Đường Hi lại quay đầu nhìn về thanh niên đang đi phía sau, rốt cuộc lần này Lục Mãng không nhịn được nữa.
Hắn mang theo giấm chua cúi đầu xuống, tay kéo khẩu trang ra, nhẹ nhàng cắn lên tai mèo nhỏ.
Mang danh là cắn nhưng thật ra hắn chỉ dùng răng cạ cạ.
Tai mèo mẫn cảm lập tức run rẩy.
"Meo!"
Đường Hi giật mình, nhanh chóng quay sang nhìn hắn.
Cậu quơ móng múa vuốt muốn kéo khẩu trang của hắn lên.
Trước khi mọi người nhìn qua thì cậu đã nhanh chóng che khuất răng nanh của hắn.
Lục Mãng híp mắt, cách một lớp khẩu trang cọ nhẹ vào đệm thịt mềm mại.
Đáp lại là cái vỗ móng đầy tức giận của Đường Hi.
"Meo meo!" Không được tháo khẩu trang xuống!
Con ngươi đen thẳm của Lục Mãng nhìn cậu, vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Nhưng trong mắt người khác thì khung cảnh này vô cùng hài hòa yên bình.
Anh mập tên là Trần Đại Phi, anh ta xoa xoa tay muốn tạo mối quan hệ với Lục Mãng.
Nở nụ cười giả lả: "Đại lão, cậu rất thích con mèo nhỏ này đúng không?"
Lục Mãng không thèm nhìn anh ta lấy một lần, nhưng Đường Hi lại tò mò ngó sang nhìn anh ta.
Trần Đại Phi kiên nhẫn đổi đề tài.
"Con mèo nhỏ này dễ thương quá, màu lông cũng rất đẹp, vừa nhìn đã biết được nuôi rất tốt."
Anh ta vuốt lấy vuốt để mông ngựa.
"Tận thế vậy mà có thể nuôi mèo tốt như vậy cũng không dễ dàng gì."
Lần này Lục Mãng mới có phản ứng.
Hắn chậm rãi mở miệng: "Ừm, rất đáng yêu."
Trần Đại Phi như được cổ vũ, bắt đầu hết lời khen ngợi Đường Hi.
Nói riết Đường Hi cũng ngại, uốn éo mông nhỏ chui vào lồng ngực của Lục Mãng.
So với việc được người khác khen hình người điển trai xinh đẹp thì cậu thích được khen ở nguyên hình hơn, bất kể là từ bộ lông hay những thứ khác.
Mèo nhỏ tự mãn.jpg
Cuối cùng Lục Mãng mới chịu nhìn thẳng anh ta.
Trong đội còn có hai cô gái, hai cô không dám nói chuyện với Lục Mãng, lúc Đường Hi vô tình lộ ra dáng vẻ đáng yêu thì hai cô mới lén lút nhìn sang.
Cậu cũng không ghét bỏ việc đồng hành với bọn họ.
Cậu vốn dĩ muốn thử xem liệu nhân viên dọn phân có dục vọng muốn ăn thịt nhân loại hay không.
Nếu như hắn có bản năng của tang thi thì không cần bàn đến việc dẫn hắn quay về căn cứ nữa.
Đội ngũ này gồm sáu người, chỉ có thanh niên cuối hàng là cậu không nhìn thấu được.
Trực giác mách bảo cho cậu dường như thanh niên này đang âm thầm quan sát bọn họ.
Nhưng nãy giờ cậu ta vẫn không nhìn về phía Lục Mãng.
Vẫn luôn yên lặng cúi đầu.
Bọn họ đi thẳng về căn cứ Rạng Đông, xe của Trần Đại Phi đã hỏng, bọn họ liền tìm được hai chiếc xe Jeep khác.
Trong tận thế, xe không phải vật tư quý hiếm gì, nhưng xăng lại rất hiếm.
Xe chạy liên tục hai ngày, rốt cuộc cũng đã hết nhiên liệu.
Đường Hi lén lút mua xăng trong cửa hàng hệ thống rồi giả vờ như mình vừa nhặt được.
Trần Đại Phi vừa nhìn thấy xăng thì hai mắt liền tỏa sáng, vui mừng cười ha ha.
Vừa đưa xong xăng cho mọi người, Đường Hi lập tức cảm giác được hình như thanh niên trùm kín mít kia nhìn cậu nhiều hơn lúc nãy.
Ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Có lẽ Trần Đại Phi cũng cảm giác được Lục Mãng không thích thanh niên kia, anh ta lo sợ đại lão sẽ không đồng hành cùng mình nữa nên vội vàng phủi sạch quan hệ.
Anh ta thấp giọng: "Người đó tên Vương Tướng, cậu ta nói mặt mình bị dị thú hủy dung nên không dám để cho người khác thấy, thật ra chúng tôi cũng không thân quen gì, cả ngày cứ che mặt u ám, nếu như không phải thấy cậu ta đi một mình quá nguy hiểm thì tụi tôi cũng không cho cậu ta đi chung đâu."
Anh ta cũng chưa thấy người này ra tay chiến đấu lần nào nên vô thức cho cậu ta vào danh sách yếu ớt cần bảo vệ.
Dứt lời, Trần Đại Phi đột nhiên ý thức được mình đã nói sai.
Anh ta nhanh chóng bổ sung thêm: "Dĩ nhiên đại lão như cậu dù có che mặt thì cũng khó che đậy khí chất phi phàm."
Lục Mãng không hề có hứng thú với anh ta, cúi đầu chăm chú vuốt lông mèo.
Trần Đại Phi lau lau mồ hôi, bọn họ chỉ còn hai ngày nữa là sẽ đến được căn cứ Rạng Đông.
Điều này còn thuận lợi hơn so với kế hoạch ban đầu của anh ta.
Thậm chí trên đường còn không có lấy một con tang thi nào.
Trần Đại Phi nhìn Lục Mãng, cứ muốn nói lại thôi, thầm nghĩ chắc do mình cả nghĩ quá rồi.
Cho dù thực lực mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào ngăn cản lũ tang thi đến gần được.
Anh ta không chút nghi ngờ thân phận của Lục Mãng.
Cuối cùng tự cho là do căn cứ Rạng Đông đã phái đội lính đánh thuê ra thanh lý vùng phụ cận bên ngoài căn cứ.
"Meo." Đi tắm thôi nào.
Đường Hi cụng đầu vào vai Lục Mãng.
Bây giờ Lục Mãng có thể hiểu mèo nhỏ muốn nói gì, ngoan ngoãn đứng lên phối hợp với cậu.
Thoạt nhìn hắn còn gấp hơn Đường Hi.
Cũng không phải hắn yêu thích sạch sẽ, chỉ là cả ngày Đường Hi chỉ biến thành hình người lúc tắm mà thôi.
Lục Mãng híp mắt để cậu dẫn đi.
Tuy dáng vẻ rất nghe lời nhưng dục vọng trong mắt lại không thể nào giấu được.
Trong góc tối, Vương Tướng yên lặng cởi mũ trùm đầu xuống.
Cậu ta đi theo bước chân của Lục Mãng, đi đến nơi vắng người.
Xét thấy mấy lần trước khi biến thành người rồi đi tắm thì thế nào cũng bị bắt nạt nên lần này Đường Hi nhất quyết không chịu biến thành người nữa.
Cậu đứng bên cạnh cái thùng đựng nước để tránh cho lông mình bị ướt.
Đột nhiên tai nhỏ khẽ nhúc nhích, một âm thanh cực nhỏ chợt vang lên.
Cậu nhạy cảm quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Động tác Lục Mãng dừng lại, hắn dùng khí đen hong khô nước trên người rồi ôm lấy mèo nhỏ vuốt thuận lông.
Hắn sớm đã cảm giác được có người đang lén lút nhìn trộm mình, tuy nhiên nhân loại quá yếu ớt mà hắn thì lại có việc quan trọng hơn cần làm —— dỗ dành mèo nhỏ biến thành người.
Người trong bóng tối chậm rãi bước ra.
Chính là Vương Tướng.
Cậu ta kéo khẩu trang và gỡ kính râm xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Mãng.
Chậm rãi thầm thì: "Quả nhiên là anh."
Cậu ta vừa lên tiếng, Đường Hi lập tức ngẩn người.
Giọng nói này rõ ràng là của Tưởng Ôn Thư!
Nhưng không phải nhiệm vụ của cậu ta đã hoàn thành rồi sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Lông của Đường Hi vừa mới được sấy khô xong thì bây giờ lại xù lên, hệt như một bông bồ công anh vàng rực.
.
truyện tiên hiệp hay
Cậu chưa bao giờ chán ghét một người đến thế.
Lục Mãng chẳng quan tâm đến Tưởng Ôn Thư, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn tai mèo nhỏ.
Hắn cũng không biết vì sao mèo nhỏ lại tức giận đến vậy.
Việc này cũng khiến trong lòng hắn nôn nóng cả lên.
Đôi mắt Lục Mãng dần biến về màu đen độc nhất của tang thi.
"Anh, anh vậy mà..." Tưởng Ôn Thư kéo khẩu trang xuống.
Cậu ta sợ hãi nhìn Lục Mãng.
Cậu ta chợt nhận ra