"Cậu không thích tôi à, sao lại không để ý đến tôi chứ?" Trần Liễu tỏ vẻ mất mát nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: "Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi, nếu cậu không vui thì tôi đi trước đây."
Nói thì nói vậy nhưng cậu ta cũng không thật sự muốn đi.
Có nhiều người đã chú ý đến động tĩnh bên này, Đường Hi không thích bị nhiều người quan sát, cậu lui về sau một bước, vẻ mặt mờ mịt.
"Đang nói chuyện gì thế?"
Đoàn Tư Phỉ từ xa đi đến, hắn nhanh chóng kéo Đường Hi ra sau lưng mình, bày ra tư thế che chở.
Gương mặt Trần Liễu ửng hồng: "Không có gì, tôi chỉ hỏi thăm cậu ta một chút thôi."
Tầm mắt cậu ta lén lút lướt qua đôi chân dài miên man của Đoàn Tư Phỉ, sau đó lại lướt lên gương mặt cấm dục của hắn.
"Không có gì là tốt rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm đến Viên Đường nhà tôi."
Vừa nói xong, Đoàn Tư Phỉ cũng ngây ngẩn cả người, cái biệt danh này dường như đã khắc sâu trong lòng hắn tự bao giờ, không cần suy nghĩ mà cũng có thể tự nói ra.
Viên Đường?
Vừa nghe đã biết đây là cái tên mà chỉ có mối quan hệ thân mật mới có thể gọi.
"Cái kia, giáo sư Đoàn, tôi xin phép đi trước." Trần Liễu bị kích thích, cậu ta nở nụ cười miễn cưỡng sau đó rời đi.
Hắn hoàn toàn không để ý đến Trần Liễu.
Đoàn Từ Phỉ thì thầm cái tên này hai lần, một cảm giác rung động quen thuộc khó giải thích bỗng chốc len lỏi trong tim hắn.
Viên Đường, Viên Đường...!
Tâm tình hắn xao động, lúc cúi đầu xuống thì đã thấy Đường Hi hai mắt đỏ hoe.
Đường Hi nhìn hắn, ánh mắt như có ngàn vạn tâm tư.
Muốn hỏi tại sao hắn lại quên mình, tại sao lại xuyên tới đây cùng cậu.
Nhưng cậu không thể nói, cũng không thể hỏi, chỉ có thể bảo trì trầm mặc để không bị OOC.
Nhìn cậu như vậy, Đoàn Tư Phỉ lại hiểu lầm: "Ban nãy tên kia bắt nạt em à?" Tuy trên mặt hắn vẫn treo nụ cười nhưng trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Khi hắn tức giận thì thật đáng sợ!
Đường Hi sợ hết hồn, cậu không nhịn được rụt người lại, cái đuôi nhỏ vô hình xù lên.
Bạn nhỏ nhạy cảm hơn so với hắn tưởng.
Đoàn Tư Phỉ nâng tay khẽ đẩy gọng kính, nhanh chóng khôi phục hình tượng ôn hòa, hắn nhỏ giọng dỗ dành: "Tôi không có giận em, người vừa nãy mới bắt nạt em sao?"
Đường Hi lắc lắc đầu.
Quả thật Trần Liễu không có bắt nạt cậu, nói đúng hơn là cậu ta còn chưa kịp bắt nạt.
Trong cốt truyện, hai năm sau nguyên chủ mới gặp Trần Liễu, khi đó nghiên cứu của nguyên chủ vừa thành công nhưng vì bệnh đau dạ dày đột ngột tái phát nên cậu ta không thể không nhập viện.
Bởi vì bệnh tình đến bất ngờ, nguyên chủ không có thời gian đem thành quả nghiên cứu của mình công bố với người khác, mà Trần Liễu nhân lúc nguyên chủ còn nằm viện đã vô tình phát hiện ra nghiên cứu, rồi "tiện tay" lấy kết quả nghiên cứu của cậu ta ra phát biểu trước mọi người.
Trong phút chốc, danh tiếng vang xa ngàn dặm.
Người đời chỉ biết đến Trần Liễu, làm sao họ biết được đây là tâm huyết ba năm vất vả của nguyên chủ.
Cho đến khi chết ở bệnh viện, nguyên chủ vẫn không đoạt lại được hào quang vốn dĩ thuộc về cậu ta.
Thậm chí Trần Liễu còn nghĩ là nhờ có cậu ta mà nghiên cứu của nguyên chủ mới được người đời biết đến, cậu ta cảm thấy nguyên chủ còn phải biết ơn cậu ta nhiều hơn nữa kìa.
Trên thực tế, nếu Trần Liễu không công bố thì nghiên cứu đó cuối cùng cũng bị phát hiện, đó là một viên ngọc thô, dù chưa qua mài dũa, bị mây mù che khuất thì cũng không thể giấu được vạn trượng hào quang.
Đây chỉ mới là thế giới thứ hai mà độ khó đã tăng lên rõ ràng, dù là nhân vật phản diện biến thái hay đứa con vận mệnh, tất cả đều rất khó đối phó.
Một tên trộm đáng khinh vậy mà lại là đứa con vận mệnh của thế giới này.
Đường Hi rất tức giận, tuy cậu không tỏ ra chán ghét Trần Liễu nhưng cảm xúc này lại không thể thoát được ánh mắt của Đoàn Tư Phỉ
Đoàn Tư Phỉ không hỏi nữa, hắn nắm tay cậu đi vào phòng nghiên cứu.
Có Đoàn Tư Phỉ ở bên cạnh hướng dẫn, Đường Hi làm việc càng thuận buồm xuôi gió.
Nếu muốn rút ngắn khoảng cách với cậu, vậy thì chỉ cần bắt đầu từ lĩnh vực cậu thích nhất, sau đó từ từ tiến sâu vào.
Ánh mắt Đoàn Tư Phỉ âm trầm, hắn nhanh chóng chỉ ra vấn đề đối với nghiên cứu của cậu, thuận tiện làm vài thí nghiệm cho cậu xem.
Chỉ qua một ngày cùng nhau nghiên cứu, lần thứ hai đối mặt với Đoàn Tư Phỉ, Đường Hi dần dần thả lỏng.
Ít nhất là sẽ không run lẩy bẩy nữa.
Đoàn Tư Phỉ như một tên thợ săn từng bước kéo gần khoảng cách với cậu.
"Tôi đã đi hỏi người ở nhà ăn, trước giờ ngày nào em cũng ăn mì?" Đoàn Tư Phỉ híp mắt cười, giam Đường Hi giữa bàn thí nghiệm và hắn.
"Ngẩng đầu lên nhìn tôi." Hắn như một vị trưởng bối nghiêm khắc: "Không nhìn vào mắt người khác khi họ nói chuyện là không lễ phép."
Trong này có bao nhiêu phần tâm tư thì cũng chỉ có mình hắn biết, khi thiếu niên toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình giữa dòng đời vắng lặng, trong tim hắn như có dòng điện lướt ngang qua.
Đường Hi sợ hãi bị buộc ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ừm."
Ngoài mặt bày ra vẻ ngoan ngoãn nhưng bên trong lại hùng hổ cùng hệ thống mắng chửi hắn:【 Đúng là tên nhã nhặn bại hoại, mặt người dạ thú, chỉ biết bắt nạt mèo nhỏ!】
1551:【Đúng vậy! Thật là xấu xa!】
Đoàn Tư Phỉ hài lòng sờ sờ cằm nhỏ của cậu: "Sau này đi ăn cơm với tôi, chỉ cần để tôi thấy em ăn mì một lần thì tôi sẽ không cho em làm thí nghiệm một ngày."
Để đối phó với vật nhỏ luôn ẩn mình trong vỏ sò này, hắn chỉ có thể cứng rắn cạy vỏ đem cậu ra.
Lời uy hiếp này quả thật rất đáng sợ, trực tiếp giải trừ ma chú mì ăn liền trong lòng cậu.
Đường Hi lập tức lật mặt:【1551, anh ấy quả thật là người tốt.】
1551:...!
Đường Hi đi nhà ăn cùng Đoàn Tư Phỉ, cậu cảm thấy đây quả là niềm vui sướng của quyền lực, viện nghiên cứu còn bố trí cho Đoàn Tư Phỉ một cái nhà ăn riêng.
Vốn nghĩ đồ ăn ở nhà ăn chung là đã ngon rồi, nhưng không ngờ tới đồ ăn ở đây càng ngon hơn, cậu phải khó khăn lắm mới kìm được chính mình.
Cậu nhìn món bít tết rượu vang đến sắp chảy nước miếng, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng cái đuôi nhỏ trong lòng đã vẫy đến điên cuồng.
Đồng thời trong lòng cậu bỗng dâng lên niềm chua xót, đợi đến khi nào cậu làm cho cái tên An Lương xứng danh trên đỉnh cao vinh quang, lúc ấy cậu sẽ có thể được hưởng loại đãi ngộ này.
Đoàn Tư Phỉ lấy miếng sườn bò ở trước mặt cậu đi, hắn cau mày: "Dạ dày em còn chưa tốt, không thể ăn cái này."
Sau đó hắn đem một tô cháo thịt hương vị thơm lừng đặt trước mặt cậu.
Đường Hi:【...!Anh ta quả thật là người xấu mà QAQ】
1551:【Ờ.】
Đường Hi muốn dùng móng vuốt nhỏ hung tợn đập lên mặt hắn, muốn nói cho hắn biết, tôi là mèo! Tôi là động vật ăn thịt!
Nhưng thực tế thì cậu chỉ có thể yên lặng ăn cháo, sau đó ăn vài món hắn gắp cho.
Mèo nhỏ oan ức.
jpg
Trong nhà ăn có vài người lén lút nhìn sang, thầm thì thảo luận.
Hầu hết trong đầu của những người trong viện nghiên cứu chỉ có nghiên cứu khoa học, bọn họ không hiểu vì sao giáo sư Đoàn lại coi trọng Đường Hi, không những cho cậu làm học trò cuối cùng của hắn mà nhìn qua còn vô cùng săn sóc.
Trước đây còn có một vị giáo sư già hơn sáu mươi tuổi không biết xấu hổ đi hỏi hắn có muốn nhận ông làm trợ lý hay không nhưng đã bị hắn uyển chuyển từ chối.
Tuy trông hắn hào hoa phong nhã, lại rất lễ phép nhưng thái độ cũng rất kiên quyết, lúc ấy bọn họ biết rằng vị giáo sư trẻ Đoàn Tư Phỉ này là một người rất có nguyên tắc.
Mèo nhỏ Đường Hi tự kỷ, hoàn toàn không quan tâm đến mọi người xung quanh, chỉ nghiêm túc ăn từng muỗng cháo.
Ngay khi tô cháo sắp thấy đáy, cửa phòng ăn phát ra âm thanh ồn ào thu hút sự chú ý của mọi người.
Đường Hi vô cùng tò mò, một bên tập trung ăn cháo một bên hỏi hệ thống đã xảy ra chuyện gì.
1551 giúp cậu truyền tin:【Là nhân vật công chính Giang Cảnh Thừa đến đây.】
Lúc này trong nội dung cốt truyện đã