Lục Mãng đưa tay chạm vào ngực trái của mình, nơi đó chỉ còn khoảng không trống rỗng.
Hắn không có những ký ức khi còn là người, chỉ mơ mơ hồ hồ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Cảm giác này khiến hắn có hơi khó chịu.
Khí đen được dịp bùng phát trên người hắn, nó lập tức nuốt chửng hai con tang thi ở gần hắn nhất.
Mấy con tang thi khác không những không sợ mà còn hăng máu hơn.
Chúng nó cảm nhận được vị vua mới này còn ở đẳng cấp cao hơn, cao hơn rất nhiều so với vua tang thi lúc trước.
Đủ để khiến đám quái vật mang bản năng khát máu bọn nó thần phục.
Cảm giác giết chóc nhanh chóng lấp đầy khoảng trống trong hắn, nhưng nó cũng chỉ là tạm bợ, hắn lại cảm giác được cảm giác trống rỗng kia càng ngày càng lớn dần.
Sát khí quanh quẩn trong không gian, Lục Mãng ngẩng đầu gào thét.
Hắn đang thị uy với bọn chúng, hắn không biết cảm giác trống rỗng kia là gì, chỉ theo bản năng mà cảm nhận được xung quanh đây không có thứ mà hắn muốn tìm.
Đám tang thi thấy hắn gào thét tức giận, chúng nó tức thì không dám mày chen tao lấn đi về phía trước nữa, chỉ dám nằm rạp dưới đất, run rẩy ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lục Mãng bình tĩnh lại, hắn bắt đầu đi về phía trước.
Thơ thẩn không có mục đích, dường như là muốn đi tìm gì đó mà bản thân cũng chẳng biết rõ.
Cùng lúc đó, Đường Hi cũng đi về phía trước theo chỉ dẫn của hệ thống.
Mèo con lông vàng tròn vo, đệm thịt nho nhỏ mềm mại chậm rãi bước đi.
Bốn cái chân ngắn lạch bà lạch bạch đi về phía trước.
Dọc đường đi, tang thi xem cậu như là không khí không hơn không kém, thực vật biến dị và dị thú cũng không thèm đến bắt nạt một con mèo nhỏ như cậu.
Ngoại trừ đệm thịt mềm mại có chút đau.
Đường Hi lấy một túi cá khô trong không gian hệ thống ra.
【Bọn họ thấy tờ giấy của tôi chưa?】
1551:【Thấy rồi, bọn Trần Dao và Hoàng Nguyên Miểu muốn đi tìm cậu nhưng mà bọn họ lại là trụ cột của đội ngũ, nếu như bọn họ đi thì chưa chắc đội ngũ sẽ bình an quay lại căn cứ.】
Bây giờ Y Phong là đội trưởng của đội ngũ này.
Những dị năng giả khác càng không thể đi tìm Đường Hi.
Trong tờ giấy đó Đường Hi đã viết rất rõ ràng, nói bọn họ tuyệt đối đừng đi tìm mình, cũng nói bọn họ hãy cẩn thận Tưởng Ôn Thư, ngay cả việc trong căn cứ có kẻ muốn hãm hại mình và Lục Mãng cậu cũng nói hết ra.
Bọn họ cứ ngỡ đây là di ngôn của Đường Hi để lại trước khi cậu tuẫn tình đi theo Lục Mãng.
Đường Hi có hơi chột dạ sờ sờ mũi mình.
1551 phát hiện ra có chỗ nào đó là lạ, nó khựng lại.
Sao nghe được tin Đường Hi biến mất thì sắc mặt của Tưởng Ôn Thư lại khó coi như vậy, dường như cậu ta muốn tách khỏi đội ngũ.
Nhưng cái này cũng không có quan hệ gì với nó, 1551 có chung mối thù với Đường Hi, nó cũng không thích tên này.
Chắc là biết thân phận của mình bị bại lộ rồi nên không dám ở lại đội ngũ nữa nhỉ?
1551 mặc kệ chuyện này, nó quyết định nói chuyện khác cho cậu:【Bọn họ đi rồi, họ muốn quay lại căn cứ báo thù cho cậu.】
Đường Hi ừ một tiếng, trong lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cậu ăn xong cá khô nhỏ rồi lại vội vàng lên đường, cũng không thèm biến về hình người mà vẫn tiếp tục dùng nguyên hình hiên ngang đi khắp nơi, bốn đệm thịt nhỏ nhanh chóng bám bẩn.
Ánh tà dương đã tàn nhường chỗ cho vầng minh nguyệt treo cao, cậu lập tức chui vào ngôi nhà hoang nào đó dự định qua đêm.
Cậu lôi ra quả cầu lông và cái gối lông ngỗng mà Lục Mãng đã mua cho cậu.
Do đệm thịt quá bẩn nên cậu cũng không dám liếm, chỉ có thể ủy khuất liếm liếm lông trên bụng nhỏ.
Bình minh vừa lên thì cậu lại tiếp tục lên đường, đuôi nhỏ vui vẻ lắc lư.
Trên đường cậu gặp phải vài con chó mèo hoang, phần lớn bọn nó cũng biến dị nhưng cũng không có ác ý gì với cậu.
Lá gan Đường Hi càng lớn hơn, cậu từ bỏ đi trong những con hẻm nhỏ, bắt đầu đi trên đường lớn.
Nghênh ngang kiêu ngạo vô cùng.
Nhưng cậu còn chưa nghênh ngang đến nửa ngày thì đã tắt đài, nhìn kẻ thù không đội trời chung của mình trước mắt, cậu lập tức đứng hình.
Một con chuột đen thùi, cơ thể ướt nhẹp đang chui ra từ đường cống, cơ thể nó to gấp mấy lần Đường Hi.
Nó chỉ cần há miệng là đã có thể nuốt trọn cậu.
Giọng Đường Hi run run: "Meo!" Sao nó to vậy hả hệ thống ơi!
1551 cũng sợ:【Chạy mau!】
Trước tận thế, con chuột bại dưới móng cậu giờ đây chẳng hề thân thiện.
Nó nhe răng trợn mắt nhìn Đường Hi, trong con ngươi màu đỏ lóe lên tia tham lam.
Đường Hi quay đầu bỏ chạy.
Cục bông nhỏ màu vàng chạy nhanh chưa từng thấy, hệt như một quả tên lửa nhỏ.
Mèo con này chạy còn nhanh hơn so với con người.
Con chuột cũng hưng phấn đuổi theo, cái răng cửa lớn của nó suýt nữa là đã táp trúng mông của Đường Hi.
"Meo!" Đường Hi hốt hoảng meo một tiếng, cậu cảm giác được mông của mình lành lạnh.
1551 không đành lòng nhìn thẳng:【Ký chủ, mông của cậu bị trọc rồi!】
Trong nháy mắt phẫn nộ che lấp sự sợ hãi, Đường Hi một móng đạp thẳng vào tấm ván gỗ bên cạnh: "Meo!"
Cánh cửa lập tức đổ ầm xuống, trực tiếp đập vào cơ thể con chuột.
Cơ thể nó chỉ lớn bằng một con chó Alaska, bị ván gỗ đập xuống liền bất động.
Đường Hi cả gan đến gần, cậu tung ra miêu quyền vỗ vỗ vào tấm gỗ.
Cậu không biến về hình người vì hình mèo sẽ chạy trốn dễ hơn, còn có thể trốn vào các góc kẹt.
Cậu định thi triển miêu quyền thêm một lần nữa thì 1551 đã lên tiếng nhắc nhở:【Chạy nhanh vào cái ống kia trốn trước đã, nó còn chưa chết đâu.】
Đường Hi giật mình, cậu cũng không còn sức để chạy trốn nữa, chỉ có thể nghe lời hệ thống chui vào cái ống xi măng bên cạnh.
Cái ống này có đường kính không lớn, ít nhất thì con chuột kia không thể chui vào được.
Đường Hi vừa mới trốn vào thì con chuột cũng vừa tỉnh lại, nó lập tức há mồm cắn về phía ống nước mà Đường Hi đang trốn.
Đường Hi nghe thấy âm thanh sởn tóc gáy, rắc rắc, cái ống xi măng vậy mà lại bị nó từng chút cắn nát.
Đường Hi sợ hãi nhích vào sâu bên trong.
"Meo meo meo!" Hệ thống cứu tôi!
Lục Mãng dừng bước, tai hắn bây giờ vô cùng nhạy bén, phần lớn tạp âm đều không thể chui vào tai hắn.
Nhưng tiếng mèo kêu yếu ớt nhỏ xíu kia lại có thể lọt vào tai hắn.
Trong nháy mắt trong lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
Biểu tình Lục Mãng chợt thay đổi, hắn lập tức tăng tốc chạy về hướng phát ra âm thanh.
Tốc độ của hắn quá nhanh, khoảng cách nhanh chóng bị kéo lại gần.
Đám tang thi đang đi theo hắn ngơ ngác bị bỏ lại phía sau, muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
Trong đầu Lục Mãng dần phác họa ra chủ nhân của thanh âm kia.
Là một con vật nho nhỏ