Không ngờ đến cả giấm chua của thụ chính mà hắn cũng ăn, ngày hôm sau tỉnh lại, Đường Hi cảm thấy đêm qua suýt chút nữa là mình đã thăng thiên trong vòng tay hắn.
Thật sự hệt như miếng xương sườn trong giấc mơ nọ, bị ăn đến không còn một mảnh.
Nhưng trên người cậu không có cảm giác đau nhức nào, Đường Hi sờ sờ vài cái liền phát hiện những dấu vết đã nhạt màu hơn hẳn.
Nếu như là bình thường thì sau khi tỉnh lại, ngay cả vết hồng ngân cũng không có.
Nhưng đêm qua cậu bị hắn bắt nạt quá độc ác, trên người lưu lại vô số vết tích nên năng lực chữa trị của cậu cũng không theo kịp.
Đường Hi sững sờ hỏi:【Lục Mãng đâu rồi?】
Hiếm thấy cậu thức dậy mà nhân viên dọn phân lại không ở bên cạnh cậu.
Nếu là ngày thường thì hắn phải luôn trao cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng.
1551:【Đang ở bên ngoài giải quyết vài chuyện, nửa tiếng trước có mấy con tang thi cấp cao mò đến.】
Đường Hi giật mình tỉnh hẳn.
Câu đứng lên thu lều bạt vào không gian, nhấc chân ra ngoài muốn đi tìm Lục Mãng.
Còn chưa tìm thấy hắn thì đã chạm mặt với Tưởng Ôn Thư.
Cậu ta còn không biết vì mình mà đêm qua Đường Hi bị dằn vặt một trận, vô cùng vui vẻ nhìn Đường Hi.
Tưởng Ôn Thư đưa một cái bánh bao cho cậu: "Tôi có thể gọi cậu là Đường Đường không?"
Đường Đường là biệt danh mà bọn Trần Dao đặt cho cậu.
Đường Hi không nhận bánh bao nhưng cậu cũng không từ chối cậu ta gọi mình như vậy.
Chỉ là một cái biệt danh mà thôi, cậu cũng không quá quan tâm.
Tưởng Ôn Thư chợt nhớ ra cậu có không gian nên chắc sẽ không ăn thứ khô khan này, cậu ta liếc mắt nhìn thoáng qua vết hồng ngân ái muội trên cổ cậu.
Dị năng giả mạnh nhất trong căn cứ có tình nhân nhỏ, đây cũng không phải là bí mật gì, không, cũng không hẳn là tình nhân.
Tất cả mọi người biết đến hắn vì một người mà dường như muốn trở mặt với thủ lĩnh.
Tưởng Ôn Thư thay đổi đề tài: "Bây giờ cậu đừng đi qua đội ngũ ở phía sau, ở đó mới bị vài con tang thi cấp cao tấn công nên có chút hỗn loạn."
Những chiếc xe tải lớn của đội ngũ này được đi ở giữa nên vị trí Đường Hi đang ở cách một khoảng khá xa so với đội ngũ hàng cuối của Du Thành Nghiệp.
Nếu như không muốn thì hai người sẽ không chạm mặt với nhau.
Do ảnh hưởng của nguyên chủ nên bây giờ Đường Hi cũng không dám tìm đến đội ngũ ở phía sau, cậu sợ lại gặp phải Du Thành Nghiệp.
Tuy đây là thân thể của cậu, mặt của cậu, tên cũng của cậu nhưng trong mắt người khác cậu chính là nguyên chủ.
Du Thành Nghiệp chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ nhận ra được phân thận của cậu, đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rất nhiều.
Đường Hi gật đầu thuận theo Tưởng Ôn Thư, vô cùng ngoan ngoãn: "Ừm, tôi không đi nữa."
Tưởng Ôn Thư mỉm cười.
Bởi vì bây giờ ai ai cũng bận rộn nên Đường Hi cũng không thể đi quấy rầy bọn họ, cậu chỉ có thể trò chuyện cùng Tưởng Ôn Thư.
Gương mặt Lục Mãng bắt đầu âm trầm.
Sắc mặt của những người bị thương xung quanh chợt tái mét.
Hắn nhìn Du Thành Nghiệp lười biếng trốn trong nhóm người, còn ba hoa chích chòe khoe mẽ ban nãy mình nhanh nhạy né tránh tang thi như thế nào.
Trong lòng hắn chợt nghĩ, sao lúc nãy tên này không chết quách đi cho rồi.
Đây không phải là suy nghĩ của một người được xem là anh hùng của toàn căn cứ, nhưng hắn biết mình cũng chẳng phải là người tốt lành gì cho cam.
Tang thi cấp cao tập kích là việc bất ngờ, nhưng lại không "vô tình" giết luôn tên đó, không sao, vậy thì hắn sẽ tự mình ra tay.
Hoàng Nguyên Miểu được hắn giao nhiệm vụ đến để moi thông tin từ miệng tên đó, nhưng tên này vô cùng giảo hoạt lươn lẹo, biết cái nào nên nói cái nào không, Hoàng Nguyên Miểu tốn khá nhiều vật tư nhưng cũng chỉ biết tên này trốn thoát khỏi căn cứ nhỏ ở thành phố H.
Đội viên nhỏ của hắn cũng bị cái căn cứ đó hành hạ thê thảm.
Cho dù Đường Hi không nói gì nhưng dáng vẻ sợ hãi kia cũng khiến hắn đủ hiểu.
Thật ra vào đêm đó Đường Hi cũng chỉ nói qua loa, cậu chỉ nói sơ qua về việc mình bị lừa gạt, còn tên của người gạt cậu và quá trình như thế nào cậu cũng không nói rõ.
Bảo bối hắn đặt ở đầu quả tim đã từng bị kẻ khác đối xử như vậy.
Nghĩ đến đây, hai mắt Lục Mãng đỏ ngầu, gân xanh nổi lên.
Đường Hi tựa như một viên kẹo ngọt ngào có thể xoa dịu chứng rối loạn cảm xúc của hắn, nhưng những chuyện gì có liên quan đến viên kẹo nhỏ kia cũng có thể khiến cảm xúc của hắn đảo lộn, cảm giác bạo ngược trong lòng hắn càng ngày càng trầm trọng.
Xung quanh hắn không một bóng người dám bén mảng lại gần, Lục Mãng siết chặt nắm đấm áp chế cảm giác muốn giết người.
Hắn lục trong túi áo của mình lấy ra một vật, đó là giấy gói kẹo mà Đường Hi đã từng ăn, hắn nhìn giấy gói màu sắc rực rỡ, sau đó vô cảm đặt lên môi.
Sát ý lập tức biến mất, hệt như đây là thuốc của hắn vậy.
Hắn thở dốc một hồi rồi cẩn thận xếp giấy gói kẹo lại cất đi.
Trên đấy đã chẳng còn vị ngọt.
Người đàn ông lập tức trở về bộ dáng vui buồn thất thường của mình.
Lục Mãng đi đến giao việc cho đám người, trong đó có Du Thành Nghiệp.
Hắn không ngờ Lục Mãng lại vừa ý chỉ điểm mình, vô cùng kích động đứng phắt dậy.
Những người khác được điểm danh thì nhanh chóng đi làm việc, chỉ có một mình hắn đi đến lượn lờ bên cạnh Lục Mãng.
Nhóm người xung quanh hóng hớt muốn xem chuyện cười của hắn nhưng không ngờ Lục Mãng lại phá lệ không cáu giận, câu được câu không hàn huyên với hắn.
Mũi của Du Thành Nghiệp đã vểnh lên tới trời.
Hắn là người vô cùng lươn lẹo hệt như một con rắn độc, chỉ cần cho hắn một cái gậy thì hắn sẽ bất chấp leo lên.
Hắn còn vờ thăm dò xem Lục Mãng khi đối phó với tang thi cấp cao có trở ngại hay áp lực gì hay không.
Khả năng diễn xuất của hắn vô cùng tốt, lộ ra vẻ mặt sầu lo cho chuyến chinh phạt này nên mới hỏi như vậy.
Lục Mãng thầm cười nhạo, không ngờ lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Đúng là tên Du Thành Nghiệp này có tư tâm đen tối.
Đương nhiên Lục Mãng biết rõ tâm tư của thủ lĩnh căn cứ, Du Thành Nghiệp lại có mấy phần khôn vặt, lại không có bất kỳ hiềm nghi nào nên phái hắn đến thăm dò cũng là điều dễ hiểu.
Đáng tiếc loại loại mưu kế này lại dùng trên người của mình.
Ánh mắt Lục Mãng lạnh lẽo tựa hầm băng.
Đường Hi đợi rất lâu mới chờ được Lục Mãng, đội ngũ đã bắt đầu đi tiếp.
Cậu giúp đỡ mọi người phân phát vật tư, Tưởng Ôn Thư cũng giúp cậu.
Vai thụ chính quả thật EQ rất cao, cậu ta không xem Đường Hi như bình hoa di động.
Đường Hi cũng rất có hảo cảm với cậu ta.
Nhưng nhân viên dọn phân lại quá thích ăn giấm, cậu vừa thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lục Mãng thì đã lập tức xin lỗi Tưởng Ôn Thư rồi rời đi.
Tưởng Ôn Thư cũng không nói gì.
Cậu ta càng như vậy càng khiến Đường Hi khó xử.
Lục Mãng xoa đầu Đường Hi, đau lòng hỏi: "Em có mệt không?"
Hắn lấy một viên kẹo ra từ túi áo của mình.
Là vị đào.
Kẹo đường bị nhiệt độ cơ thể hắn làm cho tan chảy, Đường Hi càng liếm vất vả hơn.
Giấy gói kẹo vẫn như cũ rơi vào trong túi Lục Mãng.
Động tác của hắn vô cùng tự nhiên, Đường Hi hoàn toàn không cảm thấy được có chỗ nào không đúng.
Bọn họ đã đi vài ngày liền, do dọc đường đi có quá nhiều chướng ngại vật nên tốc độ cũng không nhanh lắm.
Điều này cũng ám chỉ làn sóng tang thi ngày càng cận kề với căn cứ, một bên là người một bên là tang thi, càng đi thì bầu không khí trong đội càng trầm trọng.
Thời gian Đường Hi và Lục Mãng ở bên nhau cũng dần ít đi.
Thân là đội trưởng, Lục Mãng bận đến đầu tắt mặt tối.
Vào buổi trưa nọ, sự việc