Đường Hi từng chút từng chút một thăm dò giới hạn của Nhiếp Nhung, cậu phát hiện tuy hắn bắt cóc mình nhưng dường như cũng không có ý xấu nên lá gan của cậu càng ngày càng lớn.
Cậu ngồi trong phòng sai sử Nhiếp Nhung nấu nước nóng cho cậu tắm rửa, đợi khi Nhiếp Nhung đổ nước đầy thùng tắm cậu lập tức đuổi người ra ngoài.
Mèo nhỏ thoải mái đi vào thùng tắm rải đầy cánh hoa, hoa là do tiểu nhị trong khách điếm đưa đến, cậu vô cùng vui vẻ dùng.
1551:【Nhiếp Nhung vẫn chưa rời đi.】
【Ò, tôi biết mà.】
Lúc cậu tắm mà hắn có thể đi vậy thì hắn nhất định không phải là nhân viên dọn phân.
Hắn nguyện ý ngoan ngoãn đứng sau tấm bình phong trong phòng chờ thì đã là chuyện vô cùng nghiêm túc rồi.
Đường Hi thoải mái híp hai mắt lại, đuôi và tai nhỏ đều lộ ra.
Từ khi cậu có thể chuyển đổi giữa tai và đuôi mèo thì cậu đã dần quen với hình dạng nửa người nửa mèo này rồi.
Hơi nóng tỏa ra khiến hai tai nhỏ hình tam giác run run.
Nhiếp Nhung đúng như cậu nghĩ, hắn nghiêm túc đứng chờ ở sau tấm bình phong, hắn cũng không dán mắt chằm chằm vào bình phong mà tùy tiện nhìn quanh bày trí trong phòng.
Nội lực hắn vô cùng thâm hậu, cho dù không cần nhìn trộm nhưng vẫn có thể biết được người ở sau tấm bình phong kia đang đang làm chuyện gì.
Khứu giác, thính giác của hắn còn nhạy hơn cả thị giác.
Hương thơm như có như không theo gió truyền đến, mùi vị thanh mát của xà phòng và hương thơm đặc biệt trên người hoàng đế nhỏ, thấp thoáng thêm một chút long diên hương, tất cả hòa quyện tạo thành một hương thơm quyến rũ ngự trị cả gian phòng.
Thanh âm lay động của nước hắn đều nghe rõ, tiếng nước trượt từ tay hoàng đế nhỏ rõ ràng như ở bên tai hắn.
Cảnh xuân như thoắt ẩn thoắt hiện dưới những cánh hoa đang phiêu đãng trên mặt nước...!
Nhiếp Nhung cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ đang phấn chấn tinh thần của mình, chậm rãi thở ra.
Hắn đưa tay xuống dưới.
"Hoàng thượng."
Đường Hi nghiêng đầu: "Có chuyện gì?"
"Nước có nóng quá không?"
Đường Hi cảm thấy giọng của Nhiếp Nhung có gì đó kỳ lạ, có chút trầm khàn hơn thường ngày.
Nhiếp Nhung cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, không để cho hoàng đế nhỏ biết hắn đang làm gì: "Hoàng thượng trò chuyện cùng thần đi."
Mỗi lần hoàng đế nhỏ nói một câu, hắn cảm thấy tiểu huynh đệ của hắn lại cứng thêm một chút.
Đường Hi không để ý đến hắn nữa, cậu thổi thổi cánh hoa tự chơi một mình.
Nhiếp Nhung thở hổn hển hỏi: "Lát nữa hoàng thượng muốn ăn gì?"
Nhắc đến ăn thì cơn buồn ngủ của Đường Hi lập tức bay mất, cậu lưu loát nói ra một đống món.
Cậu còn cố ý nhấn mạnh cá thì phải cạo sạch vảy, thịt bò thì phải lấy phần non mềm nhất, rau cải thì phải sạch sẽ.
Nhiếp Nhung chậm rãi tìm chuyện để nói cùng cậu, nói đến khi hoàng đế nhỏ khô cả cổ hắn mới hành sự xong.
Đường Hi nghe được tiếng rên khe khẽ trầm thấp ở bên ngoài, cậu tò mò hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Không có gì." Nhiếp Nhung sợ mình sẽ dọa đến hoàng đế nhỏ, miễn cưỡng dùng nội lực đè nén dục vọng lần nữa trỗi dậy.
Hương thơm của cánh hoa và xà phòng đã lấn át hương vị ái muội trong phòng, Đường Hi không hề cảm giác được.
Bữa tối nhanh chóng được dọn ra, tất cả các món đều đúng như ý muốn của cậu.
Hoàng đế nhỏ vốn là bề trên cao cao tại thượng, có lẽ y sẽ không thèm quan tâm tại sao khách điếm bình dân hẻo lánh này lại có đồ ăn ngon như vậy.
Nhưng Đường Hi lại quan tâm, cậu lén lút chọt chọt hệ thống hỏi.
1551:【Nhân vật phản diện nhà cậu sợ cậu dọc đường đi ăn uống không ngon nên đã bắt theo một ngự trù để đi cùng, chỉ có điều không để hắn xuất hiện trước mặt cậu, những món này là do hắn ở khách điếm làm xong rồi mới đưa đến đây.】
Đường Hi vô cùng cảm động, một bên cảm động một bên cây ngay không sợ chết đứng sai Nhiếp Nhung nhặt xương cá cho mình.
Nhiếp Nhung không chút bất mãn lột tôm cho cậu.
Đôi tay này trước giờ chỉ ra chiến trường gió tanh mưa máu chém chém giết giết, đây là lần đầu tiên hầu hạ người khác, vậy mà lại thành thục vô cùng.
Tựa như hắn đã vì thiếu niên mà làm việc này hàng ngàn hàng vạn lần.
...!
Vốn dĩ lộ trình ban đầu chỉ có ba bốn ngày, nhưng do có sự đồng hành của hoàng đế nhỏ cao quý nên đã kéo dài thành mười ngày.
Đường Hi chơi vui đến quên cả trời đất, quên luôn việc mình bị cưỡng ép đến đây, cứ như là cậu tự nguyện đi theo Nhiếp Nhung vậy.
Hoàng đế nhỏ từ bé bị nhốt trong chốn thâm cung sâu thẳm nào đã trải qua những việc như thế này, thấy cái gì cũng đều ngạc nhiên muốn chơi, hơn nữa lại có Nhiếp Nhung bên cạnh chu đáo chăm sóc, rốt cuộc cậu cũng cho nhân vật phản diện nét mặt hòa hoãn.
Thỉnh thoảng 1551 báo cáo tình hình trong cung cho cậu.
【Diệp Bạch Thương bị "cậu" điều đi trấn Tiên Thủy, chỗ đó đang xảy ra ngập lụt.】
Đường Hi không chút lo lắng:【Vai thụ chính lợi hại như vậy, nhất định là sẽ có biện pháp trị thủy.】
【Hắn đã biết vị ở trong cung kia không phải là cậu rồi.】
Đường Hi hoảng hốt đánh rơi điểm tâm trên tay:【Vậy thì làm sao bây giờ?】
1551 lắc lư:【Tôi cũng không biết nữa, hình như hắn không định nói ra.】
Lúc vai ác chọn người giả dạng cho cậu, dù là ngoại hình hay bắt chước tính cách cơ hồ giống nhau như đúc.
Đức công công luôn hầu hạ bên người cậu còn không nhận ra thì làm sao Diệp Bạch Thương lại phát hiện được?
Đường Hi vô cùng ngạc nhiên.
Đột nhiên gương mặt bị sờ nắn, Nhiếp Nhung đã đến đây: "Đang nghĩ gì à?"
Đường Hi ôm hai má đỏ hồng, ngơ ngác nói: "Nghĩ đến Diệp trạng nguyên."
Lời vừa thốt ra Đường Hi lập tức hối hận.
Gương mặt Nhiếp Nhung sầm xuống: "Ồ, xem ra quan hệ của hoàng thượng với hắn tốt nhỉ?"
Lúc trước thì vì Diệp Bạch Thương mà cầu cạnh hắn, tên thư sinh tay trói gà không chặt Diệp Bạch Thương kia yếu đuối như vậy mà lại nhận được sự yêu thích của y sao?
"Nếu là ngươi thì ngươi có thể phân biệt được người trong cung là giả không?" Đường Hi nghiêng đầu nhìn hắn.
Mấy ngày trước Nhiếp Nhung bỗng nói cho cậu nghe việc hắn tìm người cải trang thành cậu, bây giờ cậu tỏ vẻ tò mò sẵn dời luôn đề tài.
Nhiếp Nhung ý vị không rõ liếc mắt nhìn cậu, cái nhìn kia phảng phất như nhìn thấu tâm can của Đường Hi.
"Phân biệt được."
Đường Hi chớp mắt: "Không phải ngươi nói là đã tìm một người giống hệt ta sao?"
"Bởi vì thánh thượng mà thần bảo vệ chỉ có một người."
Lỗ tai Đường Hi ửng đỏ.
Vẻ mặt hắn trông vô cùng nghiêm túc, lời này không giống như lời tâm tình mà như là một lời hứa hẹn cam kết.
Trong xe ngựa truyền đến âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng, đến tận khi xe ngựa chậm rãi dừng lại thì âm thanh này mới biến mất.
Đường Hi bị hôn đến viền mắt ửng hồng, ở thế giới này nhân viên dọn phân lúc hôn cậu thì dùng rất nhiều lực, cứ như là muốn đem cậu nuốt vào bụng luôn vậy.
Còn lần này thì đặc biệt mãnh liệt, rách cả đầu lưỡi cậu.
Viền mắt của hoàng đế nhỏ hồng hồng, quen miệng mắng hắn vài câu.
Thanh âm mềm mại, cả người cũng mềm mại, nhìn qua rất dễ khiến người khác nổi lên ham muốn bắt nạt.
Nhiếp Nhung thành thục vận nội công đè nén lửa dục của mình, sau đó ôm hoàng đế nhỏ xuống xe ngựa.
"Thả trẫm ra! Trẫm muốn tự đi!"
Đường Hi phản kháng bất thành, bị trường bào đen bao phủ kín mít.
Nhiếp Nhung dễ dàng áp chế cậu, thấp giọng nói: "Ngoan, đường đi nơi này rất xấu, để ta ôm ngươi về doanh trướng trước."
Đường Hi cảm nhận được vô số ánh nhìn của