật nhỏ đối với ác ý thì luôn luôn nhạy bén.
Trần Định Ninh còn tưởng mình che giấu rất tốt, khăng khăng không muốn thừa nhận.
Đường Hi nói xong lời cuối, gương mặt nhỏ lạnh lùng: "Hy vọng cậu sẽ xóa bài đăng lúc sáng và xin lỗi công khai."
Trần Định Ninh luôn liếc mắt sang bên cạnh, không dám đối mặt với cậu: "Tôi đã nói là tôi không biết gì hết."
Không cùng hắn giằng co nữa, Đường Hi chỉ lưu lại ánh mắt tự giải quyết cho tốt rồi xoay người rời đi.
1551 bị ánh mắt vô cùng đẹp trai của ký chủ làm cho bùng nổ, hiếm khi thả rắm cầu vồng(3): 【Ký chủ, cậu thật đẹp trai nha.】
(3)Rắm cầu vồng: người hâm mộ thích tung hô thần tượng của mình, dù thần tượng có làm gì thì trong mắt họ đều tuyệt vời, giống như khi thần tượng đánh rắm cũng có thể biến thành cầu vồng.
Đường Hi ra vẻ khó lường:【Tất nhiên rồi.】Thật ra cậu cũng có chút sợ hãi nhưng tức giận vẫn nhiều hơn.
1551 lo lắng:【Nếu đến trưa hắn vẫn không xóa bài thì sao?】
【...!Vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát.】 Đường Hi thở phì phì.
Cậu không biết loại chuyện này thì có nên báo cảnh sát hay không, nhưng đối với đầu nhỏ chỉ toàn thịt và bánh kem thì đây là cách tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra rồi.
Ở bên kia, Hạ Vọng cũng nhận được điện thoại của Diệp Kỳ An, bài đăng trên diễn đàn hắn cũng đã biết.
"Hạ tiên sinh, chắc là chú cũng biết năm nay Đường Hi chỉ mới mười tám tuổi thôi mà." Diệp Kỳ An không ngắt máy ngay, giọng nói không rõ tâm tư.
Hạ Vọng đang thưởng thức một viên ngọc, ánh mắt dần nhuốm màu lạnh lẽo: "Ừm, đúng là còn nhỏ, vậy nên ham chơi nghịch ngợm một chút cũng là điều bình thường, nếu cậu là bạn học của em ấy thì giúp tôi chiếu cố em ấy nhiều hơn."
Sự chiếm hữu mãnh liệt toát ra trong từng lời nói.
Diệp Kỳ An nắm chặt tay, qua nửa ngày mới đồng ý, cậu ta không dám thử nữa, chật vật cúp máy.
Thậm chí cậu ta còn không có dũng khí đi hỏi quan hệ của Hạ Vọng và Đường Hi.
Không tìm được người