Đống lửa bập bùng, ngọn lửa cuốn lấy miếng thịt ướm mỡ.
Đường Hi ngồi bên cạnh đống lửa, mắt nhìn chằm chằm miếng thịt, thi thoảng còn nuốt nước miếng một cái, tóc trên đầu thì rối tung cả lên, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Trần Dao phát thịt cho nhóm người sống sót đã đi qua giúp đỡ, vừa quay đầu lại thì thấy Đường Hi tha thiết chờ đợi được ăn thịt.
Cô mỉm cười: "Tiểu Đường có lộc ăn thật đó, lâu rồi lão đại không tự mình nướng thịt."
Lục Mãng lạnh mặt rắc một muỗng thì là lên.
Mùi thịt nướng khiến Đường Hi mê mẩn, càng ngày càng nhích lại gần đống lửa.
Mặt nhỏ bị lửa hung đến ửng hồng.
Lục Mãng bắt lấy cái gáy cậu xách qua bên cạnh mình, mắng: "Ngoan ngoãn ngồi đây đi, không được chạy lung tung nữa."
Đối diện với người nướng thịt cho mình ăn, Đường Hi đặc biệt nghe lời: "Ò."
Cậu ngồi xổm bên cạnh Lục Mãng hệt như một cây nấm nhỏ, trong con ngươi tròn xoe phản chiếu hình ảnh ngọn lửa ấm áp.
Hoàng Nguyên Miểu giây trước vừa ăn đau giây sau đã quên mất, nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cậu, cậu ta lập tức lượn tới trêu đùa: "Nhìn cậu bây giờ giống hệt như con mèo mà bà nội tôi nuôi vậy á."
Vừa nghe đến mèo, Đường Hi có chút căng thẳng.
Nếu như bây giờ cậu có đuôi thì nhất định là đã bất an vẫy vẫy.
Hoàng Nguyên Miểu: "Con mèo đó á, nó nằm bên đống lửa sưởi ấm kiểu gì mà tự nướng khét lông nó luôn ha ha ha..."
Cậu ta gập bụng cười đến nổi không đứng dậy được.
Đường Hi bĩu môi, cậu cảm thấy mình bị Hoàng Nguyên Miểu xúc phạm đến rồi.
"Tôi không có ngu ngốc như vậy."
Lục Mãng liếc cậu một cái, cầm thịt nướng trên tay hừ lạnh: "Hừ, nếu không phải tôi kéo cậu ra thì tóc của cậu đã bị đốt rồi."
Đường Hi mở to đôi mắt mèo, nhanh chóng lấy tay sờ sờ lên đầu, phát hiện tóc vẫn còn đó thì mới nhận ra nhân viên dọn phân chỉ là đang hù dọa cậu thôi.
Cậu vừa định mở miệng phản bác thì thịt nướng đã nhân cơ hội chui vào.
Lục Mãng tri kỷ thổi nguội thịt, chọn miếng ngon nhất cho cậu.
Đường Hi nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống, tức giận gì cũng đều bay mất, ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút.
Một người đút một người ăn, hai người hoàn toàn không cảm thấy có gì đó không đúng.
Những đội viên khác đều sửng sốt.
Hoàng Nguyên Miểu nhéo mặt mình một cái xem có phải đang mơ hay không, ngay lập tức đau đến muốn chửi thề.
Cậu ta bị Trần Dao nhanh tay che miệng lại.
Bọn họ tụ lại một góc ăn thịt, ánh mắt điên cuồng trao đổi.
Trong mắt họ chỉ có độc hai chữ —— hoảng sợ.
Sau một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, bọn họ bắt đầu xuất phát đi vào thành phố H.
Đường Hi nhìn vết máu loang lổ và tàn dư trên đường, dạ dày quặn đau một trận, cảm giác buồn nôn như ẩn như hiện.
Lúc gần đến căn cứ, bọn họ dừng lại, Trần Dao quay lại khuyên nhủ những người sống sót.
Trong căn cứ có lẽ sẽ gặp phải bậc tang thi cấp cao nhất, bây giờ bọn họ ở lại chỗ cũ mới có thể đảm bảo an toàn.
Tiết Thủy Dung cho bọn họ rất nhiều nước, tất cả đều để trong không gian của Đường Hi, còn mấy vật tư khác cũng vậy.
Cậu hiếm khi cố chấp, không muốn ở lại đây một mình.
Y Phong đẩy mắt kính: "Giờ cậu ở đây thì an toàn hơn, dị năng của cậu là hệ không gian nên không cần đi sâu vào nơi làm nhiệm vụ cùng chúng tôi."
Ngụy Tuân Thành nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Lục Mãng cố ý đứng xa xa, lạnh lùng nói: "Đi."
Trần Dao ném cho cậu một ánh mắt an ủi, vội vàng đuổi theo lão đại.
Lục Mãng cố tình bước nhanh hơn, gương mặt vô cùng lạnh lùng.
Hắn không dám quay đầu lại, sợ rằng chỉ cần nhìn thấy cậu một giây thôi là sẽ nhét cậu vào túi mang theo cùng.
Đường Hi:【1551, xin lỗi, tôi không thể đứng yên nhìn bọn họ vào đó được.】
1551 muốn ngăn cản nhưng cậu đã lạch bạch chạy theo.
1551 yên lặng không khuyên nhủ nữa, thôi, có nhân viên dọn phân bảo vệ ký chủ rồi.
Mấy người đằng trước nghe được tiếng bước chân nên đồng loạt quay đầu, kinh ngạc nhìn thiếu niên đang đuổi theo.
Đường Hi thở hổn hển, nhanh miệng nói trước khi bọn họ phát hỏa: "Tôi không chỉ có dị năng hệ không gian mà còn có hệ chữa lành nữa!"
Nói xong, cậu căng thẳng không chớp mắt nhìn bọn họ.
Hoàng Nguyên Miểu: "Song, song hệ phụ trợ!"
Trần Dao: "Chúng ta nhặt được bảo bối rồi!"
Y Phong và Ngụy Tuân Thành vui mừng nhìn cậu.
Bọn họ cũng không trách cứ cậu như đã tưởng tượng.
Đường Hi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng lấp lánh: "Bây giờ tôi đi theo mọi người được rồi mà phải không?"
Cùng là hệ phụ trợ, hệ chữa lành càng phải đi vào nhiều nơi nguy hiểm hơn cả hệ không gian, nói đúng hơn là nơi càng nguy hiểm thì càng cần dị năng giả hệ chữa lành.
Chỉ có Lục Mãng vẫn lạnh lùng, mở miệng trào phúng: "Người ta thì ước gì trốn tới nơi càng an toàn càng tốt, còn cậu thì ngốc nghếch đâm đầu vào."
Lại bị nhân viên dọn phân mắng ngốc nghếch.
Gương mặt Đường Hi oan ức nhìn hắn.
Nhân viên dọn phân ở thế giới này vô cùng tuấn mỹ nhưng lời nói ra lại rất hung ác.
Nhưng tất cả những đội viên khác đều hiểu, cái tên thích xoa đầu mèo nhỏ này nào có hung ác, đây gọi là trắng trợn chiều chuộng mới đúng.
Khi ở trước mặt Đường Hi, bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực của Lục Mãng không hề phát tác, cho dù là đang bực bội nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu là tất cả sẽ lập tức biến mất.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Lục mãng mắng người mà lại ôn nhu như vậy.
Nếu như không phải mỗi ngày ở cùng nhau thì bọn họ chắc chắn tên này đã bị người ta đánh tráo.
Nhìn biểu tình oan ức trên mặt Đường Hi, Lục Mãng hơi sững lại.
Tất cả lời muốn nói hắn đều nuốt trở về, cuối cùng trực tiếp xách Đường Hi qua kế bên mình.
Hung dữ mở miệng: "Đi theo bên cạnh tôi, nếu chạy lung tung thì tôi không cần cậu nữa."
Đường Hi ò một tiếng, hệt như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau lưng Lục Mãng.
Cửa lớn của căn cứ rộng mở, bọn họ nhìn thấy thi thể bị treo trên đó bị tang thi gặm cắn mất một nửa, ruột non ruột già lòi hết cả ra.
Tang thi rất nhiều, bọn họ vừa mới vào căn cứ thì đã lập tức tung dị năng tấn công chớp nhoáng.
1551 tri kỷ mở tấm chắn cho Đường Hi để cho xương cốt nội tạng không bay vào người cậu.
Do cậu vẫn đang đi theo mọi người nên tang thi không thể nào tiếp cận được, vậy nên người khác cũng không phát hiện cậu không được tang thi chào đón.
Đường Hi liên tục xuất ra dị năng chữa lành, cậu cảm thấy rất may mắn khi mình đã đi theo bọn họ, đám người này khi đánh nhau cứ như vứt luôn mạng mình vậy.
Trần Dao ôm một khẩu súng máy hạng