Ban đầu Đường Hi còn lo lắng suy nghĩ mình nên giải thích như thế nào về việc bản thân vẫn lành lặn không có lấy một vết thương này, nhưng cậu vừa mới mở miệng thì đã rơi vào một cái ôm.
Cậu ở trong lòng Lục Mãng vươn tay ra vỗ vỗ lưng hắn, "Không sao hết, tôi không sao."
Trái tim đập loạn của Lục Mãng dần bình tĩnh lại.
Thậm chí Đường Hi còn cảm nhận được người đàn ông đang ôm cậu đang phát run.
Tựa như đang cố gắng khắc chế.
Ôm thiếu niên có mái tóc đen mềm mại vào lòng, Lục Mãng đè nén ý nghĩ muốn giết người vào sâu trong nội tâm.
Hắn không quan tâm đến Trần Kim Hạo bị đánh đến bất tỉnh, chỉ kéo Đường Hi ra ngoài.
Đường Hi quay đầu nhìn thoáng qua, trong cái động toàn là thực vật ăn thịt người đó mơ hồ vang lên tiếng nhai nuốt.
Khi quay về, Lục Mãng đi ở phía trước, hắn vẫn luôn nắm chặt tay Đường Hi.
Cho dù lúc đánh nhau với tang thi hắn cũng không buông ra.
Mãi đến tận khi hội họp với đồng đội, Đường Hi mới nghe được thanh âm của hắn.
Lục Mãng cất giọng trầm thấp: "Em có thể điều trị chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực của tôi."
Đường Hi chớp chớp mắt: "Thì ra anh bị bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực sao?"
Lục Mãng quay đầu lại, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn cậu: "Em sợ à?"
"Không sợ."
"Ừm." Gương mặt Lục Mãng có hơi mất tự nhiên: "Sau này em phải thường xuyên ở bên cạnh tôi."
Hắn dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Vì bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực của tôi."
Ngay khoảnh khắc Đường Hi biến mất ở trước mặt hắn, cảm giác bạo ngược như ác quỷ Sameal(1) như cắm rễ trong lòng hắn, trong nháy mắt sát ý đã nhấn chìm hắn.
Trong đầu hắn vang lên giọng nói: Giết bọn chúng, giết chúng nó đi, giết hết chúng...!
Suýt chút nữa là hắn đã phát điên tại chỗ.
Đầu đau như muốn nứt ra, sự đau đớn thống khổ này như là cái giá phải trả cho những ngày bình yên vừa qua.
Nhưng tất cả những dằn vặt thống khổ này đều đã được chấm dứt trong cái ôm kia.
Hắn không thể nào vẫn tự lừa mình dối người cho rằng đây là do dị năng hệ chữa lành, hắn biết đây là khát vọng sâu thẳm trong tim mình, hắn khát cầu tất cả những thứ này.
Hắn cứng ngắc chờ đợi câu trả lời của Đường Hi, trong đầu vô thức nhớ lại những hình ảnh mình đã hung dữ với cậu lúc trước.
Hận không thể quay lại thời điểm đó đấm cho bản thân hai quyền.
Không biết qua bao lâu, hắn mới nghe được thanh âm mềm mại kia: "Được rồi."
Cảm xúc vui mừng phấn khởi lập tức bao phủ Lục Mãng, hắn quay người ôm chầm lấy Đường Hi.
Chặt đến mức như muốn khảm cậu vào tận xương tủy, biến cậu thành một phần của hắn.
"Đau." Đường Hi oán giận đưa tay ra đẩy một cái hắn.
Sức lực cũng không bao nhiêu, hệt như đang làm nũng.
Lục Mãng lập tức buông cậu ra, thấp giọng dỗ dành: "Xin lỗi, em đừng sợ."
Đường Hi khó hiểu nhìn hắn: "Em không sợ mà."
"Vậy thì tốt, tốt rồi." Hắn liên tục lặp đi lặp lại, nỉ non thì thầm bên tai cậu.
Nếu như lúc này Đường Hi ngẩng đầu lên thì sẽ nhận ra trên gương mặt hắn ngoài sự thỏa mãn còn nhiều thêm mấy phần bệnh hoạn.
Bọn họ cứ như vậy tay đan tay đi về đội ngũ, mấy đội viên như thể đã nhìn thấu hồng trần.
Trần Dao không hề ngạc nhiên, cô đã đoán được từ trước, mà từ lúc lão đại suýt chút nữa phát điên vì lạc mất Đường Hi càng khiến cô khẳng định suy đoán của mình.
Hoàng Nguyên Miểu đờ người, cậu ta không ngờ cũng có ngày lão đại lại như vậy.
Y Phong đi đến báo cáo tình trạng thương vong, cậu ta cũng lưu ý đến đám người sống sót, trong số đó đã chết năm người, còn hai người thì mất tích.
Trong đội ngũ của đám người nọ chỉ có hai dị năng giả hệ tấn công, mà bây giờ một người thì chết, người còn lại thì đã mất tích.
Tiết Thủy Dung chủ động đứng dậy, khi đám dây leo tấn công thì cô là người phản ứng nhanh nhất trong nhóm người sống sót, lập tức kéo Tiểu Kiến trốn sau lưng Trần Dao.
Sau khi tất cả mọi người ngộ ra mình không bị Trần Kim Hạo điều khiển nữa thì vô cùng luống cuống mơ hồ, Tiết Thủy Dung đã lợi dụng điểm này để kết nối những người sống sót thành một sợi dây thừng.
Cô vẫn quyết định mặt dày bám theo đội lính đánh thuê.
Trước tiên không nói đến nếu không đi cùng bọn họ thì chắc chắn sẽ bị lạc đường, nhưng nếu như ngay từ lúc bắt đầu cô không đi cùng bọn họ thì chưa chắc bây giờ vẫn có thể sống sót đứng ở đây.
Dọc đường đi gặp dị thú khổng lồ thì bọn họ vẫn có thể thoải mái tiêu diệt, còn chưa kể đến đám dây leo khủng bố ăn thịt người ngày lúc nãy.
Tiết Thủy Dung không giống tên thần giữ của Trần Kim Hạo độc chiếm hết tất cả vật tư, cô đem những vật tư của hắn phân phát cho mọi người.
Ít nhất vẫn có thể đảm bảo đám người này sẽ không chịu đói mỗi ngày, thậm chí cô còn lấy vật tư Trần Kim Hạo cất giữ như bảo bối đưa cho bọn Lục Mãng.
Tiết Thủy Dung: "Dọc đường đi chúng tôi đã gây phiền toái cho các anh quá, chờ đến khi căn cứ Rạng Đông thì nhất định tôi sẽ tìm cách trả các anh phần ân tình này."
Càng đông người thì càng dễ bị dị thú tấn công, cô vẫn luôn xấu hổ, cô biết ơn cứu mạng này nào phải chỉ nói một câu là đã báo đáp được.
Trần Dao khoát tay cười cười: "Không cần đâu."
Lục Mãng cũng không nhận mớ vật tư đó.
Tiết Thủy Dung yên lặng rũ mắt, nhưng câu tiếp theo của Lục Mãng đã trực tiếp kéo cô từ địa ngục lên thiên đường.
Hắn lười nhác nói: "Đợi đến lúc tới căn cứ Rạng Đông thì cô đi xin vào đội ngũ hậu cần của chúng tôi đi, lúc đó cô sẽ phụ trách nguồn nước trong đội, nhất định phải luôn đổ đầy nước vào trong không gian của Đường Hi."
Tiết Thủy Dung ngẩng đầu, không thể tin được nhìn hắn.
Lục Mãng đưa tay ngăn cản những lời cảm kích của cô, nhấc chân đi đến kéo Đường Hi đang chơi đùa với Tiểu Kiến.
Lấy cái cớ mắc bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực, rốt cuộc bây giờ hắn đã có thể danh chính ngôn thuận cột Đường Hi ở bên mình.
Tay chân tiếp xúc thân mật cũng trở nên hợp tình hợp lý.
Ban đêm lúc ngủ còn quá phận hơn nữa.
Đường Hi ngoan ngoãn ngủ ở góc khác của lều, cậu vẫn là một con mèo nhỏ thù dai.
Cậu còn nhớ ngày đầu tiên hai người ngủ chung, hắn còn hung dữ với cậu.
Nói gì mà phải ngủ cho ngoan ngoãn không được đụng tới hắn.
Cho nên bây giờ Lục Mãng dỗ dành cỡ nào cũng không có hiệu quả, mèo nhỏ Đường Hi nghiêm túc kéo gối kéo mền qua.
Duy trì khoảng cách an toàn với Lục Mãng.
Trong lòng hắn giờ đây vô cùng hối hận.
Xẹt xẹt xẹt.
Trong cơn say ngủ, Đường Hi như cảm nhận được có một dòng điện đang xẹt qua mình, cậu khó chịu trở mình thì dòng điện đáng ghét kia cũng đã biến mất.
1551 thở dài, trước mắt nó chính là những ô vuông censor.
Ban đầu nó còn muốn nhắc nhở ký chủ, nhưng con mèo ngốc này lại ngủ say quá.
Nó nhìn thấy dục vọng ẩn hiện như sóng ngầm trong đáy mắt của vai ác, không nhịn được run lẩy bẩy.
Từ khi nó cảm nhận được khí chất áp chế của nhân vật phản diện ở thế giới trước thì càng ngày cảm giác này càng trở nên mãnh liệt, còn trong nội dung của thế giới này thì đáng lẽ nhân vật phản diện cũng không có bệnh tâm lý, nhưng lúc nó trình bày dữ liệu dị thường lên cho cấp trên thì nhận lại câu trả lời bình thường.
Nó cảm thấy cấp trên đang che giấu cái gì đó.
Rốt cuộc là ký chủ đang cứu vớt ai...!
Bây giờ ánh mắt của Lục Mãng như muốn khảm Đường Hi vào da thịt.
Hắn cứ như