Chúng Sâm phá sản?
Trong đầu Lệnh Điềm căn bản không tồn tại khái niệm này, cô nghi ngờ mà nhìn Lý Mộc Tâm: “Cậu đang nói gì thế?”
Tư Thấm biến sắc, sợ Lý Mộc Tâm kích thích đến Lệnh Điềm, vội vàng kéo Lệnh Điềm sang một bên: “Điềm Điềm, đừng để ý đến cô ta, cô ta ghen ghét với cậu đâu phải mới ngày một ngày hai.”
Khi còn nhỏ, Lý Mộc Tâm cùng Lệnh Điềm, Tư Thấm đã từng chơi rất thân.
Cho đến khi học sơ trung, Lý Mộc Tâm tình đậu sơ khai, thích một nam sinh nọ mà nam sinh này lại muốn nhờ cô ta giúp đưa thư tình cho Lệnh Điềm.
Lần đầu tiên, Lý Mộc Tâm cảm thấy Lệnh Điềm tốt đẹp đến mức chói mắt như vậy, trong lòng chậm rãi nảy sinh ra ghen ghét, bắt đầu ở trước mặt nam sinh nói xấu Lệnh Điềm.
Cô ta nói Lệnh Điềm nói tục, nói cô giả vờ giả vịt, thực ra tính tình rất xấu, thậm chí còn bịa đặt Lệnh Điềm cho cô ta uống sữa bò hết hạn, hại cô ta bị tiêu chảy.
Có một lần bị Tư Thấm nghe được, hai bên cứ như thế mà cắt đứt.
Lý Mộc Tâm: “Ghen ghét? Đúng là buồn cười!”
Cô ta đánh giá Lệnh Điềm, trong ánh mắt mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa: “Là ghen ghét Lệnh gia phá sản sao? Hay vẫn là ghen ghét cô tiểu công chúa này từ trên mây rơi xuống cát bụi?”
Từ lúc Phó Dư Mặc bắt đầu chèn ép Chúng Sâm, Lý Mộc Tâm đã theo dõi sát sao.
Cô ta từ sớm đã muốn nhìn thấy Chúng Sâm phá sản, muốn nhìn Lệnh Điềm mặt xám mày tro, khốn cùng thất vọng.
Còn muốn nhìn một chút, xem có đàn ông nào sẽ đem cô bé lọ lem yêu chiều giống như mặt trăng nữa không.
Lý Mộc Tâm không ngờ rằng sẽ gặp lại Lệnh Điềm trong một cửa hàng đồ hiệu.
Lệnh Điềm vẫn mỉm cười như cũ, vẫn giống như hoa anh đào nở rộ vào tháng ba, ngọt ngào rạng rỡ.
Trên người mặc quần áo mới nhất quý của thương hiệu lớn, còn muốn mua một cái túi gần hai mươi vạn, nào có một chút bộ dáng nghèo túng?
Lý Mộc Tâm không khỏi có nghi ngờ, Lệnh Điềm rốt cuộc là giả vờ giàu có hay là trước khi phá sản đã bí mật chuyển tài sản đi?
Lệnh Điềm hơi hơi nhíu mày, Lý Mộc Tâm chấp nhất với nói Lệnh gia phá sản khiến cô thấy khó hiểu.
Tuy rằng Lệnh gia mấy năm gần đây bắt đầu xuống dốc nhưng vẫn là da dày thịt béo, không dễ dàng phá sản.
“Cô ta là đang trù ẻo cậu đấy, đúng là đen đủi, đừng để ý đến cô ta.” Tư Thấm vội vã kéo Lệnh Điềm đi ra ngoài, “Điềm Điềm, chúng ta đi ăn cái gì trước đi rồi quay lại mua đồ sau.”
Lý Mộc Tâm cầm cái túi Lệnh Điềm vừa mới đặt xuống, nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn mua cái túi này.”
Cái túi này trước mắt trong tiệm chỉ còn một cái, Lệnh Điềm vội tiến lại: “Ngại quá, là tôi chọn cái túi này trước.”
“Vậy thì sao?” Lý Mộc Tâm nhẹ nhàng vuốt ve túi trong tay, khóe môi cong lên khiêu khích, “Cô mua nổi sao?”
Khinh miệt trong mắt đối phương quá rõ ràng, từ nhỏ đến lớn Lệnh Điềm chưa từng trải qua cảm giác này, không khỏi ngẩn ra một chút.
Lệnh Điềm cũng không cảm thấy chính mình có vấn đề, cô cảm thấy Lý Mộc Tâm có vấn đề.
“Lý Mộc Tâm, cậu nghe tin giả về Chúng Sâm ở đâu thế?” Cô bình tĩnh hỏi.
Bằng không, làm sao mà lại cho rằng cô không mua được cái túi có mười mấy vạn? Kể cả giá gấp mười lần, cô cũng mua được.
“Lý Mộc Tâm, cô có đầu óc không thế? Nghe gió thì cho là mưa, kể cả nhà cô có phá sản thì Lệnh gia cũng không phá sản!” Tư Thấm vẫn đang suy nghĩ nên làm sao để lấp kín miệng của Lý Mộc Tâm.
“Hừ, trước mặt tôi còn giả bộ cái gì!”
Lý Mộc Tâm khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, trước mặt hai người kia mở di động, tìm kiếm từ khóa “Tập đoàn Chúng Sâm”.
Tim Tư Thấm bỗng đập mạnh, vô thức duỗi tay ra muốn cướp điện thoại của Lý Mộc Tâm.
Lý Mộc Tâm nhanh nhẹn mà né tránh, tốc độ mạng rất nhanh, kết quả tìm kiếm đã hiện ra.
“Lệnh Điềm, đây là cái gì.” Cô ta đưa điện thoại đến trước mặt Lệnh Điềm.
Lệnh Điềm nhìn thoáng qua: “……”
Tư Thấm nhìn thoáng qua: “……”
Lý Mộc Tâm thấy hai người phản ứng bình tĩnh, đem điện thoại thu lại, nhìn thoáng qua: “……”
Cô ta kéo giao diện tìm kiếm xuống mấy cái, hai hàng lông mày dần dần nhăn lại.
Theo lý thuyết, tập đoàn Chúng Sâm phá sản hẳn phải là tin nóng nhưng kết quả tìm kiếm lại không liên quan gì đến tin Chúng Sâm phá sản.
Phảng phất như tập đoàn Chúng Sâm cùng hai chữ “phá sản” này không liên quan tới nhau.
Lý Mộc Tâm ngạc nhiên: “Sao lại thế này?”
Cô ta không tin được, ở trên thanh tìm kiếm gõ “tập đoàn Chúng Sâm phá sản”, thế mà lại không có kết quả!
Lệnh Điềm: “……”
Tư Thấm: “……”
Lý Mộc Tâm: “……”
Chẳng lẽ là tin tức giả thật? Nhưng rõ ràng là chính miệng anh trai cô ta nói mà, khiến cô ta vui đến mức cả đêm không ngủ!
Tư Thấm không hiểu sao không tìm được tin tức Chúng Sâm phá sản nhưng cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chuyển chủ đề: “Lý Mộc Tâm, cô đặt túi xuống đi, đây là túi tôi muốn tặng cho Điềm Điềm.”
Lý Mộc Tâm âm dương quái khí mà nói: “Tiểu công chúa người ta mua không nổi sao? Muốn cô mua cho?”
“Điềm Điềm mua được là chuyện của cô ấy, tôi muốn tặng là chuyện của tôi.” Tư Thấm trợn mắt với cô ta, “Liên quan gì đến Lý Mộc Tâm cô?”
Tính tình Tư Thấm không nhẹ nhàng như Lệnh Điềm, Lý Mộc Tâm không muốn tranh cãi cùng cô ấy nên đưa túi cho nhân viên, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy cô thanh toán cho vị tiểu công chúa này đi.”
“Điềm Điềm, để mình trả.” Tư Thấm giành đưa thẻ của mình cho nhân viên.
“Không cần, để mình tự trả.” Lệnh Điềm lấy thẻ trong túi xách ra, đưa cho nhân viên cửa hàng, “Quẹt thẻ của tôi.”
“Tình cảm của chúng mình sao lại còn phân biệt của cậu hay của mình!” Tư Thấm cướp thẻ của Lệnh Điềm về, nhét trở lại tay cô, “Cái túi này là mình tặng cho cậu nên phải quẹt thẻ của mình!!”
Lệnh Điềm cười dịu dàng, không kiên trì nữa: “Được rồi, lần sau cậu thích cái gì thì mình nhất định sẽ tặng cho cậu.”
Tư Thấm: “Không thành vấn đề.”
Kết quả, giây tiếp theo, nhân viên cửa hàng lễ phép nói với Tư Thấm: “Rất xin lỗi, vị tiểu thư này, thẻ này không giao dịch được, cô có còn thẻ nào khác không?”
Không giao dịch được? Tư Thấm trợn tròn mắt.
Đột nhiên, cô ấy nghĩ đến việc gần đây cô phát hiện cha mình ngoại tình, cô ấy ghê tởm muốn chết, tuyên bố nếu ông không đoạn tuyệt quan hệ với tiểu tam kia thì sẽ cùng ông đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Xem ra là người cha tồi tệ kia của cô ấy trong lúc tức giận đã chặt đứt nguồn tài chính của cô ấy rồi!
Tư Thấm xấu hổ mà nhận lại thẻ của mình: “Điềm Điềm, mình xin lỗi, thẻ của mình hình như là bị cha mình cắt…”
“Không sao đâu.” Lệnh Điềm cũng biết tình huống gần đây của Tư Thấm, đưa lại thẻ của mình cho nhân viên cửa hàng: “Phiền cô quẹt thẻ của tôi.”
Tư Thấm trơ mắt nhìn nhân viên cửa hàng quẹt thẻ của Lệnh Điềm, ngừng thở, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nhân viên cửa hàng biểu tình trở nên có chút cổ quái, đôi tay đem thẻ đưa lại cho Lệnh Điềm, nói: “Rất xin lỗi, thẻ của cô cũng không giao dịch được.
”
Lệnh Điềm lần đầu