Vừa dứt lời thì gương mặt của hoàng đế nhỏ chợt đỏ bừng, đôi mắt mèo ngập nước không biết là tức giận hay xấu hổ.
"Làm càn!" Đường Hi tức giận đến mức muốn dùng dạ minh châu đập hắn.
Thanh âm Nhiếp Nhung khàn khàn: "Thần chỉ sờ không làm gì khác."
Đường Hi không thể tin được: "Chứ ngươi còn muốn làm gì nữa?"
Đường Hi tức giận xoay người bước ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước thì đã bị Nhiếp Nhung ở phía sau dùng lực kéo lại ôm cậu vào lòng.
Cậu còn chưa kịp nói gì thì đã cảm nhận được một nụ hôn rơi xuống trên tóc mình.
Cho dù không quay đầu lại thì Đường Hi cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt ngốc nghếch của nhân viên dọn phân, trong nháy mắt thật muốn xù lông.
Nhiếp Nhung cảm nhận hoàng đế nhỏ mềm mại trong lòng, hắn không nhịn được xích lại gần hơn: "Hoàng thượng thật đáng yêu, thần muốn phạm thượng."
Sao trước đây hắn không phát hiện ra hoàng đế nhỏ vừa mềm lại vừa thơm như vậy nhỉ?
Nếu như trước đây ở biên cương có người nói hắn giống như tên hái hoa tặc mơ tưởng hoàng đế nhỏ, hắn nhất định sẽ rút lưỡi tên đó.
Nhưng giờ đây hành động của hắn lại y hệt tên hái hoa tặc.
Hoàng đế nhỏ bị hắn vừa ngửi vừa liếm đến không có sức phản kháng, từng chút bị phạm thượng.
Bên tai Đường Hi bị hắn phả ra hơi nóng, cậu nhanh chóng cảm giác được đầu lưỡi ẩm ướt ngả ngớn trên vành tai mình.
Hoàng đế nhỏ vừa giận vừa sợ, tai mèo vô thức chui ra.
Tai nhỏ lông xù màu vàng hình tam giác mẫn cảm run run.
Nhiếp Nhung không chút khách khí vươn tay ra xoa nắn.
Do đang ở hình người mà có tai mèo nên cậu không quen, đặc biệt nhạy cảm.
Bàn tay hắn mang theo vết chai chạm vào tai cậu như mang theo một luồng điện, cả người cậu lập tức mềm nhũn tùy ý để hắn giở trò.
Nhiếp Nhung một tay ôm mèo nhỏ một tay bận rộn sờ sờ tai mèo, thậm chí còn muốn liếm hoàng đế nhỏ.
Hoàng đế nhỏ ngọt ngào như mật vậy.
Hắn hận không thể ngậm hoàng đế nhỏ này vào trong miệng.
Đường Hi bị liếm đến mức viền mắt ửng hồng, khó chịu rì rầm trong miệng.
Ở trong gian phòng nhỏ chứa đầy báu vật này không biết đã qua bao lâu, lâu đến nỗi cậu cảm thấy mình sắp bị Nhiếp Nhung liếm tan rồi thì hắn mới buông cậu ra.
Dáng vẻ của hắn vô cùng luyến tiếc không nỡ buông ra.
Quả thật là Nhiếp Nhung không muốn, nhưng tiểu huynh đệ của hắn lại có phản ứng quá lớn, hắn sợ nếu không buông ra thì hắn sẽ thật sự khi quân phạm thượng, vậy nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thả người ra.
"Trẫm muốn chém đầu ngươi!" Đường Hi vô cùng ủy khuất, đã vậy còn phải giả vờ hung dữ.
Nhiếp Nhung thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, chém ta rồi thì hoàng thượng đi đâu tìm người để sủng người đây?"
Ngay cả dỗ dành mà còn phải trêu chọc một chút mới chịu được.
Sao nhân viên dọn phân ở thế giới này lại không biết xấu hổ như vậy!
Đường Hi tức giận thở phì phò.
Cậu không biết Nhiếp Nhung đã sống trong quân doanh tận mười năm, ngày ngày đều phải đối mặt với những lão già thối hoắc, những lời nói thô tục hắn nghe qua không sót một câu, đối với thiếu niên tinh xảo như búp bê sứ này hắn đã tận lực thu liễm không ít.
"Không phải ngươi đã có người trong lòng rồi sao, sao lại trêu chọc trẫm làm gì?"
Nhiếp Nhung giả vờ nghi hoặc: "Hoàng thượng có muốn biết thần tâm duyệt người nào không?"
Đường Hi cười lạnh, thu tai mèo về: "Sao trẫm lại muốn biết?"
"Bởi vì tâm ta duyệt người."
Đường Hi choáng váng như là bị một con cá khô khổng lồ đập trúng, suýt nữa nhếch môi nở nụ cười.
Thì ra hắn không có di tình biệt luyến(1).
(1)Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo.
1551 đúng lúc đứng ra nhắc nhở:【Ký chủ, xin cẩn thận đừng phá vỡ tính cách thiết lập tính cách.】Đối với con mèo ngốc này thì nó đã rất ôn hòa rồi, chứ nếu không thì không biết Đường Hi đã bị phán định bao nhiêu lần vi phạm rồi không biết.
Nếu vi phạm thiết lập tính cách thì sẽ bị trừ hết điểm tích phân.
Mèo nhỏ Đường Hi lập tức sụp đổ: "Tâm duyệt trẫm?"
Gương mặt Nhiếp Nhung đột nhiên đỏ lên nhưng do hắn đứng ở phía sau nên cậu không phát hiện: "Ừm."
"Vậy thì tướng quân mau giao hổ phù ra đây đi."
Hoàng đế nhỏ mơ ước phá vũ quân trên tay Nhiếp Nhung đã lâu, bây giờ nói ra là vừa trào phúng cũng là muốn thăm dò.
Nhiếp Nhung dừng một chút, quả thật là hắn có hổ phù, thứ này có thể ra lệnh cho thiên quân vạn mã dưới binh quyền của hắn.
Trừ hắn ra thì không ai có thể ra lệnh.
Nếu như hoàng đế nhỏ muốn...!
Nhiếp Nhung trầm giọng: "Nếu hoàng thượng muốn, thần nguyện dùng nó làm sính lễ."
Nếu không có hổ phù, vậy thì hắn nguyện trở thành thanh đao sắc bén nhất trên tay hoàng đế nhỏ, chỉ đâu đánh đó.
...!
Lúc Đường Hi rời phủ tướng quân hồi cung, bóng đêm yên tĩnh đã bao trùm khắp hoàng thành.
Lần này cậu có chuẩn bị mà đến, hoàn toàn mặc kệ Nhiếp Nhung nên mới không bị chuốc say.
Ngày thứ hai không thượng triều, Đường Hi cho truyền Diệp Bạch Thương vào cung.
Diệp Bạch Thương không giống trong nội dung cốt truyện mà trở thành tâm phúc của Thẩm Hành, điều này làm Đường Hi vô cùng vui vẻ.
Nhiệm vụ cứu vớt lần này là muốn cậu giúp Nhiếp Nhung không bị ngã ngựa trong cuộc tranh đoạt với Thẩm Hành, nếu muốn như vậy thì điều quan trọng nhất cậu cần làm là phải ngồi thật vững ở vị trí quân vương này.
Vậy nên cậu phải thu phục một vài người về dưới trướng mình, bây giờ triều đình bị chia làm hai phe, nếu không theo Thẩm Hành thì chính là theo chân Nhiếp Nhung.
Cậu muốn xây dựng một thế lực của riêng mình, bắt đầu ra tay từ vai thụ chính là thích hợp nhất.
Sau đó chậm rãi thu hồi lại quyền phê duyệt tấu chương, cuối cùng từng bước từng bước đoạt lại quyền lực chân chính.
Diệp Bạch Thương thụ sủng nhược kinh tiến cung, hắn cũng không ngốc, hắn đã nghe các đồng liêu kể tất cả về vị hôn quân này rồi.
Hắn biết rõ nếu mình lựa chọn đi theo Thẩm Hành hoặc Nhiếp Nhung thì hắn sẽ có con đường thăng quan rộng mở.
Mà khi hoàng đế nhỏ cao cao tại thượng nghiêng đầu hỏi hắn có muốn vì y mà tận sức hay không, Diệp Bạch Thương gật đầu không chút do dự.
Đường Hi lệnh cho hắn đọc bài thi mà ngày đó được các triều thần không dứt lời tán thưởng, phát hiện quả nhiên nhân vật thụ chính một bụng kinh luân.
Bài văn đó nói về sự kiến thiết quốc gia, có thể đây không phải là bài văn hoàn mỹ nhất nhưng nó là bài văn thích hợp nhất để xây dựng đất nước trong thời gian này.
Trong cốt truyện, sách lược kiến thiết này của Diệp Bạch Thương không được lựa chọn, vô cùng tiếc nuối.
Bất quá bây giờ đã có cậu ở đây, cậu sẽ không để tài năng này bị mai một chôn vùi.
Nhưng vì không thể phá vỡ thiết lập tính cách, Đường Hi làm bộ chỉ ra một vài vấn đề, thoạt nhìn như tùy ý hỏi một chút nhưng thật ra những thứ này đều là những chi tiết nhỏ nhặt.
Diệp Bạch Thương cũng rất kinh ngạc, hoàng đế nhỏ chỉ tùy tiện hỏi vài vấn đề nhưng lại khiến hắn suy nghĩ sâu xa hơn về văn chương của mình, điều này làm hắn hoài nghi liệu hoàng đế nhỏ có thật sự ngu ngốc như người ta vẫn đồn thổi hay không.
Có lẽ là do y ngụy trang để bảo vệ bản thân mình, hoàng đế nhỏ một thân một mình trong chốn thâm cung trước có sài lang sau có hổ báo quả thực rất khổ cực.
Đường Hi:【1551, sao tôi cảm thấy ánh mắt của thụ chính nhìn tôi có hơi kỳ lạ vậy...】
1551:【Đó là ánh mắt trìu mến.】
Nhìn Đường Hi trò chuyện vui vẻ với Diệp Bạch Thương, 1551 không nhịn được ló ra nhắc nhở:【Này, đừng quên cậu chỉ là một tên hoàng đế bù nhìn