Đường Hi khẩn trương sắp xếp câu từ, cậu nghe được giọng mình đang run rẩy.
"Xin lỗi, tôi không cố ý giấu mọi người."
Cậu cụp mắt xuống như là đang chờ đợi bị phán xét.
Bản báo cáo kia là thứ không nên xuất hiện trong ba lô của cậu.
Trong đó có một ít thông tin, người tinh tường vừa nhìn nhất định sẽ biết cậu là ai.
Việc cậu làm sai không chỉ là lừa dối đồng đội mà còn biết rõ khi họ đột nhập vào căn cứ kia thì sẽ trắng tay ra về, vậy mà cậu vẫn không có dũng khí để nói ra.
Đường Hi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị hắn chán ghét nhưng không ngờ phản ứng của Lục Mãng lại khác xa với những gì cậu dự liệu.
Hắn khẽ nhướng mày: "Sao lại xin lỗi?"
Đường Hi sững sờ ngẩng đầu: "Bởi vì tôi đã gạt anh."
Lục Mãng cười cười đặt những tài liệu quý giá kia xuống, vòng tay kéo eo Đường Hi qua để cậu ngồi trên đùi mình.
Lúc hắn nhìn từng hàng chữ trên báo cáo, đau đớn có, khó chịu có nhưng tuyệt nhiên không cảm thấy ngạc nhiên.
Ngay ngày đầu tiên hắn đã nhận ra tang thi không tấn công cậu, cũng biết Đường Hi khá quen đường thuộc lối ở căn cứ nhỏ đó.
Chỉ có Đường Hi ngây thơ tự cho là mình đã che giấu rất tốt, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo hắn thì sẽ không bị phát hiện ra điểm khác thường.
Vốn dĩ Lục Mãng muốn chờ cậu tự mình nói ra, nếu như khi nãy Đường Hi không tỉnh dậy thì hắn cũng sẽ cất báo cáo trở về, hắn vẫn chưa muốn bị cậu phát hiện ra hành động biến thái của mình.
Nhưng bây giờ đã bị bại lộ, hắn chỉ có thể đánh lạc hướng cậu trước.
"Em làm vậy là đúng lắm, biết đề phòng người khác là rất tốt." Hắn cạ cạ mũi của mình lên mặt Đường Hi.
Hơi nóng phả lên mặt Đường Hi, mặt nhỏ của cậu ửng hồng, hơi thở có chút hỗn loạn.
Cậu không còn tâm trạng chất vấn tại sao đêm hôm khuya khoắt mà Lục Mãng lại xuất hiện trên giường của mình, bây giờ lực chú ý của cậu đã hoàn toàn bị hắn dẫn dắt.
Cơ thể cậu run rẩy nép vào lòng của Lục Mãng.
Lục Mãng từng bước dụ dỗ mèo nhỏ: "Em không cần sợ nữa, sau này em cũng đừng đề phòng tôi."
"Em có tin tôi không, hửm?" Giọng nói hắn quyến rũ trầm khàn, dụ dỗ Đường Hi nói ra điều hắn muốn nghe.
Bàn tay của hắn du tẩu trên da thịt mềm mại của cậu, hệt như những lần bắt nạt trong giấc mơ mỗi đêm.
Chỉ có điều lần này người bị bắt nạt là vẫn còn thanh tỉnh.
Đường Hi mơ màng gật đầu: "Em tin anh mà."
Cậu bị giấc mơ vừa rồi dọa sợ, sợ lại bị bắt nạt, khi cậu mãnh liệt phản kháng thì con quái vật ấy càng hung hăng.
Bây giờ Lục Mãng đang ôm cậu vào lòng, thân hình có sự chênh lệch khiến cậu cảm giác như là bị quái vật trong mơ đè lên bắt nạt, nhất thời cũng không biết bây giờ mình đang mơ hay đang tỉnh nữa.
Viền mắt hồng hồng không dám phản kháng, bày ra dáng vẻ mặc người bắt nạt.
Còn Lục Mãng thì vừa khi dễ người ta vừa dụ dỗ người ta nói ra hết mọi chuyện đã xảy ra trước đây.
Đường Hi mơ mơ màng màng nói ra tất cả.
Ngay cả chuyện nguyên chủ bị phản bội cũng nói hết ra.
Gương mặt khuất trong màn đêm của Lục Mãng hơi thay đổi, Đường Hi ngẩng đầu muốn nhìn hắn.
Cậu cảm nhận được tâm trạng bất thường bây giờ của nhân viên dọn phân.
Lúc cậu vừa định ngẩng đầu thì Lục Mãng đã vươn tay che kín mắt cậu.
Hắn dịu dàng nói: "Đừng nhìn, ngủ đi em."
Hàng mi cong vút cọ vào lòng bàn tay hắn.
Nếu bây giờ Đường Hi kéo bàn tay đang che mắt mình xuống thì nhất định sẽ thấy được biểu tình lúc này của Lục Mãng.
Lệ khí vây quanh.
Lục Mãng không muốn bị cậu nhìn thấy dáng vẻ hung tợn bạo ngược này của mình nên vẫn luôn dỗ dành cho người trong lòng mình chìm vào giấc ngủ, cho đến khi cậu ngủ rồi hắn vẫn không dám buông tay.
Từng luồng khí đen quanh quẩn bên trong phòng thể hiện sự phẫn nộ của chủ nhân lúc này.
1551 sợ đến nỗi run như cầy sấy, nó trốn trong không gian không dám thốt ra lời nào.
...!
Hôm nay đi trên đường, cậu phát hiện biểu tình của mọi người có hơi thay đổi, nhiều thêm mấy phần kinh hoảng.
Cậu đến gặp mẹ con Tiết Thủy Dung và Tiểu Kiến, bọn họ đang làm việc cho căn cứ.
Thấy cậu đến, Tiểu Kiến vui vẻ nhảy nhót chạy tới kéo tay cậu.
Tiết Thủy Dung nhanh chóng đứng dậy: "Cậu đến rồi, tôi đã chuẩn bị xong lượng nước trong vòng một tháng cho mọi người."
Ngón tay Đường Hi khẽ nhúc nhích, mấy thùng nước còn cao hơn người này lập tức được thu vào không gian.
Hoàng Tử Du không biết chui ra từ góc nào, vô cùng tự nhiên đi tới: "Quả nhiên cậu là dị năng giả hệ không gian cấp cao."
Đường Hi giật mình, cậu đề phòng nhìn y.
Cậu không có cảm tình với vị nhân vật công chính này.
Hoàng Tử Du vờ như không thấy biểu tình miễn cưỡng trên mặt cậu, y xáp đến gần: "Lục Mãng may mắn thật, đi ra ngoài làm nhiệm vụ một chuyến vậy mà có thể nhặt được hệ phụ trợ cấp cao.
Cậu theo bọn họ thì chắc sẽ chịu khổ lắm, hay là cậu theo tôi đi, không cần phải mạo hiểm bên ngoài để kiếm điểm đâu."
Đường Hi lạnh mặt: "Không khổ, xin anh nhường đường một chút."
Hoàng Tử Du thấy không lôi kéo được nhưng y cũng không từ bỏ ý định.
Thấy tên dính người như cao dán chó vẫn còn dây dưa, Tiết Thủy Dung mới nhỏ giọng thầm thì với Tiểu Kiến vài câu.
Tiểu Kiến lập tức gật đầu chạy vọt ra ngoài.
Hoàng Tử Du thấy Đường Hi không để ý tới mình thì y càng hăng hái hơn.
Lúc Đường Hi sắp chịu hết nổi thì Lục Mãng đã được Tiểu Kiến kéo đến.
Hắn đen mặt đi đến, không ngờ mình vừa mới đi tìm thủ lĩnh căn cứ nói chuyện một chút thì người của mình đã bị khi dễ rồi.
Hoàng Tử Du vừa nhìn thấy hắn đến liền cảm giác bả vai có chút đau, bên cạnh còn có dị năng giả hệ nước đang nhìn chằm chằm, y thân là cháu trai của thủ lĩnh thì cũng không thể để lộ ra vẻ hoảng sợ được, chỉ có thể kiên cường chống đỡ mỉm cười: "Tôi có việc rồi, đi trước đây."
Vừa dứt lời thì y vội vàng quay đầu đi ngược hướng của Lục Mãng.
Mới đi được vài bước thì đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một đụn đất nhỏ, y lập tức vấp té sấp mặt.
"Đệt mẹ." Y theo bản năng mắng một câu, lúng túng đứng dậy.
Lần này y bước nhanh hơn, cũng không dám ngay đầu lại nhìn.
Chỉ có điều lúc đi đến phía cửa thì y lại bị ngáng chân té thêm lần nữa.
Lần này Đường Hi nghe được xung quanh vang lên tiếng cười trộm.
Lục Mãng cắm tay vào túi, vẻ mặt bình thản như chuyện này không có liên quan gì đến hắn vậy.
Ánh mắt của Tiết Thủy Dung nhìn bọn họ có mấy phần phức tạp, dường như cô có chuyện gì muốn nói nhưng do có quá nhiều người xung quanh nên cũng không tiện, chỉ có thể ám chỉ mời bọn họ vào trong phòng nghỉ uống ly nước.
Bây giờ cô đang làm công trong căn cứ nên lúc cung cấp nước cho căn cứ thì đã vô tình nghe được không ít tiếng gió.
Cô biết trước giờ Lục Mãng và những người cấp trên có bất đồng, dạo gần đây thì sự việc càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng đám người này không dám đụng tới Lục Mãng, bởi vì trong căn cứ có khoảng 80% dị năng giả đi theo hắn.
Cô nhìn Đường Hi, trong mắt không giấu được nỗi lo lắng.
Cậu mỉm cười với Tiết Thủy Dung.
Đã đến tận giờ cơm trưa, khi người xung quanh đã tản đi bớt thì cô mới tập hợp với những đội viên còn lại đi vào phòng nghỉ.
Cửa phòng nghỉ đóng lại, Đường Hi miệng hồng mắt cũng hồng ngồi trên đùi Lục Mãng.
Vừa nhìn đã biết có chuyện gì xảy ra.
Tiết Thủy Dung ngại ngùng kéo Tiểu Kiến ngồi xuống, cô khó khăn mở miệng: "Chắc mọi người cũng nghe rồi, bây giờ người trong căn cứ ai ai cũng bất an."
Đường Hi nhớ đến vẻ mặt kỳ lạ của mọi người ban sáng.
Cậu quay đầu nhìn Lục Mãng, phát hiện hắn vẫn thờ ơ dửng dưng.
Cậu lại quay sang nhìn những đội viên khác, thấy được Hoàng Nguyên Miểu ngày thường cà lơ phất phơ mà bây giờ biểu tình cũng mười phần nghiêm túc.
Đường Hi chợt nhận ra dường như chỉ có một mình cậu là còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Vậy nên cậu yếu ớt giơ tay: "Tôi không biết chuyện gì hết á."
Trần Dao ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó cô bất bình quay sang hỏi Lục Mãng: "Lão đại, anh còn chưa nói chuyện sáng nay cho cậu ấy biết sao?"
Lục Mãng: "Ừm."
Bàn tay hắn đan cài vào tay của Đường Hi không một kẽ hở, bày ra dáng vẻ chiếm hữu.
Vô cùng hờ hững thờ ơ.
Ban đầu hắn vốn không muốn thiếu niên dính dáng vào những thứ đen tối dơ bẩn này.
Nhưng bây giờ cậu đã biết rồi.
Y Phong cau mày đẩy gọng kính: "Lão đại, anh không thể lúc nào cũng ở bên che chở cậu ấy cả đời được."
Cậu ta dường như nhìn thấu tâm tư của lão đại nhà mình, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở đôi câu.
Lục Mãng trầm giọng: "Tôi có thể."
Đáng lẽ lúc thế này tâm tình hắn hẳn phải bực