Lần nữa trở lại căn phòng thuê nhỏ kia, Đường Hi có cảm giác cát bụi đã lắng xuống.
Cậu sờ sờ tai mèo lông xù trên đỉnh đầu, cái đuôi phía sau cũng vô thức đung đưa.
Hệ thống nói khi có được chứng minh thư cư trú vĩnh viễn ở thế giới này thì sự tồn tại cậu sẽ được hợp lý hóa.
Điều này sẽ ăn sâu vào trong tiềm thức của tất cả mọi người, khi mọi người nhìn thấy tai và đuôi mèo của cậu thì cũng chỉ cảm thấy đáng yêu chứ không hề kinh ngạc.
Cho dù cậu không cẩn thận biến thành mèo trước mặt người khác thì người ta cũng vô thức quên đi một sát na(1) kia.
(1)Sát na: là một đơn vị thời gian rất ngắn, gần như là trong một cái chớp mắt.
Kể từ bây giờ cậu không còn phải trốn trốn tránh tránh hay sợ bị tóm đến viện nghiên cứu nữa.
Đường Hi cầm điện thoại di động lên nhìn ngày tháng, do dòng chảy thời gian không giống nhau nên cho dù cậu đã rời khỏi thế giới này lâu như vậy mà ở đây chỉ mới trôi qua có sáu ngày, hôm nay vừa đúng rơi vào chủ nhật.
Cậu nhớ đến bạn bè của mình ở thế giới này, nhanh chóng thay một bộ đồ khác rồi đi ra ngoài.
Cậu chậm rãi dạo quanh đường phố không mục đích, lần đầu tiên hiện tai mèo đi trên đường lớn khiến cậu có chút bất an.
Cho dù thế giới trước có tuyệt đến cỡ nào đi nữa nhưng ở thế giới này lại khiến cậu có cảm giác yên tâm hơn.
Nhưng trong đầu lại thiếu đi âm thanh luôn ngăn cản cậu làm này làm nọ khiến cậu có chút không quen.
Nếu 1551 có thể đến đây cùng cậu thì tốt biết mấy.
"Ồ, Đường Hi?"
Nghe được tiếng gọi, Đường Hi vô thức quay đầu nhìn lại.
Lúc này cậu mới nhận ra mình đã đi đến tiệm trà sữa từ lúc nào không hay.
Chị gái nhân viên La Ngọc Vân thấy cậu ngẩn người trước cửa tiệm, vui vẻ vẫy tay gọi cậu.
"Em đi du lịch về rồi à?" Cô kéo Đường Hi vào tiệm ngồi xuống.
Đường Hi có hơi ngớ người, nhưng cậu vẫn theo bản năng gật đầu: "Dạ, em về rồi."
La Ngọc Vân híp mắt mỉm cười, cô như người chị lớn dịu dàng bao dung nhìn Đường Hi: "Đi du lịch có vui không?"
Đường Hi suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Vui, vui lắm."
La Ngọc Vân nhìn đến sững sờ, đột nhiên cô che mặt khẽ hô, "Sao chị càng nhìn càng thấy em đáng yêu vậy!"
Đường Hi không vui run run tai mèo sửa lời cô: "Là càng đẹp trai mới đúng."
"Đúng đúng đúng, là càng ngày càng đẹp trai." La Ngọc Vân vừa đếm hóa đơn vừa oán giận, "Em không biết đâu, sau khi em đi thì doanh thu của tiệm cũng giảm xuống luôn, nhưng mà ông chủ cũng không đến đây thường xuyên nữa nên chị cũng bớt áp lực hẳn."
Đường Hi không hiểu việc ông chủ không đến đây thì có liên quan gì đến việc cậu đi du lịch nữa.
Trong tiệm cũng có một vài khách quen, thấy cậu đến nên liền trêu ghẹo: "Tiểu Đường à, không phải bây giờ cậu đang nghỉ hè sao, có phải cậu nên gọi bánh ngọt như khách đến không hả?"
Nếu là bình thường thì Đường Hi sẽ kịch liệt lắc đầu, sau đó oan ức nói bánh ngọt không ngon.
Nhưng lần này cậu lại gật đầu, nghiêm túc cầm thực đơn lên xem món.
La Ngọc Vân ngạc nhiên: "Không phải là em không thích bánh ngọt sao?"
Đường Hi ngượng ngùng nói: "Sau khi đi du lịch xong thì em thay đổi suy nghĩ rồi."
Bánh kem nhỏ là yyds(2)!
(2)yyds: là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là "mãi mãi là Thần".
Trước kia cậu còn là mèo thì không thể nếm được vị ngọt, vậy nên mới thấy bánh ngọt khó ăn, cho dù đang ở hình người cậu cũng không muốn ăn cho lắm, không ngờ sau khi xuyên đến những thế giới khác cậu lại thích ăn như vậy.
Không chỉ vậy, Đường Hi còn kêu rất nhiều món bánh ngọt và trà sữa khác nhau, đuôi nhỏ vui vẻ lắc lư.
La Ngọc Vân suy tư gật đầu: "Nhìn dáng vẻ của em thì chắc lúc đi du lịch đã gặp được chuyện gì đó thú vị nhỉ."
Nhìn qua cả người đều thay đổi, nhưng vẫn đáng yêu mềm mại như trước đây.
Đường Hi thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Còn gặp được một người thú vị nữa."
La Ngọc Vân còn chưa nghe rõ, cô muốn hỏi lại nhưng đột nhiên bị cắt ngang.
Ông chủ một thân âu phục giày da vừa nhắc đến đã xuất hiện.
Nhưng anh ta thở hồng hộc như vừa đậu xe xong là chạy ngay vào vậy.
La Ngọc Vân có hơi ngạc nhiên, cô chỉ vừa nói với nhóm nhỏ bốn năm người rằng Đường Hi đã trở về, lại không ngờ ông chủ lại đến đây nhanh như vậy.
Ông chủ là một phú nhị đại giàu có, ở nhà có công ty để thừa kế sẵn rồi, chẳng qua mở tiệm đồ ngọt này vốn chỉ để vui chơi một chút.
Nhưng lại vì Đường Hi mà trở nên để tâm.
Tấm lòng của Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết(3), ngay cả khách quen trong cửa hàng cũng nhìn ra được anh ta có ý với Đường Hi.
(3)Tư Mã Chiêu là người nước Ngụy thời Tam Quốc, là một người có tham vọng rất lớn, đến nỗi cả người qua đường cũng nhìn ra được.
La Ngọc Vân sợ mình bị trừ tiền lương nên vô cùng thức thời trở về vị trí làm việc của mình, không dám tám chuyện nữa.
Có lẽ là do bản năng của nhân viên làm công, Đường Hi không thể nào thả lỏng trước ông chủ được.
Cậu rụt rè chào anh ta.
Sở Kiều Tư cười cười với cậu: "Cậu về rồi sao, đi du lịch vui không?"
Vẫn là chủ đề nãy giờ, nhưng lần này Đường Hi có chút lúng túng gật đầu.
Dường như Sở Kiều Tư không nhìn ra sự căng thẳng của Đường Hi, anh ta vươn tay muốn kéo cậu: "Chúng ta qua bên kia ngồi đi."
Nhưng tay của anh ta mới vươn được nửa đường thì đã rơi vào khoảng không.
Người trước mắt đã bị một đôi tay khác ôm lấy.
Đường Hi kinh ngạc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm.
"Tễ Vụ." Cậu vô thức gọi tên của nhân viên dọn phân.
Rõ ràng xưa nay cậu chưa từng nhìn thấy bản thể của hắn nhưng lúc này trực giác lại mách bảo với cậu người này chính là nhân viên dọn phân.
Sở Kiều Tư tức giận biến sắc, anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông không biết từ nơi nào xuất hiện này: "Anh là bạn của Đường Đường à?"
Anh ta cố ý dùng tên gọi thân mật, còn Đường Hi thì đang choáng váng nên cũng không để ý đến điểm này.
Hai người này không ai nhìn Đường Hi, không biết qua bao lâu cậu mới lẩm bẩm: "Sao anh lại đến tìm em nhanh thế?"
Dường như chân trước cậu vừa bước thì chân sau hắn đã đi theo.
Cả người Tễ Vụ mang theo cảm giác lạnh lùng khó gần, nhưng chỉ khi nhìn Đường Hi thì ánh mắt mới nóng rực, mang theo tình yêu mà người khác chẳng thể nào hiểu nổi.
"Ừm, anh không nỡ để em đợi lâu." Hắn cúi đầu.
Đuôi nhỏ của Đường Hi không ngừng đung đưa, cậu vẫn còn muốn giả vờ lạnh nhạt: "Ồ."
Rõ ràng Tễ Vụ trước mặt chẳng hề giống với các vai ác ở mỗi thế giới, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì vẫn có thể thấy những điểm giống nhau.
Thật giống như