Lông xù đã che đi gương mặt ửng hồng của Đường Hi, cậu mềm mại meo một tiếng.
Cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn cuốn quanh cổ tay người đàn ông, dáng vẻ vô cùng tin tưởng và ỷ lại.
Bạch Kiều Sinh sững sờ cả nửa ngày, mãi đến tận khi người và mèo đi xa thì cậu ta mới phản ứng lại được, khó chịu đè nén sự mất mát trong lòng, nhanh chân đuổi theo.
Nhân tiện thì Quý Tử Ngang đã đồng ý cho cậu ta phát sóng trực tiếp.
Bạch Kiều Sinh dùng năm ba câu tránh nặng tìm nhẹ để tóm lược sự tình cho khán giả.
Khán giả trong phòng trực tiếp chỉ biết cậu ta muốn đi tìm hiệu trưởng để hỏi về sự việc liên quan đến tòa nhà dạy học bỏ hoang mà cậu ta đã phát sóng ngày hôm đó.
Có rất ít streamer kinh dị làm như thế này, một vài khán giả sau khi biết liền cảm thấy nhàm chán muốn thoát ra.
Đột nhiên có một cơn gió vô tình thổi đến, Bạch Kiều Sinh theo bản năng vươn tay cản lại, cũng vì vậy nên ống kính lắc lư quét ngang qua Quý Phược Thanh.
Gương mặt này vừa lọt vào ống kính, cho dù chỉ là giây phút ngắn ngủi chưa tới hai phút nhưng cũng đủ để khiến sóng bình luận nổ tung.
Quý Phược Thanh ôm mèo, cảm giác lạnh nhạt như dần tan biến, tựa như thần tiên hạ phàm mang theo mị lực khiến người người gục ngã.
Trong phòng trực tiếp có người nhanh tay đăng ảnh chụp màn hình lên mạng.
Khu bình luận: A a a a A Vĩ đã chết rồi! Anh đẹp trai với mèo con, tổ hợp này quá là tuyệt vời mà!
Khu bình luận: Đây có phải là con mèo ngày đó streamer nhặt được trong cái nhà ma kia không?
Khu bình luận: Quân y cho túi máu! Anh đẹp trai giết chết mị rồi!!
Khu bình luận: Chờ chút, mọi người không cảm thấy anh đẹp trai này giống với người ngày đó ôm thiếu niên xinh đẹp sao?
Nhưng cái bình luận này nhanh chóng bị nhấn chìm trong cơn sóng bình luận, bất quá lời nói của người này đã thức tỉnh nhiều người, còn có cô gái lấy kính hiển vi ra so sánh hai tấm ảnh với nhau, quả nhiên là cùng một người.
Khu bình luận: A a a a quả nhiên trai đẹp chỉ chơi với trai đẹp mà.
Bạch Kiều Sinh nhận ra câu chuyện càng ngày càng lệch hướng, cậu ta vội vàng quay ống kính về phía mình, nỗ lực nói vài câu kéo đề tài về.
Bình thường cậu ta vẫn thuận buồm xuôi gió phát sóng trực tiếp, nhưng nhan sắc cậu ta vẫn kém hơn Quý Phược Thanh, phần lớn bên trong sóng bình luận đều năn nỉ cậu quay máy về phía anh đẹp trai vừa nãy đi.
Cũng may vừa đến Lạc Tiên Tự, tiểu hòa thượng bên trong mở ra một khe cửa nhỏ vừa vặn nhìn thấy bọn họ, cậu ta có chút kinh diễm nhìn Quý Phược Thanh đang đứng đầu, sau đó khéo léo từ chối.
"Bây giờ sư phụ của tôi đang chiêu đãi khách quý, xin thứ cho ngày hôm nay không thể tiếp khách được nữa."
Vừa dứt lời thì cậu ta lập tức muốn đóng cửa lại.
Đường Hi gấp gáp kêu meo meo, vươn móng vuốt nhỏ ra muốn chặn cửa.
Quý Phược Thanh nắm lấy móng vuốt lông xù của cậu, trầm giọng: "Hồ đồ, lỡ bị thương thì sao đây?"
Hắn vừa nói vừa thả một người giấy nhỏ ra, nó yên lặng dán lên cái đầu trọc của tiểu hòa thượng.
Con ngươi của tiểu hòa thượng nhanh chóng tan rã, cậu ta tươi cười vươn tay mở rộng cửa lớn: "Các vị, mời vào."
Đường Hi mở to đôi mắt mèo, hiếu kỳ meo một tiếng, rút móng vuốt nhỏ của mình ra muốn bắt lấy người giấy nhỏ trên đầu của tiểu hòa thượng.
Lần này Quý Phược Thanh cũng không ngăn cản cậu, ngược lại hắn còn vươn tay ra để cho cậu hướng về trước một chút, thỏa mã thiên tính hiếu kỳ ham chơi của mèo nhỏ.
Đường Hi dùng đệm thịt nhỏ ngoắc ngoắc người giấy, làm cho nó lệch lên trên một chút, sau người giấy nhỏ đột nhiên di chuyển, nó chạy lên trên hai bước, thuận theo chiều cổ áo của tiểu hòa thượng mà trượt vào trong, tránh thoát móng vuốt của mèo nhỏ.
Thấy người giấy nhỏ trốn đi, Đường Hi ngạc nhiên nhìn về phía Quý Phược Thanh meo meo hai tiếng, cậu vô cùng tò mò với việc người giấy nhỏ có thể chạy được.
Ở thế giới này cậu không có quả cầu lông nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu gặp thứ đồ chơi thú vị như thế này.
Quý Phược Thanh khẽ nhúc nhích ngón tay, người giấy lại bay ra, lảo đảo đứng trước mặt Đường Hi, ngoan ngoãn cho mèo nhỏ chơi đùa.
Đường Hi ngẩng đầu cong đuôi phóng tới, thỏa mãn ôm người giấy nhỏ vào trong lòng, dùng móng vuốt đạp đạp.
Chờ đến khi mèo nhỏ chơi chán, Quý Phược Thanh mới nhấc chân bước vào.
Vốn dĩ do mèo nhỏ dẫn đầu muốn đến nơi này, còn bây giờ thì mèo ta đã bị người giấy câu mất tâm trí rồi.
Dường như người làm nhiệm vụ đã biến thành người khác.
1551 thu tất cả vào trong mắt:...!Đời này toang mịa rồi.
Lúc này Bạch Kiều Sinh vẫn đang tập trung vào phòng trực tiếp nên cũng không chú ý đến sự khác thường của tiểu hòa thượng, bọn họ cứ như vậy mà được con rối hòa thượng dẫn đến gian phòng của hiệu trưởng Vương đang ngồi.
Khách quý của ngôi miếu này chính là hiệu trưởng Vương, lúc bọn họ bước vào thì ông ta vẫn ngồi một mình trong phòng.
Vương Học Bình căng thẳng chờ đợi, thấy tiểu hòa thượng đẩy cửa bước vào thì ông ta lập tức đứng lên chào hỏi: "Đại sư, rốt cuộc ngài cũng xuất quan rồi!"
Đập vào mắt chính là ba người xa lạ, ông ta ngẩn người.
Vương Học Bình lui về sau hai bước: "Mấy người...!mấy người là ai?"
Tiểu hòa thượng dẫn đường xong thì yên lặng đứng một bên.
Quý Tử Ngang nói: "Chào hiệu trưởng Vương, tôi là thầy trừ tà của Quý gia mà ông đã ủy thác, lần này tôi đến là để xác nhận một vài chuyện với ông."
Sắc mặt Vương Học Bình biến đổi nhiều lần, cuối cùng ông ta lộ ra nụ cười giả dối: "Thì ra là các vị đại sư, mời ngồi mời ngồi, các đại sư có chuyện gì thì nên tìm phó hiệu trưởng, sao lại vất vả chạy đến đây chứ."
Ngày đó ông ta chỉ lo chạy đôn chạy đáo nhờ vả các mối quan hệ mới mời được thầy trừ tà của Quý gia, căn bản chưa từng gặp qua người của Quý gia, có lẽ là do khí chất của Quý Phược Thanh quá mức bức người nên ông ta không chút hoài nghi.
Đợi đến khi Quý Phược Thanh an vị thì Quý Tử Ngang mới dám ngồi xuống.
Y không dám ngang hàng ngồi cùng lúc với Quý thiên sư, ngay cả cha y là gia chủ Quý gia cũng không có đãi ngộ này, lúc nãy trước khi lên núi Quý Phược Thanh có thuận miệng nói không muốn bại lộ thân phận nên bây giờ y chỉ có thể cư xử với hắn như một vị trưởng bối tôn kính mà thôi.
Quý Tử Ngang cũng giả tạo trò chuyện với ông ta: "Có vài việc vẫn phải trực tiếp hỏi người trong cuộc thì mới dễ giải quyết."
Không biết ba chữ người trong cuộc này chạm tới dây thần kinh nào của Vương Học Bình, ông ta vừa ngồi xuống thì đã suýt ngất xỉu, chật vật chống tay lên mặt bàn: "Người...!người trong cuộc gì chứ?"
Quý Tử Ngang nhận ra điều bất thường, y bình tĩnh nói tiếp: "Ngày đó mấy