Cậu chợt nhớ ra cái gì đó, đưa tay vào túi lấy ra một thứ.
Đáng lẽ nơi đó phải có một tấm thiệp mời, là thứ lần trước cậu ở trạm trung chuyển của hệ thống được người đàn ông nọ kín đáo đưa cho.
Người nọ muốn mời cậu đến bữa tiệc vui chơi một chút.
Nhưng còn chưa nói xong thì cậu đã bị thẩm phán mời đi.
Nhưng Đường Hi lại không lấy ra thiệp mời mà thay vào đó là một đóa hoa bồ công anh nhỏ.
Một đóa bồ công anh nhỏ vàng rực vẫn còn vẹn nguyên không chút hư tổn.
Nó nhẹ nhàng đung đưa dưới ánh nhìn chăm chú của Đường Hi.
1551 ngạc nhiên nói: “Thứ này giống dáng vẻ khi xù lông của ký chủ ghê.
”
Nó vừa dứt lời, một cơn gió bỗng thổi qua cuốn theo vài bông bồ công anh.
Đóa bồ công anh lập tức bị trọc hơn một nửa.
1551: “Phụt.
”
Thật khiến người ta nghĩ ngay đến đám lông bị con chuột ở thế giới trước cạp rớt, phải qua một khoảng thời gian mới mọc dài trở lại được.
Đường Hi đen mặt, tức giận để bồ công anh vàng qua một bên.
Nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
“Hừ, lén lén lút lút không chịu đến gặp tôi, đã vậy còn tráo đổi đồ của người ta nữa chứ.
”
Đường Hi bĩu môi.
Nhưng điều này cũng chứng minh thật ra nhân viên dọn phân vẫn luôn quan tâm đến cậu, cũng nhờ vậy mà càng thuận tiện cho kế hoạch của cậu hơn.
Đuôi mèo của Đường Hi vui vẻ đung đưa.
Cậu phấn khởi đi với hệ thống đến trạm trung chuyển, đôi mắt cứ cong cong ý cười.
Những người xung quanh thấy cậu như vậy cũng vô thức mỉm cười theo.
Đường Hi lịch sự hỏi thăm đường nào đi đến bữa tiệc.
1551 ngạc nhiên: “Cậu tới đó làm gì?”
Đường Hi nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt tinh nghịch: “Tôi muốn vào đó chơi một chút.
”
Cậu đi theo hướng dẫn của người chỉ đường, lập tức đi đến trận truyền tống đến bữa tiệc.
Vừa đến nơi, bên tai đã vang vọng tiếng nhạc.
Ánh đèn đầy màu sắc lóa mắt.
Đường Hi vừa mới đến đây lần đầu nên cũng không biết phải đi đâu, cậu bị đám người đang quẩy trong điệu disco xô tới đẩy lui.
1551 vất vả bám theo cậu, nó sợ chỉ cần sơ suất một xíu thôi thì sẽ bị tách ra khỏi ký chủ.
Nó nâng cao âm lượng nói: “Ký chủ, hôm nay vừa đúng đến ngày tổ chức lễ hội âm nhạc!”
Tất cả hoạt động khác của bữa tiệc đều bị hủy bỏ, chỉ còn lại disco.
Ban nhạc trên sân khấu điên cuồng chơi, người làm nhiệm vụ bên dưới cũng chìm đắm vào âm nhạc, còn Đường Hi thì vô cùng chóng mặt.
Lập tức có người chú ý đến cậu, hệt như cậu là một con vật nhỏ không cẩn thận mà lạc đường.
Dáng vẻ của Đường Hi hoàn toàn tách biệt với bầu không khí của nơi này, nhanh chóng làm khơi dậy ý muốn bảo vệ của người khác.
Một người đàn ông có tai gấu nhìn theo Đường Hi, anh ta cầm theo ly cocktail chen đến bên cạnh cậu.
“Uống một ly không?” Anh ta nâng ly hướng đến bên môi Đường Hi.
Đường Hi sợ sệt né tránh nhưng lại bị cản lại.
Có vài cô gái ăn mặc mát mẻ chú ý đến động tĩnh bên này, các cô âm thầm liếc mắt ra hiệu với nhau, sau đó đột nhiên chen vào trêu chọc cậu: “Bạn nhỏ này từ đâu đến đây?”
“Ha ha ha, chị đây dẫn cậu đi chơi nha?”
“Ôi chao đỏ mặt rồi kìa, dễ thương quá đi.
”
Các cô nhanh chóng đẩy tên tai gấu hung hãn qua bên cạnh.
Anh ta nổi giận há miệng muốn mắng người, còn chưa kịp nói thì đã bị cô gái đứng kế bên cười nhạo: “Mới nửa tiếng trước có người đánh nhau tới mức bị hệ thống bảo vệ thân thiện mời ra ngoài kia mà.
”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ thân thiện.
Người đàn ông lập tức cứng họng, chỉ có thể tức giận nhìn các cô.
Cô gái đứng bên cạnh Đường Hi tinh nghịch nháy mắt với cậu, lén lút đưa cho cậu một viên kẹo trắng vị đào.
1551 lén lút truyền âm cho cậu:【Kí chủ, đây là kẹo ngàn chén không say, có tác dụng trong vòng hai mươi bốn tiếng.
】
Đường Hi mỉm cười ngọt ngào nhận lấy kẹo từ cô, cậu biết các cô đã giúp mình tránh khỏi mớ rắc rối này.
Đường Hi vừa cười lên, toàn bộ bữa tiệc lập tức chìm vào bóng tối.
Âm nhạc và ánh đèn đồng loạt biến mất, ngoại trừ hệ thống bên người các nhiệm vụ giả thì xung quanh tối đen, đưa tay ra còn không thấy được năm ngón.
Đường Hi nghe thấy cô gái bên cạnh vừa phấn khích vừa sợ hãy nói: “Đây chính là cúp điện sao? Lúc trước trong thế giới nhiệm vụ tôi đã gặp qua một lần rồi!”
Cô gái khác cũng ha ha cười: “Đỉnh thiệt, đó giờ tôi chỉ đi làm nhiệm vụ ở các thế giới tinh tế, đây là lần đầu tiên gặp được trường hợp này đó.
”
Đường Hi nghi ngờ chọt chọt hệ thống: “Nơi này cũng bị cúp điện à?”
1551: “Không có, theo lý thuyết là như vậy.
”
Từ khi những bữa tiệc đầu tiên được tổ chức cho tới giờ thì xưa nay vẫn chưa từng xuất hiện trường hợp ngoài ý muốn này.
Đường Hi còn chưa nghi ngờ được hai giây thì trên đầu đã vang lên một giọng nói ngọt ngào:
“Xin các nhiệm vụ giả và hệ thống đừng hoảng loạn, hôm nay là ngày bảo trì bữa tiệc, vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện này, điểm tích phân bồi thường đã được gửi đến các vị, xin mời các vị trong vòng mười lăm phút nữa trật tự rời khỏi bữa tiệc.
”
Giọng nói lặp đi lặp lại, Đường Hi đột nhiên nghe được bên cạnh có tiếng hít khí.
Nhưng nghe kỹ lại thì chẳng có gì.
Cách cậu không xa, người đàn ông tai gấu đột nhiên cảm nhận được trên người mình châm chích như có kim đâm.
Xung quanh anh ta chẳng ai có phản ứng gì, anh ta cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Lần đầu tiên đến bữa tiệc, Đường Hi cứ như vậy mà ngơ ngác nhận điểm tích phân bồi thường rồi đi ra.
Cậu nghi ngờ đây là do nhân viên dọn phân giở trò quỷ, nhưng mà thẩm phán cũng không đủ trình độ để làm được việc như thế này.
Vốn dĩ cậu chỉ muốn nhân viên dọn phân ăn giấm chua để anh ấy đi đến gặp mình.
Không ngờ lại xuất hiện sự cố đột xuất này.
1551 bỗng lên tiếng cắt ngang luồng suy nghĩ của cậu: “Ký chủ! Thẩm phán muốn gặp chúng ta!”
Bọn họ lại đi đến không gian của thẩm phán nọ theo con đường cũ.
Cấp trên của 1551 vẫn vô cùng lịch sự đối với Đường Hi, hoàn toàn không hề có ý làm khó cậu.
Anh ta mời Đường Hi ngồi xuống, sau đó lơ đãng hỏi: “Sao cậu lại muốn đến dự tiệc thế?”
Có trời mới biết lúc thẩm phán đại nhân gọi anh ta đến, áp suất của không khí lúc này vô cùng thấp, thấp đến mức anh ta cứ ngỡ mấy ngàn thế giới nhỏ sẽ bị ép vỡ tan rồi chứ.
Đường Hi sắc bén hỏi ngược lại: “Có người kêu anh hỏi như vậy sao?”
Thẩm phán trầm mặc.
1551 luống cuống nhìn hai bên, không biết vì sao bầu không khí lại biến thành như vậy.
Đường Hi hiếm thấy cứng rắn dồn ép: “Sao anh ấy không tự đến gặp tôi? Anh có đồng nghiệp nào tên là Tễ Vụ không?”
Thẩm phán giật mình kinh ngạc, anh ta không nghĩ đến đại nhân vậy mà lại nói ra tên thật của mình cho cậu biết.
Ngay lập tức, anh ta hoài nghi sao mình