Đường Hi nghe theo hệ thống một đường chạy thẳng lên lầu, chọn một căn phòng nhìn bình thường nhất trong vô số căn phòng rồi trốn vào.
Sau khi chạy vào, cậu mới phát hiện thì ra nơi này là một căn phòng thay đồ.
Tiếng thét chói tai dưới lầu vẫn không ngừng truyền lên khiến Đường Hi phát run.
Cậu hoảng sợ trốn vào tủ quần áo.
【Vậy chắc an toàn rồi.】
Cậu run rẩy co người lại.
1551 an ủi:【Không sao đâu, ma cà rồng sẽ không lên đây đâu.】
Vừa dứt lời thì tiếng rít gào càng gần hơn.
Sau đó âm thanh cơ thể va vào tường, người đó sợ hãi lảo đảo chui vào tủ treo quần áo, âm thanh run rẩy không thể nào ngừng được.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết xin tha của người đó cũng cậu cũng nghe rõ mồn một bên tai.
Đường Hi hoảng sợ đưa tay bịt kín miệng mình, kìm nén âm thanh sợ hãi trong cổ họng.
Cậu gắng gượng hỏi hệ thống người kia đã xảy ra chuyện gì.
1551 quan sát thi thể bị hút cạn máu bên ngoài, sắp xếp ngôn ngữ một chút: "Tốt nhất là cậu đừng biết."
Nó vốn nghĩ ma cà rồng kia sau khi hút máu đủ thì sẽ đi, không ngờ tên đó lại đi thẳng về hướng này.
Giống như biết nơi này có người đang trốn vậy, không chút do dự đi thẳng đến.
Đột nhiên mọi âm thanh dưới lầu im bặt, tiếng giày của y giẫm lên mặt đất càng lúc càng rõ ràng.
Từng bước từng bước chân như đạp vào vào trong lòng của Đường Hi.
Cậu luôn miệng hỏi hệ thống:【Có phải ma cà rồng đang đến đây không?】
1551 cũng căng thẳng:【Cậu thở nhẹ chút đi!】
Đường Hi nín thở.
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn đúng hẹn mà đến.
Cốc cốc cốc.
Gương mặt Đường Hi như khóc tang:【Sao tên đó biết tôi trốn ở đây chứ?】
Tên ma cà rồng kia như biết rõ vị trí của cậu, y lịch sự gõ cửa ba cái rồi đẩy cửa đi vào.
Thay vì nói là lịch sự thì cái này càng giống đe dọa hơn, từng bước áp chế con mồi vô lực không có sức phản kháng bên trong.
Y đi đến giữa căn phòng, giọng nói nhàn nhạt: "Có biết không, khi người bình thường sợ hãi thì máu càng khó uống, nhưng máu của ngươi thì ngược lại, dường như tâm trạng càng kích động thì máu lại càng ngon."
Đường Hi trốn trong tủ đồ sợ đến nỗi tim muốn đình công, cậu cầu nguyện hắn đừng mở cánh cửa tủ này ra.
Nhưng lời cầu nguyện này của cậu còn chưa có hiệu lực thì một giây sau đó, một đôi tay tái nhợt trực tiếp mở cửa tủ ra, ánh nến lập tức rọi vào.
Đường Hi khẽ kêu lên, cậu liên tục co người vào góc tủ.
Con ma cà rồng này tuyệt đối không phải là nhân viên dọn phân, đối mặt với ma cà rồng xa lạ, cậu biết rõ sức chiến đấu của mình, có khi còn chưa kịp phản kháng thì đã bị xem là bữa ăn nhẹ mà hút khô rồi.
Nhưng tủ quần áo này lớn như vậy nhưng cậu cũng không có cách này trốn thoát, đôi tay tái nhợt kia nắm thẳng cổ chân cậu lôi ra ngoài.
Chỗ bị chạm vào lạnh lẽo như bị bò sát quấn quanh, lập tức ửng đỏ lên.
Đường Hi dù sợ nhưng vẫn cố học theo giọng điệu của nguyên chủ, hung hăng mắng: "Nếu ngươi dám đụng đến ta thì Evans sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Ma cà rồng Demon tựa sát vào cậu, say mê ngửi lên cần cổ: "Cuối cùng ta cũng biết vì sao Cha lại để ý ngươi đến vậy, thật sự quá là thơm, hương vị này truyền từ dưới lầu đến trên lầu, quả thật ta không có khách nào phớt lờ nó được mà."
Dường như ma cà rồng có huyết thống càng thuần khiết thì càng quan tâm đến hương vị của máu.
Cũng không biết Moss kìm nén bằng cách nào, còn Demon chỉ cần ngửi thôi là đã không nhịn được nữa.
.
Truyện Mỹ Thực
Đường Hi sợ đến mức cả người cứng đờ, cậu vô tình nhìn xuống thì lập tức thấy được thứ không nên thấy, đầu óc liền mơ hồ, còn chưa kịp suy nghĩ thì máu nóng đã dồn lên mặt.
Gương mặt nhỏ ửng hồng cả lên.
Demon cười lạnh, không thèm quan tâm nói: "Thứ ma cà rồng muốn ăn vốn là dục vọng, không lẽ ngươi không biết sao?"
Đường Hi trợn to đôi mắt, xấu hổ nói: "Sao ta lại muốn biết mấy chuyện này chứ!"
Demon kéo mũ trùm xuống, cũng tháo mặt nạ ra, để lộ gương mặt có chút tà ác: "Xem ra Cha còn chưa dạy dỗ ngươi, vậy thì để ta thay ngài ấy..."
Còn chưa dứt lời thì y đã nóng lòng động thủ.
Đường Hi vươn tay chống cự, hoảng loạn nói: "Evans, Evans là kỵ sĩ trưởng chuyên bắt ma cà rồng các ngươi, nếu không muốn chết thì hãy mau thả ta ra!"
Vậy mà y lại thật sự buông tay.
Đường Hi sững sờ ngẩng đầu lên, lập tức thấy được trên ngực y xuất hiện một lỗ máu lớn, không ngừng chảy ra.
Gương mặt Moss mang theo vẻ chán ghét vẩy khô máu trên tay, sau đó ném thẳng Demon lên tường.
Máu của những nhân loại hay ma cà rồng khác dường như cực kỳ tanh tưởi đối với hắn.
Demon đau đớn mở miệng: "Ch...!Cha."
Nhưng trong lòng y chẳng có chút oán hận nào, vốn dĩ y chỉ muốn đến xem tên nhân loại được ngài ma cà rồng thủy tổ coi trong là dạng gì, không ngờ chỉ nhìn một chút mà lại bị hấp dẫn đến điên cuồng.
Hương vị máu kia quả thật rất ngọt ngào, vậy nên dù y biết hành động này của mình sẽ khiến bản thân đi chầu ông bà nhưng y vẫn không thể chống lại bản năng.
Dọc đường y vẫn hút máu của những người khác nhưng thời khắc mở cánh cửa tủ kia ra, mùi máu ngọt ngào vẫn khiến y đánh mất lý trí.
Hệt như hoa anh túc(1), dường như còn ngọt ngào hơn gấp nghìn lần.
(1)Hoa anh túc: còn được gọi là á phiện.
Demon còn chưa nói tròn một câu thì đã vĩnh viễn chết đi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Đường Hi.
Ma cà rồng không dễ bị giết chết, ma cà rồng có huyết thống càng thuần khiết thì càng đến gần với ranh giới bất tử, giáo đường muốn giết chết một con thì cũng phải tốn sức chín trâu hai hổ.
Nhưng những thứ này trong mắt Moss chẳng qua chỉ là con giun cái dế.
Hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn thứ đang nằm dưới đất, chỉ vươn tay ôm Đường Hi vào lòng, quấn kỹ quần áo lại cho cậu.
Cậu chủ nhỏ này dường như sợ đến choáng váng rồi, trái tim hắn bỗng thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt.
Quả thật Đường Hi vẫn chưa kịp phản ứng, cậu nghĩ Moss đang ở trang viên mới đúng, không ngờ đột nhiên hắn lại xuất hiện ở đây.
Tệ hơn chính là do lúc nãy sợ quá nên đuôi của cậu đã chui ra ngoài mất rồi.
Lúc này nó đang quấn chặt lấy eo cậu, rất sợ bị người đàn ông này phát